“Viên gia chấp chứa ma đạo, hiện lại phái người tới chặn đường ám toán chúng ta, hay lắm. Chỉ là Viên gia các ngươi tính sai rồi, chính là thực lực quá chênh lệch.”
Nữ tử váy đỏ trên cao tên gọi Phi Tuyết, nàng ta cười gằn, khinh thường ra mặt.
Viên Liên thấy sự tình phát sinh theo hướng xấu, ông ta vội nói:
“Ba vị, thật không phải như vậy. Chúng ta là bị oan, mọi chuyện đều hiểu lầm….”
“Hiểu lầm sao? Ha ha ha… khi nãy chúng ta rơi vào cạn bẫy, cũng là hiểu lầm sao?.”
Phi Tuyết lạnh giọng giễu cợt, trong mắt tinh manh đã lóe, sắp khó kiềm chế.
Chỉ là lúc này Hàn Phong lại nói:
“Ta thấy có cảm giác không đúng, lão liên tục kêu oan. Vậy thì hãy nói rõ ràng xem nào, nếu như có oan tình thật….”
Lão giả vừa nghe nam tử nói vậy hai mắt tỏa sáng, lão giống như cá ươn gặp nước, lập tức vội thưa chuyện:
“Đúng vậy ba vị, đây đều là hiểu nhầm! Lão phu đem theo ẩn tình từ Viên gia tới đây, thật ra là….”
“Nguy hiểm!.”
Lão còn chưa kịp nói hết câu, Phi Tuyết và Ngọc Hoa đã vội kinh hô, mười phần cảnh giác.
Trong khoảnh khắc trước ấy, lông tóc Hàn Phong dựng đứng. Hắn quay người lại, vừa hay một bóng đen cách mấy thước đã vọt tới trước mặt.
Cháttt….
Hàn Phong chật vật đỡ lấy một cước của y, chỉ là cước này nặng tựa vạn cân, đẩy hắn văng ngược về sau.
Bóng đen này thì ra là một kẻ trùm kín người, ngay khi vừa đá văng Hàn Phong, ông ta đã đứng chắn trước người lão giả họ Viên.
“Ngươi tìm nhầm người rồi, bọn họ tới để diệt Viên gia. Trước hãy rời đi, ta tự có cách tìm được…”
Ông ta vừa nhắn tới lão giả họ Viên, cũng vừa kịp tránh đi một trường Tiên ảnh của Phi Tuyết.
Viên Liên còn đang do dự, chợt đã nhìn thấy hai luồng quang ảnh cự lực đánh tới.
Lão ta rùng mình, khi nãy là ăn thiệt bởi chiêu này. Khi lão còn chưa có biện pháp ứng đối, gã hắc y đã chắn trước người lão, hai tay giơ quyền đánh tan quang ảnh cự lực.
Vừa đỡ cho Viên lão một chiêu, gã hắc y đã phải lùi lại mấy bước. Nhưng thủy chung không thương tổn chút nào, sau lại truyền âm cho Viên Liên:
“Ta liều mạng tới cứu, lão vẫn còn chưa tin ta sao? Mấy tên này chỉ là kẻ phụng lệnh mà thôi, ta biết một kẻ cao tầng Tru Thiên Môn hiện ở gần đây. Trước ông hãy nghe lời ta, kẻo lại chết ở đây thì Viên gia coi như xong…”
Viên Liên động dung, quả thật người biết oan tình hiện chỉ còn mình lão, chết ở đây sẽ mang tội lớn với Viên gia.
“Phải... Hiện thế cục đã như nước với lửa, ta có nói họ cũng nghe không vào. Thôi trước cứ rời khỏi đây đã, sau sẽ cân nhắc...”
Viên Liên thấy đã hết cách, thế là không kịp phân rõ thêm thật giả nữa, lão quay người về sau, vội vàng rời đi.
“Nhân gian tịch mịch vô tri hữu
Lộ dã sơn thủy ẩn thế nhân”
Chỉ là chưa đi được mấy bước, nội tâm Viên Liên trùng xuống khi nghe thấy tiếng đàn, miệng hộc ra máu.
“Mau!”
