Nhân Thường

Chương 158: Chương 158: Bát Linh Nguyên




Nhiệm vụ khảo hạch của Bích Ngọc chính là đi tra một vụ án tại Bát Linh Nguyên, nằm cách Tru Thiên Môn rất xa. Hàn Tông và Bích Ngọc phải dùng truyền tống đại trận ở Bạch thành mà đi.

Từ trên trời cao thỉnh thoảng lại có vài cột sáng chớp ẩn chớp hiện, cột sáng ấy chiếu thẳng xuống quảng trường một đại thành.

Màn sáng dần tiêu tan, bên trong xuất hiện hai thân ảnh nam nữ. Một nữ tử tuyệt sắc, đúng độ tuổi trăng tròn, ẩn hiện từng đường nét mê người. Mà thanh niên còn lại bộ dáng đúng chuẩn dọa người, tóc dài bù xù trên mặt còn có một vết sẹo dài…

“Hự…”

Màn sáng biến mất, hai người vừa ra khỏi trụ truyền tống trận, cả hai lảo đảo vài bước. Khuôn mặt tái đi thấy rõ, rõ ràng dạng truyền thân di hình pháp tắc này, với cảnh giới của bọn họ còn chưa thích nghi được.

Bọn họ vừa ổn định lại thân thể thì nhận ra một toán người đã đứng đó từ bao giờ, lúc này một lão giả mới bước lên cung kính chắp tay nói:

“Xin hỏi hai vị có phải là…”

Nhìn trang phục hai người lão đã nhận biết trong lòng, chỉ là lễ tiết vẫn cần phải có..

“Chính phải, không biết là…”

Hàn Tông bộ dáng hờ hững không nói, Bích Ngọc hơi đỏ mặt gật đầu, bộ dáng nữ tử khi nãy có hơi mất mặt.

“Tại hạ là quản gia trong phủ của Cổ thành chủ, được tin hai vị quang lâm vội đến nghênh đón từ xa.”

Gã một mặt nói ra tên tuổi, mặt khác bộ dáng cung kính lấy lòng. Lão tuy có tuổi nhưng mà tu vi và địa vị quá thấp, đứng trước mặt bọn hắn, vốn không có là gì.

“Ý sư huynh thế nào?.”

Bích Ngọc khó quyết, nàng do dự rồi quay qua hỏi ý Hàn Tông, hắn lúc này nhìn hết quang cảnh xung quanh mới quay lại nói:

“Cổ thành chủ là nhân vật uy chấn tám phương, chúng ta từ xa tới không nên thất lễ.”

Nghe lời này của hắn, lão giả không khỏi mừng ra mặt, chỉ thấy nàng ta nói:

“Vậy đa tạ, còn phiền dẫn đường.”

“Dạ dạ…”

Lão giả lúc này mừng vui hớn hở, chắp tay lùi bước nhường ra một nối đi. Hàn Tông và Bích Ngọc cứ như vậy đi trước, sau bước vào một cỗ xe xa hoa lộng lẫy.

Xe này rộng tới hai trượng vuông, bốn phía cột gỗ làm trụ, xung quanh che vải đỏ. Nhìn không khác một cái mái đình nhỏ di động. Xe được sáu con Trâu kéo đi, gọi là Lục Ngưu Hộ Xá Đình.

Một màn xa hoa trên đường lớn này khiến không ít kẻ tò mò trầm trồ, vốn xe quý bậc này bên trong không phải đại nhân cũng là khách quý.

Giữa xe có một bàn đá, trên có khay ngọc cùng rượu Nho rừng. Mùi thơm nhẹ nhàng phảng phất, Bích Ngọc không khỏi tò mò muốn thử.

Nàng tuy là tiểu thư thế gia nhưng được tôn kính trước bao người thế này vẫn là ít gặp. Bộ dáng không khỏi lấy làm thích thú, mỗi lần nàng chỉ hơi vén màn, vô số kẻ bên ngoài suýt xoa.

Ngược lại Hàn Tông dửng dưng uống một hớp rượu, hắn chẳng mấy quan tâm thế sự xung quanh. Lúc này nhìn hắn có vẻ bất cần vô lo, thật ra là đang cảnh giác mười phần.

Nói đi nói lại thì đây là cơ hội tốt để trừ khử hắn, tâm lý những kẻ lo nay sợ mai như hắn, vốn rất ít khi cảm thấy yên tâm.

Mà việc đang diễn ra này cũng không có gì ngạc nhiên, dưới móc quan hệ trên, trên lại móc trên nữa, không có gì lạ cả. Đối với bọn hắn chỉ là đi kiểm chứng một vụ án rồi quay về, nhưng với đám thành chủ ở đây lại khác.

