Lê Ân Tĩnh hôm nay thật đẹp, nàng mặc một bộ váy dạ hội hồng, chiếc thắt lưng nhỏ cách điệu, càng làm tôn lên vòng eo thon xinh xắn của nàng. Trên thắt lưng còn đính khảm một vài loại đá quý sáng lấp lánh như kim cương, khác nào tinh thần trên trời đang đua nhau tỏa sáng.
Không, bản thân Lê Ân Tĩnh chính là ngôi sao sáng nhất đêm nay, ngay cả ánh trăng bạc kia cũng chỉ là làm nền, không thể át nổi ánh sáng mị lực mà nàng bộc lộ.
Mái tóc tím dài thướt tha ngày thường được búi gọn lên, càng làm nàng nổi bật với vẻ thành thục và đài các. Trên đầu còn có một thứ trang sức gì đó như vương miện… Đối với Lâm Hàn, Lê Ân Tĩnh đêm nay chính là một hoa hậu… Không, dù cho có mười hay một trăm hoa hậu cũng không sánh bằng nàng! Nàng là đẹp nhất, là cao quý nhất!
Từ trước tới nay, Lâm Hàn chưa từng thấy Lê Ân Tĩnh đeo trang sức, hoặc là trang điểm. Vậy mà tối nay, nàng lại vừa trang điểm, vừa đeo trang sức. Mặc dù trang điểm rất nhạt, thậm chí chỉ có một lớp son bóng mỏng và chuốt mi cong hơn, trang sức cũng chỉ có “vương miện”, thắt lưng, cùng với một đôi khuyên tai sáng bạc có hình ngọn lửa, nhưng dù gì cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, Lâm Hàn cảm nhận được một phong vị khác.
Nàng không trang điểm, khí chất giống như một chị gái nhà bên, thân thiện, trong sáng, cởi mở. Nhưng tối nay, khí chất ấy lại trở nên cao quý, đài các như một nữ vương, không, phải nói là một nữ thần mới đúng! Khí chất ấy, kết hợp với thần tình của đôi mắt nâu tràn ngập cảm xúc, chúng khiến Lâm Hàn như suy như túy, nhất thời không dứt ra được.
Nàng cười, khí chất kia phần nào bị hao tổn, nhưng cái vẻ đáng yêu rực rỡ đó lại khiến nàng càng trở nên đẹp đẽ, như một bức tranh nghệ thuật họa lại cảnh tượng khi nữ thần cười, một vẻ đẹp vĩnh viễn không thể quên.
Theo tràng cười của Lê Ân Tĩnh, làn sóng trước ngực nàng cũng theo đó mà dập dờn, ánh mắt của tên sắc lang nào đó cũng vì vậy mà đong đưa theo, không dời ra được. Đảo nhiều đến mức, chính Lâm Hàn cũng cảm thấy hoa cả mắt, suýt nữa ngã ngửa.
Chú ý đến thần tình của tên kia. Lê Ân Tĩnh dần dần ngừng cười lớn, nhưng trên môi vẫn tủm tỉm sự vui vẻ, vẫy vẫy tay với Lâm Hàn, giọng nói tràn đầy tính mê hoặc vang lên:
- Nhóc con! Tiểu sắc lang, thích nhìn thì tới gần đây, đứng đó làm gì? Ha ha…
Nói dứt lời, nàng lại tự phì cười ra tiếng, từng làn sóng tiếp tục thôi miên Lâm Hàn.
Hắn tiến lại gần, ngồi xuống đối diện Lê Ân Tĩnh, khuôn mặt nghiêm túc nói:
- Chị đang mê hoặc tôi!
- Ừ! Thì mê hoặc đó! Cậu làm gì được chị? Ha ha…
Lê Ân Tĩnh vẫn vừa cười cợt vừa đáp trả.
- Tôi có thể ăn chị nếu chị cứ tiếp tục mê người như vậy!
Lâm Hàn tiếp tục nghiêm mặt đáp.
- Giỏi thì đến thử xem!
Lê Ân Tĩnh khiêu khích nói.
Lâm Hàn bĩu môi, tựa lưng vào ghế, nhún nhún vai ra vẻ bất lực:
- Không có ngu!