Gã hắc y thấy vậy, cấp tốc tung ra hai tấm phù vàng kim trước người. Cái trước hóa thành mũi kim phi tiễn, nhằm phía Ngọc Hoa phóng tới.
Một đạo phù khác nhắm hướng lão giả họ Viên, bao phủ cả người, giúp cho lão ta tránh khỏi một kiếp.
Thấy đạo phù kim quang lao vút tới chỗ hai người, Phi Tuyết híp mắt…
Nàng lao mình rời khỏi cành cây, thân ảnh như oanh yến chao lượn.
Khoảng cách còn vài trượng, nàng rút ra hai cây Kim Mộc Huỳnh Tiên, trực tiếp ngạnh kháng với kim phù.
Huỳnh Tiên lượn lờ sắc đỏ, đây là hai thanh binh khí tạo hình nhiều đốt, là dạng vũ khí chuyên để phá hủy bảo giáp.
“Cẩn thận, kẻ này có tu vi tiếp cận Vương cảnh hậu kỳ!.”
Hàn Phong mắt thấy Phi Tuyết lao ra chặn đứng công kích cho Ngọc Hoa. Hắn liền vội vàng rút ra một cây Cửu Cung Giản, thế rồi tung người lên hướng gã hắc y nện xuống.
“Hừ…”
Cửu Cung Giản của Hàn Phong là một thanh pháp khí thượng phẩm, thân dài như kiếm, phân ra chín đốt, vuông vắn lạ thường.
Gã hắc y thấy uy lực này bổ đến, ông ta không dại đối cứng, trực tiếp lùi lại.
Uỳnhh….
Một kích của Hàn Phong đánh hụt, hơn năm chục thước trước mặt hắn vì một chiêu này, tạo thành hố lớn.
Bụi khí vừa bốc lên cản mất tầm nhìn, thân ảnh ông ta đã như quỷ mị, vòng qua Hàn Phong, rồi tung luôn một kích.
Hàn Phong có Linh Thù Tinh Ti Giáp, nhưng một kích này cũng đủ để hắn phun máu, văng xa trăm thước.
Hàn Phong tung mình ra khỏi đống đổ nát, chẳng qua đối thủ của hắn lúc này đã chuyển hướng về phía Phi Tuyết rồi.
Mắt thấy đối thủ bỏ qua mình, mục tiêu tấn công là hai người kia. Hàn Phong hô lớn hai tiếng cẩn thận, hắn nhanh chóng xoay người đuổi theo.
Phía này Phi Tuyết vừa phá tan kim phù, mắt thấy ông ta vọt tới. Nàng vung tay thu lại Huỳnh Tiên, sau đó lập tức giở ra hệ sát chiêu.
“Hừ… Có giỏi thì đỡ thử một chiêu Hương Khói Tỏa Tây Thiên của ta xem nào?.”
Gã hắc y vừa phi tới cách Phi Tuyết mấy chục thước, bỗng nhiên ông ta dừng lại.
Xung quanh ông ta lúc này hương khói trắng bốc lên phủ kín, trăm trượng không thấy bóng người.
Từ trong hương khói bỗng nhiên lao ra mấy trăm thân ảnh, đây đều là do hương nhang tạo thành.
Hương nhang này một khi hít phải, cảnh giới thấp một chút sẽ lập tức rơi vào ảo cảnh. Nhìn thấy tây minh cực lạc, hồn lìa khỏi xác, theo gió mà đi.
Cho dù mạnh hơn, cũng là mê ảo thần trí, động tác trì trệ.
Nhưng còn chưa hết, cách trên đầu ông ta ngàn trượng. Một chiếc bát hương xanh lam khổng lồ lơ lửng, chỉ vừa xuất hiện, nó lập tức ầm ầm rơi xuống.
“Hư chiêu….”
Hệ sát chiêu của Phi Tuyết hình thành từ tổ hợp của ba chiêu pháp khác nhau, một hư hai thực.
Nhìn ra được tinh diệu trong đó, ông ta tức thời vung ra đối sách.
Chỉ thấy dưới đất mọc lên ngàn vạn thân mộc, vô số đại thụ sinh sôi, lấy tốc độ nhanh chóng vươn thẳng trời cao.
Những thân ảnh từ hương khói chưa kịp chạm tới người ông ta, chúng đã bị hàng vạn cây lớn từ dưới trồi lên đánh tan hình thái.