Không tiếp đón cho tốt, chỉ một hai câu bâng quơ của họ cũng đủ làm bọn gã điêu đứng. Tiếp đãi tốt một chút, biết đâu nhờ lời hay ý đẹp, bọn gã còn tại vị thêm được vài năm. Tuy thực lực quyết định địa vị, nhưng thực lực không đủ lớn thì chỉ có trông chờ vào mối quan hệ.

“Sư muội vẫn luôn có thắc mắc, ấy là sư huynh tại sao không tẩy đi vết sẹo? Sửa sang lại một chút, chẳng phải anh tuấn hơn sao?.”

Ngồi trong xe, Bích Ngọc lúc này đã thăm thú chán, nàng quay ra nhìn Hàn Tông tò mò hỏi. Nàng nhận thấy tính cách của người này cũng cực kỳ là thất thường, lúc thì bày ra bộ mặt bất cần, lúc lại có bộ dáng lấy lòng nhìn mà phát ghét….

Hàn Tông nghe được lời này, hắn ngẩng đầu đối diện với ánh mắt nàng hờ hững hỏi:

“Quan trọng lắm sao?.”

“Ta có nghe về tài của sư huynh, sư huynh có bản lĩnh đấy. Cũng chính đó làm ta thắc mắc, có lẽ vết sẹo kia có nguyên nhân đặc biệt.”

Bích Ngọc dò hỏi không được, nàng chuyển sang nói bóng gió. Về phần nàng mà nói, khi nghe tin nàng khảo hạch, có rất nhiều kẻ tìm tới. Không phải là anh tuấn tiêu sái thì cũng là cấp bậc hộ pháp nội môn. Chủ ý rất là dễ hiểu, đều muốn là ứng cử hoặc giới thiệu người muốn đi cùng nàng. Đây đối với bọn họ là một dụ hoặc không nhỏ, móc lên quan hệ, hình thành hợp tác.

Chỉ là nàng vẫn còn quá trẻ, lý tưởng và hoài bão mà nàng theo đuổi không hề có cái gọi là tranh quyền đoạt vị. Vì lẽ đó nàng mới chọn Hàn Tông, một kẻ khiến người nhìn cảm thấy chướng mắt. Cũng là kẻ nếu như tiếp xúc đủ gần, sẽ cảm thấy hắn thú vị.

Theo lẽ đó, vết sẹo kia không phải là hắn cố ý, thì cũng là có mục đích…

“Có một kẻ khiến cho tâm quan ta lệch lạc, cũng là kẻ giúp ta thấu tỏ lòng người hiểm ác. Một ngày nào đó ân oán này sẽ được phân rõ, lúc ấy ta sẽ tẩy sẹo…”

Hàn Tông ánh mắt bất cần nhìn ra nơi đằng xa, mờ mờ che phủ bởi rèm vải mà nói. Hắn tựa như đang nhớ lại những khoảnh khắc thay đổi số mệnh của đời người.

Lời này làm Bích Ngọc cực kì tò mò, nàng còn định hỏi tiếp thì cũng là lúc xe dừng, phía bên ngoài đã có tiếng truyền vào:

“Hai vị xin xuống xe, thành chủ đã ở ngoài đợi…”

Hàn Tông là người bước ra đầu tiên, hắn thấy dưới chân trải thảm vàng, hai bên đường rộng thênh thang, chỉ có thủ vệ đứng gác, cách ba bước lại có một tên.

Mà phía trước mười mét một đám người lúc nhúc, đủ loại già trẻ lớn bé, điểm chung đều ăn mặc lộng lẫy.

Người đứng đầu là một lão giả khoảng ngoài sáu mươi, ông ta mặc thường phục hoa lệ, đầu đội khăn xếp.

“Đây là đệ tử hạch tâm của Tru Thiên Môn sao? Phong cách thật lạ…”

Ông ta nhìn thấy Hàn Tông không khỏi hơi chút lạ lẫm, khác với những gì năm xưa ông từng biết. Mà đám người phía sau cũng là như vậy, chỉ là dù vậy thì vẻ mặt cũng không bớt đi chút cung kính nào.

Tới khi nữ tử phía sau đi ra, cả đám không khỏi trầm trồ líu lưỡi, thật sự là đẹp. Nàng tỏa ra khí chất cao quý, thanh tao mà các bậc nữ nhân thiên kim mới có. Ánh mắt kia rung động lòng người, tuy xa lạ lạnh lùng nhưng mà lại là cái lạnh giữa mùa hè, ai nhìn vào cũng đều không muốn thoát ra…

“Để hai vị chờ lâu, Cổ Tử ta thất lễ.”

Ông ta bước lên trước cười nói, bàn tay khẽ chắp nhìn về hướng nữ tử mà cười nói.

