Nhân Thường

Chương 93: Chương 93: Biến tấu mới




Trải qua một tháng ở đây, thương thế của hắn đã gần như ổn thỏa, không còn đáng nghi ngại nữa. Mặc dù vậy ngoài mặt hắn vẫn giả đau giả ốm, đi lại không vững.

Một khi chưa làm rõ ràng tất cả, chưa tới lúc thời cơ, hắn vẫn phải cẩn thận.

Hàn Tông cũng lấy làm khó hiểu, tất cả vật dụng trên người của hắn đều còn nguyên trên bàn, không hề bị mất. Lý giải cho điều này, Mãn Hạn Từ chỉ cười không nói.

Dẫu vậy ở cái nơi không có linh khí cùng linh lực thế này, hắn không thể mở được túi càn khôn. Hàn Tông không đeo lại lên người, hắn cũng đã tỉ mỉ quan sát mấy chỗ trong lều…

Thời gian trôi qua thêm một ngày, hôm sau gã họ Mãn lại tới quét dọn, Hàn Tông trong mắt lóe lên một tia.

“Nguyên đệ, hôm nay lại có món mới cho đệ đây.”

Mãn Hạn Từ vừa đi vào đã nói oang oang, nhưng mà gã chỉ vừa đặt cái nồi đất xuống bàn, từ phía sau đã ăn ngay một gậy.

Một khắc sau khi mà Mãn Hạn Từ tỉnh lại, cái gáy vẫn còn đau điếng, nhưng rồi gã nhận ra bản thân đang bị trói nằm trên đất.

“Ngươi… ngươi thế này là thế nào, mau…”

Gã còn chưa nói hết câu đã bị Hàn Tông nhét cho bối giẻ vào miệng, xong xuôi hắn mới nói:

“Mãn huynh, đa tạ những ngày qua đã chiếu cố. Nhưng mà ta không thể ở lại đây thêm, vì thế đành đắc tội.”

Thấy ánh mắt của gã như hiểu ra, như phẫn uất mà lại có điều muốn nói, Hàn Tông lạnh nhạt nói tiếp:

“Có một số chuyện ta còn chưa rõ ràng lắm, phiền huynh giải đáp giúp. Nhưng mà huynh muốn hét lên vậy lúc đấy đừng trách ta nhé.”

Hắn vừa cởi bỏ miếng giẻ trên miệng Mãn Hạn Từ, gã vội vàng nói ngay:

“Nguyên đệ, ta một lòng chăm sóc đệ tận tình. Dù đệ muốn thoát cũng đâu cần lấy oán báo ơn?.”

“Huynh ở hoàn cảnh của ta huynh sẽ hiểu, giờ giải đáp được chưa?.”

Hàn Tông không thanh minh, nói thật hắn có gì mà phải thanh minh đây? Muốn sống là bản năng của tất cả mọi loài, còn lý do nào thích hợp hơn điều đó nữa.

Con người tạo lên môi trường, môi trường tạo lên hoàn cảnh, cuối cùng hoàn cảnh lại tạo lên tính cách con người. Người trước tiếp người sau, vòng đời đó sẽ mãi tiếp diễn không ngừng. Tất cả chỉ là đang làm khó người để lợi mình mà thôi.

Việc hắn bắt trói Mãn Hạn Từ rất là đơn giản, chỉ có hai lý do. Một là có một số chuyện không thể hỏi trực tiếp khi mà chưa bại lộ hành động. Hàng ngày hắn dù cố moi thông tin từ gã, nhưng không hề dám đề cập chuyện muốn trốn khỏi đây. Vấn đề này một khi để lộ, có khác nào nâng miếng cơm manh áo cho kẻ khác.

Tiếp đến chính là lợi dụng, Mãn Hạn Từ ở đây đủ lâu, dù ngu cũng biết được vài chuyện gì đó. Hắn muốn ra khỏi đây, quân cờ này là không thể thiếu….

“Nguyên đệ, thật ra…”

Mãn Hạn Từ đang mở lời thì bất chợt có ba bóng người lao vào. Hàn Tông giật mình thủ thế, tới khi đôi bên chạm mặt nhau, cả hai đều hiện lên vẻ bất ngờ trên mặt.

Ba kẻ tới đều khoảng ngoài hai mươi, gã đứng đầu thân hình thanh mảnh tuấn tú, hai kẻ sau lại to con lạ thường. Nhưng mà điều làm hắn bất ngờ tới ngạc nhiên chính là bên hông của đám người này đều đeo ngọc bài môn phái.

Đám người đến cũng bất ngờ không kém, vừa xông vào phòng đã thấy cảnh một kẻ bị trói như lợn, một kẻ tay cầm cây gậy như đang tra khảo. Tới khi gã đi đầu nhìn thấy đống đồ đạc trên bàn, y mới hiểu ra cớ sự mà thốt lên:

“Sư đệ cũng là người môn phái chúng ta?.”