Ngàn vạn cổ thụ chồng chéo, đan thành thiên la địa võng. Lư hương của Phi Tuyết giống như cá rơi vào trong lưới, không gây ra được cái sóng gió gì.
Cùng lúc, trên trời lại xuất hiện một cơn gió lớn, ầm ầm cuốn phăng đi hương mờ nhang khói của nàng ta.
“Nhang khói của ngươi chỉ cần một cơn gió, lập tức tiêu tán. Hệ sát chiêu còn chưa hoàn chỉnh, vậy mà cũng dám ra oai sao…”
Phi Tuyết mắt thấy chiêu thức của mình bị đánh tan, nàng ta bị phản kích, thổ huyết bay lùi về sau.
Hệ sát chiêu của Phi Tuyết vừa mất, mắt gã đã thấy cách Ngọc Hoa chỉ còn trăm thước.
Ngọc Hoa khi này tâm tĩnh thần chí, không chút mảy may e ngại. Nàng vẫn ung dung, thư thái gảy đàn.
“Mùa xuân hoa lá đâm chồi
Hoa Lan nảy lộc, hoa Sồi đơm bông!” (1)
Tiếng đàn của nàng bay ra, cung thanh nét trầm, phảng phất như gần như xa.
Hàn Phong ở sau nghe được tiếng đàn, uy lực của hắn lập tức tăng lên ba phần, bước chân phóng đến càng nhanh.
Không chỉ hắn, Phi Tuyết cũng như có sinh lực trong người sôi trào, thương thế chậm rãi khôi phục.
“Thế gian tình ái sớm biệt ly
Chi bằng lên núi ẩn vô vi…”
Tiếng đàn lại vang xa, ông ta vừa nghe thấy, hai mắt híp lại, thân pháp có chút trì trệ.
Ông ta vốn đã sớm nhận ra trong ba người, Ngọc Hoa là kẻ quan trọng bậc nhất.
Nàng ta có thể dùng tiếng đàn của mình hỗ trợ đồng đội, lại vừa có thể dùng nó công kích đối phương.
Trong một nhóm tu giả phối hợp, nàng ta là kẻ quan trọng nhất, thời gian càng lâu, địch nhân càng bất lợi.
“Hừ…. Nếu như pháp âm của ngươi được một phần mười Ngọc Cung Tỏa, ngược lại ta còn có chút sợ hãi. Chiêu thức của ngươi hiện tại chỉ là bề ngoài, đối với ta như hoa rơi nước chảy mà thôi!.”
Ông ta lập tức phong bế hai tai, ngăn chặn ảnh hưởng từ âm luật của Ngọc Hoa.
Bản thân đã không còn cản trở, bước chân ông ta lại càng lao nhanh hơn.
Ngọc Hoa vừa đánh một khúc Hoa Cỏ Mùa Xuân trợ giúp hai người, sau thấy ông ta gần tiếp cận mình, lại sử tiếp một khúc Lá Rơi Mùa Thu ngăn trở.
Chẳng qua mắt thấy ông ta phá chiêu mà vọt đến. Sắc mặt nàng tuy có chút nhợt nhạt, do tiêu hao nhiều linh lực, nhưng vẫn còn lãnh đạm, tư thái tự nhiên.
Khi này Ngọc Hoa mới mở mắt, nhìn tới ông ta, môi ngọc khẽ cất lời:
“Nếu ông đã biết đến Ngọc cô cô của ta, vậy thì xin hãy bình thử một khúc của bà ấy!.”
Ngọc Hoa bất ngờ thu hồi cây đàn, hai mắt nhắm lại. Hai tay nàng đưa lên hư không trước người, sau dần bảy ngón khẽ gảy….
“Lấy thiên địa làm đàn, lấy tâm tư làm lời.
Xin gảy khúc cầm tâm, tỏ lòng người sáng soi…”
Theo tay nàng ta vừa gảy, gã hắc y thầm kêu không ổn.
“Mẹ kiếp...!”
Nàng ta dùng tâm để gảy, một khúc Cầm Tâm trứ danh như vậy, phong bế thính lực thì có tác dụng gì.