Móa, cô nàng này đúng là muốn đùa chơi chết hắn mà! Nếu chỉ có nàng, dù cho nàng có mạnh đến mấy, Lâm Hàn vẫn có thể liều mình thử một lần. Dù gì thì trước khi tan biến, Altar cũng đã rất tốt bụng “nói nhỏ” với hắn mấy câu, khiến Lâm Hàn rất nắm chắc khi đối diện với Lê Ân Tĩnh.
Nhưng ở đây không chỉ có nàng, còn có một lão thái bà lúc nào cũng nhìn chằm chằm tình huống. Nếu hắn vọng động linh tinh, vậy thì dù cho chính Lê Ân Tĩnh nguyện ý, vậy thì hắn cũng phải ăn đủ!
Aiz, vẫn chưa đủ mạnh a! Vẫn còn cần tiếp tục phấn đấu a!
Lâm Hàn ai thán nghĩ!
Thấy Lâm Hàn cũng biết điều chịu thua, Lê Ân Tĩnh các thêm đắc ý, cười hì hì rót ra hai ly rượu màu xanh nhạt mà chính Lâm Hàn cũng chẳng biết đó là loại rượu quỷ gì.
Đưa cho Lâm Hàn một ly, Lê Ân Tĩnh cười tủm tỉm nói:
- Hôm nay là một ngày rất vui nha! Chị biết mình thực sự là ai, chị kiến thức được thêm rất nhiều thứ, chị biết mình có đủ cả cha lẫn mẹ! Cạn một ly!
Dứt lời, nàng dẫn đầu cạn ly, Lâm Hàn vốn không thích uống rượu, nhưng Lê Ân Tĩnh hôm nay vui như vậy, hắn cũng không đành lòng làm mất hứng, chỉ ngửa cổ cạn theo.
Lê Ân Tĩnh tiếp tục rót thêm ly nữa, cười hì hì nói tiếp:
- Cũng hôm nay chị mới biết được, tại sao lần đầu gặp cậu lại có cảm giác quen thuộc, thân cận đến vậy nha! Hóa ra chúng ta cũng đã từng chung đường một lần. Không thể không nói, mị lực nhân cách của cậu thực sự rất lớn, dù cho không có cảm giác ban đầu đó, sớm muộn rồi chị cũng sẽ tin tưởng cậu, dù sao thì kẻ khó tính như cô nàng Altar kia cũng đã từng tin tưởng, vậy thì người dễ tính như chị lại càng dễ tin tưởng hơn, phải không? Nào, cạn cho tình bạn của chúng ta!
Lâm Hàn cũng không nói gì, tiếp tục cùng nàng cạn thêm một ly.
Lúc này, gò má giai nhân đã đượm sắc hồng, đôi mắt quyến rũ cũng trở nên hơi lơ mơ. Có lẽ là nàng cũng không quen uống rượu, lại thêm loại rượu này cũng khá nặng nữa, nên mới nhanh “choáng” như vậy.
Nhưng Lê Ân Tĩnh có vẻ chưa định dừng lại, tiếp tục rót hai chén, nàng lại tiếp diễn màn độc thoại:
- Hôm nay còn có một việc vui nữa nha, đó là người chị thích cũng bắt đầu hiển lộ bản thân, cũng được người khác thừa nhận, hơn nữa còn có tương lai rất tươi sáng. Hì hì,… rồi sớm thôi, hắn sẽ vượt qua được chị, đến lúc đó, chị cũng không cần nghĩ nhiều, không cần khó xử như bây giờ nha… Cạn!
Lại một ly…
- Khó xử? Chị thấy khó xử sao?
Lâm Hàn lúc này cũng có vẻ hơi ngà ngà, hắn vốn ghét rượu từ tiền kiếp, đến bây giờ vẫn không thích, uống rượu quá ít nên tửu lượng của hắn thấp đến đáng thương. Hơn nữa rượu này thực sự quá mạnh, đến Lâm Hàn tự nhận thể chất hơn người mà cũng thấy ăn không tiêu.
- Nấc!