“Không biết ba vị sư huynh là…”

Hàn Tông mặc dù đã bình tĩnh, nhưng tình hình thay đổi đột ngột khiến hắn còn chưa kịp thích nghi. Nhìn cảnh như vậy, gã họ Mãn bèn hỏi:

“Hẳn là ba vị đây cũng cùng suy nghĩ với Nguyên đệ, tất cả đều muốn rời khỏi đây?.”

Sau một hồi ba bên trao đổi, nghi hoặc trên mặt từng người mới được gỡ xuống, hắn đã hiểu ra vài phần.

Hóa ra ba kẻ này cũng là vào Bắc Liên Sơn thu thập tài liệu như hắn, rồi không may đi vào màn sương mù mà trượt chân rơi xuống đây. Dẫu thế đám bọn y cũng may mắn là không hề bị thương nặng như hắn, chỉ ba ngày là đã có thể đi lại được.

Điều trùng hợp chính là bọn y cũng vừa tra hỏi một tên nô lệ mới biết vẫn còn có người bị bắt giống y. Cả đám moi chút thông tin xong thì liền sang đây muốn hợp tác bàn tính bỏ trốn. Vừa hay lại gặp Hàn Tông đang diễn một màn tương tự, gã cầm đầu tên gọi là Hán Tử Tàu bấy giờ cười nói:

“Nếu đã là người nhà thì không cần khách sáo nữa, ta đã tra ra vài điều hữu ích. Chúng ta giết kẻ này xong rồi bàn cách thoát đi thôi.”

Hàn Tông chưa nói, Mãn Hạn Từ nghe vậy lại nhìn mặt ba kẻ kia xong vội vàng kêu:

“Các vị đừng vội, đám nô lệ kia tuy giống tôi nhưng bọn họ vào chưa lâu. Những gì tôi biết còn nhiều hơn bọn họ rất nhiều. Có tôi giúp, các vị sẽ thoát thân an toàn nhiều lắm lắm.”

Hán Tử Tàu nhìn Hàn Tông xác nhận, thấy hắn hơi do dự gật đầu thì y mới chậm rãi đi tới gần gã.

“Úp úp mở mở, muốn theo chúng ta ra khỏi đây chứ gì? Không phải là các ngươi đã thề độc, lại còn nuốt cổ trùng nữa à?.”

Hàn Tông cũng nghi hoặc điểm này, hắn từng moi thông tin mà không ít lần hỏi qua. Thậm chí muốn gã làm lợi cho mình mà nhiều lần giả đò khích tướng. Chỉ là có hai vấn đề rắc rối trên, hắn cũng không hi vọng nhiều vào kẻ này. Vì thế mới quyết định ra tay…

Mãn Hạn Từ thở ra một hơi, gã còn rất bình tĩnh nói:

“Các vị quên rằng nơi này tất cả chúng ta đều chỉ là phàm nhân hay sao? Là phàm nhân có thề tới mỏi mồm cũng có làm sao? Còn về vấn đề cổ trùng lại rất dễ giải quyết. Tôi làm tốt rất nhiều việc, được người ở đây ban cho thuốc bán giải(1), vì thế có thể ra khỏi phạm vi ngôi làng trong một khoảng thời gian nhất định.”

[(1) Bán giải ở đây được hiểu là giải độc được một nửa.]

Thấy mọi người dần hiểu ra vấn đề, Mãn Hạn Từ nói tiếp:

“Các vị cũng đừng quên một điều nữa, dù không sử dụng được linh lực nhưng chúng ta vẫn là căn cốt tu giả. Còn đám người này suy cho cùng vẫn chỉ là phàm nhân, cổ trùng của phàm nhân thì đáng sợ mấy phần? Chỉ cần ra khỏi nơi chết tiệt này, khôi phục lại tu vi, khi đó cổ trùng cũng tự diệt mà thôi.”

Lời gã nói đúng là khiến cho người trầm tư kẻ gật gù, quả thật bọn hắn đã quên mất. Sống trong môi trường tu giả từ lâu, cũng dần hình thành lên khái niệm cho rằng tất cả những kẻ nguy hiểm đều là tu giả giống mình.

Hiện tại nghe được hai phương án tên này đưa ra rất hợp lí, nhưng như vậy lại càng khiến bọn hắn đắn đo. Chính là tin người không thể tin hết, gã nếu như đang lừa vậy có khác nào bọn hắn là những con gà béo, tự dâng tới miệng cho gã lập công.

Nhìn Hán Tử Tàu đăm chiêu, Hàn Tông cũng có những suy nghĩ của riêng mình. Lời Mãn Hạn Từ nói nghe rất là hợp lí, nhưng hắn vẫn có cảm giác gì đó sai sai, chưa thể lý giải nổi.

