Nhân Thường

Chương 125: Chương 125: Bố cục đã định




“Con mẹ nó, hóa ra là vậy.”

Một gã to con bên cạnh Luân Đằng Vân đấm vỡ bàn đứng dậy, gã bực tức khi nhìn vào tờ tin tức Luân Đằng Vân vừa đưa cho xem.

“Trong môn phái có quy định đệ tử đang theo học thì không được bán đan dược hay bất kỳ thứ gì ra bên ngoài. Ban đầu ta cũng không hiểu tại sao chúng làm vậy, giờ thì biết rồi.”

Luân Đằng Vân hai tay xoa huyệt thái dương, mở miệng chậm rãi nói:

“Bán cho người ngoài thì không được nhưng bán cho đệ tử ở bên ngoài môn thì có thể.”

“Mấu chốt ở chỗ đệ tử ở ngoài môn bán hay trao đổi cho ai thì lại tùy, mẹ kiếp chúng, hóa ra là lách luật kiểu này.”

Thật đúng là như vậy, nếu như nhóm Lan Như Tiên bán ra bên ngoài cho tán tu thì chính là bọn họ phạm luật. Nhưng bọn họ bán cho đệ tử ở bên ngoài như đám thủ vệ, hay là thành chủ, vậy thì vẫn tính là giao dịch như ở chợ đen, vẫn hợp lệ. Còn về phần người ta mua làm gì, lúc đó không liên quan tới đám Lan Như Tiên nữa rồi.

Hiểu đơn giản như kiếp địa cầu của Hàn Tông thì chính là Lan Như Tiên phân phối xe cho cửa hàng, đại lý lúc này mới bán lại xe cho người dân.

Còn mục đích người mua thế nào thì tùy, không thể nói rằng người ta mua xe rồi đi trộm chó mà bị bắt thì nhà sản xuất xe cũng phải chịu trách nhiệm được, như vậy thì ai dám bán xe?. (1)

Điểm hợp pháp nằm ở chỗ vẫn là đệ tử mua bán, giao dịch với đệ tử, chính vì như vậy nên Lan Như Tiên mới dám bán, còn Song Tượng hội chần chừ, thành ra biết được thì đã chậm.

“Sư huynh, chúng ta không gia nhập nhanh vào thị trường này, để bọn chúng chiếm phần chỉ sợ lúc đó chúng ta sẽ thiệt hại rất nhiều…”

Mấy người còn đang cân nhắc, một nam tử bước vào chắp tay với Luân Đằng Vân:

“Sư huynh, có hai đội nhóm vừa làm nhiệm vụ trở về, nghe nói là trúng mánh thu được rất nhiều tài liệu, nhóm Lan Như Tiên đang qua đó mời chào.”

“Sư huynh, còn chần chờ gì? Không nhanh sẽ không kịp!.”

Gã gầy còm nóng vội thúc giục, nhưng Luân Đằng Vân vẫn yên lặng ngẫm nghĩ, lát sau quay qua hỏi nam tử áo tím:

“Theo đệ thì sao?.”

“Tuy chưa có luật cấm này nhưng mà cũng phải để ý. Sư huynh, không làm thì thôi, hoặc là làm thì phải nhanh.”

Nam tử áo tím phân tích rõ ràng rồi hướng tới Luân Đằng Vân mà nói, ngay lúc này một nam tử tiêu sái khác cũng đi vào thưa:

“Sư huynh, một nguồn tin mật cho biết Lan Như Tiên đã bắt đầu chuyển một lượng hàng đầu tiên tới Đông Triều thành bắt đầu giao dịch.”

Luân Đằng Vân ngẫm nghĩ rồi nói:

“Đúng là “Lan đột biến”, cô ta rất biết chớp thời cơ làm người khác bất ngờ. Mấy tên kia sao rồi?. “

Nam tử áo tím trả lời:

“Nếu giờ chúng ta mới bắt đầu, e là không thể nhanh được. Mấy tên luyện sư của chúng ta vẫn đang cật lực luyện đan và bảo khí, nhanh nhất thì phải ba ngày nữa mới đủ lượng hàng.”

Một lượng hàng xuất đi thường phải trừ đi chi phí tài liệu, chi phí nhân công, vận chuyển, bốc dỡ hay là nhân lực rao bán, rất nhiều thứ. Càng nhiều lần chi phí càng tăng, vì thế muốn có lãi nhất định là phải giảm số lần chuyển đi và tăng sản lượng. Về điều này thì bên nào nhanh hơn bên đó có lợi về giá cả và người mua.

Đúng lúc này gã gầy còm cầm đâu một tờ giấy rồi thưa:

“Sư huynh, có người nói thằng ranh đó vừa tới Thiên Đan Phong.”

Nghe thấy vậy mấy kẻ lại trầm ngâm một lúc, sau Luân Đằng Vân mới nói:

“Tạm thời chưa để ý tới hắn, chúng ta nên tập trung vào Lan hội. Đi nào…”

Cùng lúc đó ở nơi khá xa, ngồi trong phòng sách, gã mắt ti hí trầm ngâm mở lời:

“Đệ không hiểu Song Tượng hội có thù với hắn hay sao mà hắn dám làm vậy, hay là có kẻ đằng sau sai sử?.”

Lan Như Tiên cũng trầm ngâm giây lát rồi nói:

“Không biết, cũng có thể hắn muốn lấy lòng tin của chúng ta. May là hắn chỉ có thể đâm được một kẻ, vì thế có lợi cho ta.”

