“Xong rồi thì đi thôi.”
Có vẻ bị nam tử kia phiền nhiễu, nàng ta vừa thấy Hàn Tông đi ra đã vung tay nhảy lên phi kiếm bay đi.
Hàn Tông vội vàng từ biệt nam tử họ Lân, hắn nhảy lên thanh kiếm sắt bay theo phía sau nàng ta.
Hai người phi kiếm một khắc sau đã về tới nơi ở của Hàn Tông, nàng ta lúc này mới than thở
“Nam nhân các ngươi tới mùa động dục là quấn lấy không bỏ, phiền chết đi được.”
Hàn Tông giật giật khóe miệng, hắn tím mặt cãi lại
“Cũng là bởi nữ nhân các ngươi thả thính quá nhiều mà thôi, thích ai thì tìm người ta mà nói, lại còn bày đặt làm trò gặp ai cũng than cô đơn.”
Kiếp địa cầu của hắn, phụ nữ đều là như vậy, hắn chính là bị hố mấy lần mới dẫn tới gần ba mươi còn chưa có lấy được vợ.
“Thả thính là cái gì? Lại nói ta thích ai?“.
Nàng ta cau có nhìn Hàn Tông, tên nhóc này nói gì làm nàng không hiểu.
“Là….à mà thôi. Mà sư tỷ, tỷ quen với Vạn trưởng lão sao?”
Hàn Tông tò mò hỏi, rõ ràng hai người khác họ, xưng hô cũng không phải sư đồ.
“Là cha của ta quen, ta thấy ngươi cũng không tồi nên tiến cử ngươi cho Vạn trưởng lão.”
Nàng ta cười ranh mãnh nhìn Hàn Tông.
“Ta và sư tỷ đâu có quan hệ, sao sư tỷ lại giúp ta?“.
Hắn thắc mắc nàng ta muốn gì ở hắn.
“Tất nhiên là không có nhưng ta cần ngươi giúp một việc, mà bây giờ chưa phải lúc, sau này ngươi mạnh thêm chút nữa đã.”
Nàng ta đắc ý nói.
Hàn Tông biết ngay mà, khi không ai lại rỗi hơi. Nhưng mà khoan đã, là nàng ta tiến cứ?. Chẳng lẽ...
“Khoan đã, Bạch sư tỷ, sư tỷ tiến cử ta lúc nào?“.
Hắn tự nhiên cảm thấy có gì đó sai sai.
“Là trước hôm ngươi bị yêu thú đánh ngất, có gì không ổn sao?“.
“À không... ta hiểu rồi, đa tạ sư tỷ đã tiến cử.”
Hàn Tông chắp tay nhưng trong lòng lại hô con mẹ nó, ta tính sai rồi.
“Ngươi biết vậy là tốt, không còn gì nữa ta đi đây, nhớ kỹ ân tình này ngươi nợ ta, sau này sẽ đòi.”
Nói rồi nàng ta ngự kiếm bay đi mất.
Nhìn theo bóng dáng nàng ta khuất xa, hắn nhẩm đến cái tên nàng ta.
“Bạch Thanh Hạ…. Bạch Thanh…”
“Đúng rồi….là Bạch Thanh Uyển.”
…
Hoá ra nàng ta có nét giống với người hắn từng gặp, mãi mới nhớ ra lại chính là tiểu nữ tử lắm mồm một năm về trước, Bạch Thanh Uyển.
Ngày đó tiểu nữ tử kia còn đi với một nữ tử khác nữa, luôn miệng gọi sư tỷ, để hắn nghĩ liệu hai người nàng ta có ở trong Tru Thiên Môn?.
Giảng Khai đài là nơi tất cả đệ tử ngoại môn bắt buộc phải tới mỗi khi có trưởng lão tới giảng. Nếu có gặp hắn nhất định sẽ nhận ra, hắn nghĩ đến hai khả năng.
Chính là bọn họ ở khu nội môn, nàng ta lại họ Bạch, Bạch thành ngay tại chân Tru Thiên Môn.
Khả năng thứ hai là nàng ta bái một tán tu cao nhân nào đó, hoặc gia nhập bang hội. Tuy trong địa bàn Tru Thiên Môn không có môn phái khác tồn tại, nhưng bang hội thế lực phụ thuộc hẳn là có.