Ông ta vừa bị cản trở, Hàn Phong đã ở sau vọt tới. Cửu Cung Giản của hắn tỏa ra sắc lam lạnh lẽo, uy năng chợt tăng.
Bànhhhhh…
Gã hắc y vừa bị Ngọc Hoa giữ chân, quấy quá thần trí, khóe miệng đã rỉ máu.
Lúc này mắt thấy một kích của Hàn Phong đánh tới, chỉ có thể sử ra khiên thuẫn đỡ lấy.
Nhưng một kích của Hàn Phong được tăng ba phần phúc này, đánh cho ông ta rơi thẳng xuống đất, tạo thành hố lớn.
Bụi khói vừa bốc lên, xung quanh đã hình thành gió lớn. Trong gió lớn, từng bông tuyết bay bay.
Thì ra Hàn Phong cẩn thận, hắn đã đánh ra một hệ sát chiêu Băng hệ. Tác dụng chính là, giảm lại động tác của đối thủ, phòng ngừa đánh lén lần nữa.
Nhưng lần này đã khác, thân ảnh ông ta quỷ mị, vọt ra khỏi phạm vi hệ sát chiêu của Hàn Phong, rời đi nhanh chóng.
“Phi Tuyết, đừng đuổi theo nữa!.”
Thấy Ngọc Hoa mở lời, Phi Tuyết khi này mới ngừng lại. Sau một khắc, cả ba người đều thu tay lại, chiêu pháp cũng dần tan biến.
Tuy rằng ba người cảnh giới so với ông ta còn thấp, nhưng bọn họ biết phối hợp ăn ý, hỗ trợ lẫn nhau. Kết quả đã đánh bại kẻ địch, khiến cho ông ta phải bỏ chạy.
Chẳng qua cũng có người hiểu được, ông ta thật chưa giở ra toàn lực, mục đích chỉ là đoạn hậu cho lão giả họ Viên rời đi mà thôi.
Tu giả càng lên cao thủ đoạn sẽ càng phong phú, càng rất khó giết.
“Hàn Phong, ta đã nói rồi, bọn họ đều cùng một giuộc. Chúng ta là người nghe mệnh thì nên thi hành, nhanh chóng kết thúc việc của mình đi thôi!.”
Phi Tuyết hậm hực quay lại, nàng đã mở lời trách cứ Hàn Phong.
Trước đó không phải bởi vì Hàn Phong muốn ngăn cản hai người, mục đích để cho lão ta trình bày, thì vốn đã bắt được lão từ lâu rồi.
“Phi Tuyết, chúng ta tuy là người vâng mệnh hành sự, nhưng không phải là vô tri. Ta thấy trong trong mắt lão ấy dường như có ẩn tình, vì vậy mới….”
“Hừ… Ngươi chẳng vừa nhìn thấy lão ta có người tới cứu rồi còn gì? Nếu là Viên gia bị oan thật, lão ta việc gì phải bỏ chạy? Đấy là chưa nói, trước đó nữa cạn bẫy kia là ai đặt...”
Hàn Phong vừa định mở lời tiếp tục thanh minh, Ngọc Hoa lúc này đã đi tới giữa hai người, nhẹ nhàng hòa giải:
“Được rồi, hai người cãi nhau đã từ cửa môn phái cho tới tận nhà Viên gia rồi, vẫn chưa chịu thôi sao? Nhiệm vụ môn phái quan trọng, trước cứ xử lý. Nếu còn có phát sinh khác, lúc ấy bàn tiếp cũng không có muộn!.”
Ba người còn định nói thêm, lúc này trên trời đã có cả ngàn đạo lưu quang xoẹt qua.
Thì ra mỗi một đạo này đều là một tên tu giả đạp kiếm phi hành, mục tiêu đúng là nhằm Viên gia bay đi.
“Chúng ta cũng nên đi thôi, kẻo lại trễ việc!.”
Nói rồi, Ngọc Hoa nhẹ nhàng đạp hư không bay đi, theo sau đó là Phi Tuyết.
Chỉ có Hàn Phong là chưa thể bay được, hắn vẫn còn phải đạp kiếm phi hành mà đuổi theo….
….
(1) câu thơ trên mình không nhớ đọc được ở đâu, nay thấy hợp nên mượn thêm vào. Đa tạ!