Lê Ân Tĩnh cạn thêm một ly, có vẻ thần trí lại càng thêm mơ hồ:
- Hắn nha! Rõ ràng đã yêu một người khác, nhưng vẫn thích dây dưa với chị đây. Vẫn biết đàn ông trên đời này đều là như thế, nhưng cảm giác cũng khó chịu vô cùng! Nếu chị đây chỉ là một con nhóc vô dụng tầm thường thì cũng thôi đi, trước đây làm tỳ nữ, đến sau này chắc làm vợ bé cho người ta cũng coi như chuyện định sẵn. Nhưng bây giờ nha, rõ ràng chị đây cũng là thiên tài, cũng có thực lực, dựa vào cái gì mà phải chia sẻ người mình thích với kẻ khác nha. Nấc! Yêu một kẻ kém tuổi chị không quan tâm, yêu một kẻ yếu hơn mình, chị càng không quan tâm, nhưng hắn chỉ là của chị mà thôi! Nấc! Nhưng hắn không chịu… hức… hì hì… Nếu hắn không chịu, vậy thì hắn phải mạnh mẽ hơn chị, mạnh mẽ để có thể đánh vỡ mọi mâu thuẫn trong lòng chị, khiến chị không còn lựa chọn nào khác nữa nha! Ách… Đến lúc đó, chắc là mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi ha?
Lâm Hàn ỉu xìu cúi đầu, không biết nên nói gì cho phải.
Có lẽ nàng đã say, hoặc là nàng mượn cơn say để giãi bày. Lâm Hàn biết, mình quá đáng nhiều lắm!
Là một người hiện đại, nơi pháp luật quy định rõ về việc một vợ một chồng, ước mơ nhỏ nhoi của gã mọt game như Lâm Hàn vẫn luôn là có thể kiếm vài ba cô bạn xinh như hot girl, cưới được về thì càng tốt, nhưng hắn biết, điều đó ở thế giới kia là không thực tế.
Đến thế giới này, Lâm Hàn đã dung hợp ký ức với “Lâm Hàn” nguyên bản. Về mặt tư tưởng, hắn cho rằng việc này ở dị giới là thiên kinh địa nghĩa, là quá bình thường. Hắn đã từng vui mừng cho rằng, sẽ có một ngày ước mơ của mình sẽ thành hiện thực.
Nhưng từ khi Tuyết Thiên Lăng, Tuyết tiên tử lạc khỏi trời xanh, trụy lạc xuống cuộc đời hắn, Lâm Hàn lại thay đổi suy nghĩ hoàn toàn. Hắn nghĩ rằng cả đời mình chỉ yêu một mình nàng, sống vì nàng, tu luyện để bảo vệ nàng. Cái ước mơ kia bị hắn bất tri bất giác từ bỏ, mặc dù hắn vẫn rất thích mỹ nữ, nhưng hắn chưa từng động tâm tư sẽ chế tạo hậu cung, gặp ai thu nấy, trong lòng hắn, Tuyết Thiên Lăng đã chiếm giữ vị trí quá lớn, lớn đến mức hắn đã từng nghĩ rằng không có bất cứ ai có thể chen vào.
Nhưng Lâm Hàn không biết, bản thân hắn chính là một kẻ rất tham lam, rất hoa tâm. Nếu hắn sinh trưởng trong thế giới này, có lẽ hắn đã trở thành một con ngựa đực chính hiệu rồi. Chẳng qua, do sinh sống trong thế giới hiện đại, đọc tiểu thuyết, xem phim quá nhiều, khiến tâm lý của hắn có cái gì đó hơi biến dạng, nói đơn giản, “tiêu chuẩn” của hắn là rất cao!
Nếu năng lực của hắn thấp kém, vậy thì hắn sẽ từ bỏ cái tiêu chuẩn viển vông kia. Nhưng may thay, hiện giờ hắn lại là một kẻ có tài năng, có thực lực. Hơn nữa, Tuyết tiên tử mỹ lệ vô song đã rơi vào tay hắn, khiến tiêu chuẩn của Lâm Hàn càng cao hơn, hầu như không có cô gái nào có thể khiến hắn rung động!