Nhưng mà nghĩ thế thôi chứ hắn tìm mà làm gì, đâu có quan hệ?. Nghĩ tới đó hắn lại chuyển sang chuyện của Bạch Thanh Hạ và Vạn Niên Thanh.
Chuyện này có chút đau đầu, Hàn Tông cảm khái, đúng là người tính không bằng trời tính.
Hắn mà biết trước nàng ta sẽ tiến cử mình cho Vạn Niên Thanh thì nhất định sẽ không làm ra cái kế “lăn đùng ra ngất” kia.
Chứ sao nữa, người ta giới thiệu giúp hắn hôm trước, hôm sau hắn lại hồn nhiên làm ra cái sự tình kia, như vậy có khác nào vẽ rắn thêm chân.
Sự tình phát sinh theo hướng tốt hẳn không phải chỉ là ký danh đệ tử, thậm chí không chỉ mình Vạn Niên Thanh chú ý, nhưng mà hiện giờ mọi sự đã xong, không thể cải biến lại được nữa.
Có chuyện hắn phải nghiêm túc suy xét, chính là Bạch Thanh Hạ nói nàng ta tiến cử hắn với Vạn Niên Thanh, nhưng qua lần nói chuyện nọ, bà ta không hề nhắc tới Bạch Thanh Hạ tiến cử.
“Phải chăng bà ta đã có chủ ý với ta trước khi Bạch Thanh Hạ tới, bà ta không nói tới chính là muốn cho ta hiểu, là bà ta để ý cất nhắc ta chứ không phải do Bạch Thanh Hạ tiến cử?.”
“Không có nàng ta thì bà ta cũng vẫn đến tìm ta. Ý bà ta phải chăng khi sắp đặt ta làm ký danh đệ tử là để cho ta nhận ra, ai mới là ân nhân của ta? Nếu sự tình theo hướng đó vậy sau này có chút phức tạp rồi.”
Hàn Tông càng suy xét càng khẳng định thêm vài phần, có lẽ việc Bạch Thanh Hạ chỉ là cái cớ tiện nước đẩy thuyền, bà ta cho nàng một ân tình, mà người trả lại là hắn.
Chính thế, nếu Vạn Niên Thanh cử nàng ta tới gọi hắn, vậy thì khách sáo cảm ơn nàng ta vài câu là được, nhưng nàng ta tiến cử lại chính là hắn đã nợ nàng ta một ân tình rồi. Mặc dù nàng ta không giới thiệu thì Vạn Niên Thanh vẫn tới tìm hắn, hắn nghĩ như vậy có khác nào bà ta tiêu tiền còn mình còng lưng trả nợ.
Hàn Tông thở dài, mẹ nó đúng là cái đồ vắt cổ chày ra nước. Bà ta đích thực còn thâm hơn cả lão già họ Phùng, tính đáp cho một miếng cơm thừa mà đổi lấy một cái mạng sao?.
Nhưng mà hắn đã ngờ ngợ đoán ra vậy thì cho dù không có cũng phải đề phòng, thà đổi 4:6 còn hơn là bị đem đi chôn vẫn hồn nhiên cầm theo xẻng đắp đất hộ.
Cái mặt hắn như bánh đa ngâm nước, hắn lôi cái túi càn khôn ra xem, bên trong có một quyển công pháp cùng một ít Linh Khí đan. Quả nhiên là không có chút đồ đáng giá nào.
Sau ngày đó đệ tử mấy hội kia gặp hắn, người cười khẩy kẻ chế giễu, thậm chí hình ảnh tốt đẹp cũng tan biến trong lòng các lão già kia. Nhìn lại chút lợi ích càng làm hắn ảo não, đúng là chín vốn một lời, lỗ vốn to.
Lôi ra quyển công pháp, là một quyển Pháp đạo Mộc hệ, Vạn Diệp Phi Tiễn.
Chính là dùng linh lực đưa tới vài bộ vị ở tay hình thành lên Mộc Linh khí, dùng tâm huyễn hoá ra một chiếc lá trong lòng bàn tay. Phóng tới đối thủ sẽ huyễn hoá ra cả vạn chiếc tương tự, ưu điểm của Pháp đạo là phạm vi ảnh hưởng rộng, nhược điểm lại cần rất nhiều linh lực huyễn hóa.