“Cổ thành chủ, chúng ta tới đây làm phiền, thật là ngại rồi…”

Hàn Tông lùi lại đứng sau Bích Ngọc nửa bước, hắn và nàng đồng thời chắp tay trả lễ. Ông ta có tuy vi Hợp Linh đỉnh phong, đây là chiến lực vượt xa Hàn Tông và Bích Ngọc. Hai người tuy là thân phận cao quý, nhưng thân là tu giả gặp phải kẻ cao hơn vẫn là có chút ái ngại.

“Đường xá xa xôi, hi vọng Tử Nho Định Tâm Tửu của ta giúp được hai vị bớt đi nhộn nhạo phần nào. Hai vị, xin mời…”

“Đa tạ!.”

Cả đám lời qua tiếng lại vài câu cho đủ lễ, sau cùng nhau bước vào phủ thành. Ba người tuổi tác cách xa lại nói chuyện như thể bằng hữu đã quen từ lâu. Đây chính là lợi thế mà không phải chỉ có sức mạnh mới làm được. Cho dù Hàn Tông xấu xí thế nào, chỉ cần có địa vị thân phận mà nói, cũng là mơ ước của rất nhiều kẻ.

“Đây là trưởng tử Cổ Súy của ta, tiếp đến là con thứ Cổ Hủ. Nếu như lần này hai vị tới trấn Đoạn Gia có thể cần giúp đỡ, chúng sẽ là cánh tay đắc lực.”

Trên bàn ăn tầng thượng ngoài trời, xung quanh bài biện xoa hoa, nơi này cũng có thể nhìn rõ quang cảnh nội Cổ thành.

Bát Linh Nguyên, tên gọi chung của một dải cao bình nguyên rộng lớn, liên hợp bởi tám đại thành. Mỗi thành phủ lại bao gồm nội thành và ngoại thành, phía ngoài Cổ thành lại có tám trấn nhỏ vây quanh.

Cổ Tử nhìn về phía nữ tử dò hỏi, quả nhiên ông ta đã biết, nhân vật chính lần này là nàng ta.

Lợi ích của ai lớn hơn, hiển nhiên thái độ đối đãi cũng sẽ khác đi. Mà hai kẻ vừa gọi tên liền đứng dậy chắp tay làm lễ…

“Tại hạ Cổ Súy, bái kiến hai vị.”

“Tại hạ Cổ Hủ, bái kiến hai vị.”

“Rất vui được gặp hai vị.”

Hàn Tông và Bích Ngọc cũng đứng lên chắp tay đối đãi ngang hàng, bốn người tu vi đều sàn sàn như nhau. Tất nhiên tuổi tác lại khác, hai người này tuổi đã độ ngoài ba mươi. Tư chất không đủ, không được vào môi trường hợp lý, tất nhiên không thể so sánh.

Đứng trước câu hỏi của ông ta, Hàn Tông không hề có ý kiến, hắn thậm chí đã đoán biết từ trước. Chỉ có Bích Ngọc về khoản này nàng chỉ là hạng gà mù mờ, nghe như vậy thì ngạc nhiên lắm.

Thấy tình hình như vậy, Cổ thành chủ phẩy tay cười nói:

“Chuyện này hãy tính sau đi, ha ha… Hai vị, mời thưởng thức những món ngon ở Cổ thành. Tuy không thể so với nơi phồn hoa nhất đại, nhưng đặc sản luôn có vị riêng. Mời…”

Bữa ăn nhanh chóng kết thúc, chẳng mấy chốc mà về đêm, sao giăng đầy trời. Đám Hàn Tông được bồi tới no nê rượu say, mỗi người lại được phân ra một khu biệt viện rộng lớn.

Hàn Tông đứng trước hiên viện, tay cầm ly rượu hắn nhìn khu vườn bài trí hoa lệ, thêm một chút Dạ Quang Ngọc. Ánh chiếu mờ nhạt, thơm mùi hoa cỏ quả là cảnh đêm hợp người, lung linh rực rỡ.

Bất chợt Hàn Tông nghe thấy tiếng động mỗi lúc một gần, chẳng bao lâu ngoài của đã có tiếng vang lên nhẹ nhàng…

“Công tử, đêm khuya quấy rầy…”

Hàn Tông nhíu mày, đến vào thời điểm này, chẳng lẽ là…

“Mời vào!.”

Người đi vào chính là người con cả của Cổ thành chủ, Cổ Súy. Gã ta cười tươi bước vào, mà không chỉ có mình gã ta.

Theo sau đó còn có đến hơn mười vị cô nương trẻ đẹp, dáng điệu uyển chuyển thướt tha. Trên người các nàng nhiều chỗ thiếu vải, nửa kín nửa hở không khỏi làm người ta chìm đắm mà vô thức nuốt một ngụm nước bọt…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.