Nhưng, Lê Ân Tĩnh xuất hiện, giống như một thanh lợi kiếm, phá tan nát bức tường chắn kia, chạm đến vị trí sâu thẳm trong lòng Lâm Hàn, chạm vào điều mà hắn tiếc nuối nhất tiền kiếp, hơn nữa, Lê Ân Tĩnh thực sự quá xuất sắc, nàng đã đánh phá mọi tiêu chuẩn tưởng như điên rồ mà Lâm Hàn tự đặt ra trong vô thức.
Chính bản thân Lâm Hàn có lẽ cũng không biết cái tiêu chuẩn đó, chỉ khi có cô gái thực sự xuất sắc, khiến hắn động lòng, Lâm Hàn mới phát hiện ra, hóa ra mình còn có cái tiêu chuẩn điên rồ kia!
Nghĩ lại, Lâm Hàn cũng thấy mình thật vô liêm sỉ, mình lấy tư cách gì để phán xét người khác, để đưa ra tiêu chuẩn? Nhưng biết làm sao được, chính hắn cũng không khống chế được cái tiêu chuẩn quái đản này, cái tiêu chuẩn biến thái đó dường như được đề ra bởi tiềm thức, chứ không phải bởi ý chí của hắn. Con tim hắn sẽ chỉ thực sự rung động khi một cô gái có được những phẩm chất đó xuất hiện.
Nhưng…
Như thế cũng tốt!
Tiêu chuẩn… tiêu chuẩn chó má! Nhưng mi cứ cao nữa lên, cao nữa đi! Cao đến mức không một ai có thể vượt qua được nữa. Hai người con gái, ta đã thiệt thòi họ quá nhiều rồi, ta không muốn mình một lần nữa động lòng với ai khác!
Lâm Hàn lần đầu tiên thấy lý trí của mình yếu đuối đến như vậy, yếu đuối đến mức hoàn toàn vô lực trước “bản năng”.
Lý trí nói cho hắn biết, hắn chỉ nên có một mình Tuyết Thiên Lăng, nhưng bản năng lại dẫn dắt hắn, không cho phép hắn từ bỏ Lê Ân Tĩnh! Nếu là thế giới kia, điều này là bất khả thi, là nằm mơ giữa ban ngày, thì ở thế giới này, chuyện này khó, nhưng có thể thực hiện! Vì vậy, bản năng của Lâm Hàn đã dễ dàng chiến thắng, thôi thúc hắn trở nên mạnh mẽ hơn, để có thể chiếm giữ tất cả những gì hắn muốn!
Lâm Hàn đột nhiên cảm thấy ấm áp.
Không phải là ấm áp trong lòng, mà là ngoài thực tế.
Hắn cảm thấy có thứ gì đó rất mềm mại, căng tròn đặt lên đùi mình. Theo đó, một đôi vòng tay trắng như ngó sen vòng khoác lên vai hắn, hơi thở tràn ngập mùi rượu, nhưng lại thơm ngát một cách lạ thường phả vào mặt, khiến Lâm Hàn càng thêm say mê:
- Nghĩ cái gì vậy? Đỡ đẫn hết cả rồi!
Khuôn mặt hồng hào, quyến rũ tới chảy nước áp sát vào mặt Lâm Hàn, đôi mắt nâu mơ màng quan sát, giống như muốn tìm tòi từng chi tiết lạ thường trên mặt hắn.
Lâm Hàn không tránh, rất tự nhiên đưa tay ôm lấy vòng eo bé bỏng của nàng, lại không nhịn nổi thơm lên đôi má hồng đáng yêu rồi mới đáp:
- Không có gì, chẳng qua đang nghĩ tới tu luyện kiểu gì để sớm ngày bắt chị về nhà làm ấm giường mà thôi! He he…
Lê Ân Tĩnh bĩu môi, khinh thường nói:
- Vượt qua chị… Hứ! Nói nghe thì dễ, nói cho cậu biết, trước đây nha, chị rất là lợi hại, chỉ một ngón tay là cái đại lục bé tẹo này cũng chìm vào dĩ vãng! Hắc hắc… Bây giờ bớt lợi hại rồi, nhưng sẽ sớm ngày vượt qua cả trước đây! He he, vượt qua chị nha… nói dễ hơn làm!
Lâm Hàn vuốt vuốt mũi, không phản bác.