Thấy mọi người còn nghi hoặc, Mãn Hạn Từ tiếp tục mở lời:

“Trên người tôi có thuốc, các vị có thể cầm lấy đề phòng tôi sinh lòng. Chỉ có tôi biết tin hữu ích, lại có thể mang vũ khí tới cho các vị.”

“Tu giả chúng ta có ngày nào tới những nơi nguy hiểm thế này mà không xác định trước tư tưởng, không mang tính mạng ra đặt cược đâu? Nói thật, các vị không tới thì khi gom đủ lượng thuốc, tôi cũng sẽ trốn đi.”

Lời cuối cùng này của gã vô cùng hiệu quả, Hàn Tông và Hán Tử Tàu đưa mắt nhìn nhau. Không phải do gã nói hợp tình hợp lí, mà là gã nói đúng vào tâm lý của bọn họ.

Giữa thế gian đất trời này, có chỗ nào gọi là lợi ích miễn phí chứ? Muốn đạt được thứ mình muốn, tất cả đều phải dùng thứ khác mà đổi lấy.

Đời người như ván bài, có đôi khi mất thêm chứ trả đổi được gì. Muốn làm được điều mọi người không làm được, phải chịu được cảm giác không ai chịu nổi.

“Được, nhưng mà ta nói trước. Tất cả mọi thứ phải nghe theo chúng ta sắp xếp, bằng không…”

“Yên tâm yên tâm, các vị đã cầm thuốc chính là cầm tính mạng tôi rồi, tôi sao dám làm phản.”

Gã vội vàng rối rít nói, nghe vậy một trong hai kẻ đứng sau Hán Tử Tàu đang cảnh giới, bấy giờ mới quay lại hừ lạnh:

“Có phải không? Ngươi đem chúng ta dâng lên, nói không chừng lại được đám kia ban cho thuốc giải thật ấy chứ.”

“Vị huynh đây nói rất đúng, nhưng mà có một điều tôi muốn hỏi?.”

Kẻ được hỏi thân cao năm thước, làn da màu nâu, mặt lạnh như tiền. Gã tên gọi là Hữu Dũng, nghe thế bèn nhìn Mãn Hạn Từ hất cằm:

“Nói?.”

Mãn Hạn Từ rất bình tĩnh, gã nhìn tên kia mỉm cười mà hỏi.

“Các vị đã tính ra được cách nào rời khỏi đây hay chưa?.”

“Hừ… chẳng phải đấy là lý do chúng ta tha mạng cho ngươi hay sao?.”

Hữu Dũng hừ lạnh phản bác, chỉ có Hán Tử Tàu bất chợt nghe ra gì đó, y ngắt lời:

“Nói một chút nghe xem nào.”

Mãn Hạn Từ không nói, gã hơi dãy dụa biểu thị muốn cởi dây. Hàn Tông hiểu ý lẳng lặng đi tới cởi trói, hắn vừa cởi vừa nói:

“Mãn huynh chớ trách ta, có dịp ta sẽ trả lại ơn này cho huynh.”

Mãn Hạn Từ ngồi dậy lắc lắc bả vai, rồi mới quay qua vỗ vai Hàn Tông giọng điệu cực kì vui vẻ:

“Ta ở hoàn cảnh của đệ thì cũng vậy thôi, lúc trước không dám đánh động với đệ là do ta thấy đệ thương thế chưa khỏi. Nếu như biết trước thì đâu tới nỗi này, lỗi cũng ở ta một phần.”

Hàn Tông gật đầu không nói, hắn quay mặt đi ra chỗ cái bàn buộc lại đồ đạc của mình. Lúc này không ai nhìn thấy, ánh mắt hờ hững của hắn lại lóe lên một tia lo lắng khó hiểu.

Mọi thứ đã xong xuôi, Hán Tử Tàu lại hỏi:

“Giờ thì nói được chưa?.”

Mãn Hạn Từ gật đầu:

“Đường thì nằm ở đây.”

Gã xé ra một mảnh da ở chiếc áo đang mặc, nơi đó quả thật là giấu rất khéo. Mảnh da này chỉ cỡ lòng bàn tay, không phải vẽ mà là được dùng vật nhọn khắc lên, xong gã lại nhìn Hữu Dũng nói tiếp:

“Quay trở lại câu hỏi của vị này, lý do các vị phải tin tôi chính là đám người kia.”

Gã chỉ tay ra phía ngoài túp lều, hàm ý nói đám thổ dân, sau đó lại nhìn gã họ Hữu mỉm cười:

“Đường tuy có, nhưng… ai sẽ là người dẫn bọn chúng đi?.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.