Đọc qua công pháp mấy lần, hắn lại tiện đang rảnh thế là khoanh chân luyện tập luôn. Công pháp này là dạng cơ bản thích hợp với cảnh giới của hắn, rất hợp khi phá vòng vây.
“Tuy nói là thế, nhưng là thích Pháp đạo mà chọn hoặc có gia thế thì không nói. Đằng này vốn là trưởng lão chuyên chỉ điểm tu luyện cho đệ tử rất nhiều năm qua vậy mà lại đưa Pháp đạo cho Luyện Khí. Bà ta là có ý gì?.”
Một mặt Hàn Tông vẫn còn đang ngẫm nghĩ dụng ý của bà ta trong chuyện này, không đơn giản chỉ là thấy ngươi hợp thì ta cho. Bà ta có tâm tốt như vậy sao không thu hắn luôn từ đầu?.
Bình thường ở tầng Luyện Khí dù là có thế lực chống lưng phù trợ cho tài nguyên, thì họ vẫn khuyên con em nhà mình nên học kiếm trước.
Kiếm giống như là căn cơ của lớp trẻ, công dụng của kiếm vô kể, chiến đấu lại không tiêu hao nhiều linh lực như Pháp, dù hết linh lực vẫn có binh khí phòng thân.
Chỉ lên tới cảnh giới cao hơn mới ít dùng tới kiếm, linh lực đủ nhiều sẽ mở ra nhiều lựa chọn công pháp hơn.
Lại nói phải lên tới Hợp Linh hậu kỳ mới đủ linh lực dùng tới kiếm trận, một thanh trong một trận kiếm ít cũng là pháp khí hạ phẩm mới được.
Bởi thế lên cao đa phần ít luyện kiếm, dùng Pháp đạo kết hợp pháp khí vừa rẻ lại hiệu quả. Không được nữa thì dùng Phù, giàu như tên nam tử tóc dài có thể dùng Pháp Bảo.
Tuy vậy đối với kiếm tu mà nói, không gì hơn kiếm.
“Thế gian công pháp vạn ngả đường
Pháp Phù Đan Chú Thú Bói Đạo
Duy có mình ta không thấy thế
Chỉ cần một kiếm độc tam thiên.”
Chỉ có đám ngu ngốc thích màu mè mà không ai chỉ điểm mới thích học Pháp đạo trước.
Hàn Tông năm xưa cũng là được tên nam tử tóc dài dạy qua loa như thế.
…
Bạch Thanh Hạ vừa về tới cửa phòng của mình liền dừng lại.
Trong phòng đang đứng là một tiểu cô nương chạc mười tuổi, cung trang váy tím thướt tha, lại có khuôn mặt hơi giống với nàng.
“Thanh Uyển, sao muội lại tới đây?”
“Biểu tỷ, ta đến tìm tỷ tâm sự chút, mà tỷ đi đâu vậy làm ta chờ lâu muốn chết.”
Bạch Thanh Uyển phụng phịu.
“Được rồi là tỷ không ở đây chờ muội, tỷ sai rồi được chưa? Tỷ vừa đi gặp một tên nhóc thú vị.”
Nàng ta vỗ vỗ biểu muội làm lành.
“Ổ? Ở khu ngoại môn này có nam nhân nào khiến tiểu thư nhà họ Bạch chúng ta để ý đến? Kể cho muội nghe xem nào? hị hị hị.”
Bạch Thanh Uyển híp mắt cười gian.
“Tiểu nha đầu, tên nhóc đó còn chưa tới mười tuổi, trong đầu ngươi nghĩ cái gì thế?“.
Nàng ta nhìn biểu muội bộ dáng muốn đấm nhau.
“Thôi thôi muội biết rồi. Tỷ tỷ à, hôm nay muội đến là có chuyện…”
Bạch Thanh Uyển bắt đầu nghiêm túc nhìn biểu tỷ.
“Hừ, lại mấy người kia tới nói chuyện năm nay ta phải đột phá tới Ngưng Khí, bằng không phải về gia tộc nghị sự hôn ước với tên khốn nhà họ Bách chứ gì?“.
Khuôn mặt nàng ta lập tức lạnh xuống...
“Tỷ tỷ à….”