Qua lời nói của Altar, Lâm Hàn cũng biết trước kia nàng rất lợi hại, Lê Ân Tĩnh bây giờ đã sở hữu mọi kinh nghiệm và kiến thức của nàng, quá trình hiện tại nói trắng ra chính là khôi phục tu vi! Còn Lâm Hàn hắn thì sao? Hắn còn phải mày mò từng bước, phía trước là một con đường mịt mờ không biết đi về đâu. Nhưng Lâm Hàn vẫn tự tin vô cùng, bởi hắn có được hệ thống! Mặc dù hệ thống hầu như không giúp hắn tu luyện, nhưng lại cho hắn một nền tảng tốt nhất, kinh khủng nhất!
Người xưa nói, thà cho cần câu, đừng cho cá! Hệ thống này nếu giúp hắn tu luyện, vậy thì là cho hắn cá, đến một lúc nào đó cũng phải hết, và đó cũng là lúc con đường của Lâm Hàn dừng lại! Nhưng hệ thống này lại tạo nền tảng cho hắn tự phát triển, cũng đồng nghĩa với cho hắn cần câu, hơn nữa còn là loại cần câu lợi hại nhất! Chẳng nhẽ có thiên phú ngập trời như vậy, mà ca vẫn không thể trở nên mạnh mẽ được hay sao?
Không làm được, vậy thì nên đập đầu vào mông tự sát đi thôi!
Càng nghĩ, Lâm Hàn càng thấy tự tin hơn, nụ cười trên môi càng thêm rạng rỡ.
Nhìn thấy nụ cười ấy, đôi mắt vốn đã mơ màng của giai nhân càng trở nên mông lung. Nàng yếu đuối ngã vào lòng hắn, hai cánh tay ngọc siết lại, như muốn ôm chặt lấy Lâm Hàn, không cho hắn rời đi.
Dưới ánh trăng, hai bóng người đan xen vào nhau, yên tĩnh, bình lặng, tràn đầy ấm áp.
Một lúc sau!
- Cậu biết nhảy không?
Lê Ân Tĩnh hơi ngẩng đầu lên, chờ mong hỏi.
Lâm Hàn gãi gãi đầu, hơi bất đắc dĩ nói:
- Nhảy cao thì biết! Còn nhảy kiểu gì nữa thì chịu!
- Ghét thật!
Lê Ân Tĩnh hờn dỗi đấm nhẹ lên ngực hắn, thần thái trở về như bé gái đáng yêu mà Lâm Hàn gặp lần đầu. Nữ Thần cao quý đã tan chảy, khiến con tim Lâm Hàn cũng vì đó mà tan chảy theo:
- Đây là khiêu vũ, không phải nhảy cao, không biết nhảy học! Đi chị dạy cậu nhảy!
Vừa nói, Lê Ân Tĩnh vừa hào hứng nhảy khỏi lòng Lâm Hàn, kéo tay hắn ra mảnh đất rộng rãi giữa sân thượng này.
Hai cánh tay nam nữ đan vào nhau, Lê Ân Tĩnh kéo tay còn lại của Lâm Hàn vòng qua, nắm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng, còn nàng lại đưa tay khoác lên vai hắn.
- Nào, làm theo hướng dẫn nha! Tiến lên! Ai ui, tên ngốc xít này, đừng có tiến nhiều như thế! Làm lại! Một hai… Trời đất ơi! Cậu là chân gỗ hay sao vậy? Tiến thêm chút nữa lên, cậu định giậm chân tại chỗ hả?
Khiêu vũ gì chứ? Đây không phải là chơi hắn hay sao? Hoặc là cố ý làm hắn bẽ mặt mà! Móa móa… Ai trời ơiiiii, mũi chân tôi! Cô nàng kia tính trả thù đây mà! Đã thế còn đi giày cao gót, muốn đục thủng chân tui hay sao? Hu hu, đôi giày mới sắm chiều nay, mất toi mười kim tệ đó có biết không?
Ánh trăng cười tủm tỉm nấp dần sau đám mây, để lại đám sao trời nhắng nhít nhìn trộm đôi nam nữ đang vui vẻ với đêm dạ hội chỉ có hai người…