Gã nghĩ tới gì đó thì bật dậy hô:

“Lão đại, hắn cầm ngọc bài hội ta, có khi nào…”

Lan Như Tiên gật đầu:

“Ừ, cũng vì thế mà hắn mới dành cái đại lễ này cho chúng ta.”

“Vậy người tính sao?.”

“Hắn là một tên tiểu nhân, ta không sợ hắn nhưng ta lại muốn dùng hắn để đè bẹp Luân Đằng Vân ở mặt kinh thương này.”

Lan Như Tiên rất quyết đoán, nàng ta nhìn gã mắt ti hí rồi nói:

“Ngươi tới Nội Các Phong báo cáo đi. Còn nữa, âm thầm bán hết thảo dược cùng đan dược cho ta.”

“Vâng!.”

Gã vừa đi thì Lan Như Tiên cũng rảo bước đứng dậy…

“Phải đi diễn nốt vở kịch với Luân Đằng Vân… Vân vận đen, ha ha.”

Ba hôm sau…

“Sư huynh, nhóm Lan hội đã ngừng mua vào tài liệu, hơn nữa còn đang bán tháo ra ngoài.”

Lô hàng đầu sắp xuất đi, lô hàng sau cũng đang chuẩn bị, kế hoạch đâu vào đó, Luân Đằng Vân đang ngồi ung dung uống trà, y nghe sư đệ báo cáo lời này thì có chút nhíu mày khó hiểu.

“Không phải bọn chúng đang cật lực mua vào sao? Lần trước không phải ta đến tranh giá, lô tài liệu kia đã rơi vào tay chúng rồi. Chúng không có khả năng bỏ miếng mồi béo bên ngoài….”

Y đang thắc mắc thì một kẻ khác vội chạy vào, gã thở dốc mà thưa:

“Sư huynh, đã điều tra ra, hai đội nhóm làm nhiệm vụ trở về kia là do hắn giờ trò phía sau. Mục đích chính là chờ giá cao thì bán.”

Luân Đằng Vân nghe vậy mặt trầm xuống, y nghiến răng nói:

“Ra thế, hắn bị hất cẳng thị phần ở nội, ngoại môn cho nên cắn chúng ta một phát đây mà. Nhưng có điểm khả nghi.”

Gã gầy còm ở bên uống trà chưa hiểu bèn hỏi:

“Sư huynh, đệ chưa hiểu…”

Nam tử áo tím bèn giải thích:

“Hắn mua vào không phải để luyện chế bán ra ngoài môn như Lan hội, mà là chờ giá tài liệu khan hiếm thì bán ra kiếm lãi. Có thể nói hắn mua của chúng ta bảy, sau đó chờ hai bên tranh nhau mua vào thì bán ra mười.”

Y lại tiếp lời vừa nãy Luân Đằng Vân nói dở:

“Nhưng mà như vậy lại có điểm khả nghi, gã họ Đạo đưa tin giả tới là bị hắn lợi dụng hay là gã phản bội? Tin tức này là một cái bẫy, nhưng nó cũng chứng minh là hắn biết đan dược sẽ được bán ra ngoài. Vì sao hắn lại không làm chung với Lan hội?.”

“Khốn kiếp thật, lại dám chơi chúng ta lần nữa. Để đệ đi bắt hắn…”

Gã vừa đứng dậy thì Luân Đằng Vân ra hiệu cho gã ngồi xuống, y chậm rãi nói:

“Chưa biết, có thể đây là ý tưởng của Lan Như Tiên, cho nên nàng ta không để hắn tham dự vào. Thậm chí dùng hắn như một quân cờ để phân tán lực chú ý của chúng ta. Không! Có khi là…”

Y vừa đến đoạn đó thì nam tử áo tím lên tiếng:

“Sư huynh, đệ cảm thấy có gì đó không ổn, nếu như mục đích hắn là đánh lạc hướng chúng ta. Vậy thì dù như thế cùng lắm cũng chỉ khiến Lan Như Tiên đi trước chúng ta một chuyến hàng mà thôi, việc gì…”

Y vừa nói tới đây thì một nam tử khác phi cước vội vào, người chưa thấy đã thấy tiếng:

“Sư huynh, Nội Các Phong vừa thông cáo tin tức, tất cả những loại giao dịch ra bên ngoài làm lợi cho bản thân, có hại cho môn phái thì đều bị cấm…”

Lời vừa nói ra, Luân Đằng Vân đứng dậy phụt ra một ngụm nước, cũng chả biết là nước trà hay nước gì. Chỉ thấy khuôn mặt y vặn vẹo, miệng gằn từng chữ:

“Ta hiểu rồi, chúng ta bị mắc mưu bọn chúng rồi…”

Gã gầy còm chưa hiểu mô tê gì bèn hỏi:

“Sư huynh, đệ chưa hiểu…”

Gã nam tử áo tím thở dài nói:

“Chúng cố ý lộ ra tin tức luyện chế mang ra bên ngoài bán cho chúng ta biết, nhằm mục đích để cho chúng ta nhảy vào tranh với chúng, từ đó mà sập bẫy.”

“Như vậy… “

“Như vậy một mặt hắn có thể bán được giá cao, mà lô hàng đầu tiên kia là thật, nhưng cũng là lô hàng duy nhất. Chúng biết đây là đang lách luật vì thế chỉ chờ chúng ta chuẩn bị xuất hàng thì liền báo cho Nội Các Phong. Chúng ta mất một khoản lớn mua vào, mà hàng chuẩn bị cũng không xuất được, đủ loại chi phí sẽ độn lên nhanh chóng.”

Gã lại hỏi tiếp:

“Bọn chúng cũng xuất hàng đi, vậy tại sao…”

Gã vừa nói tới đây thì Luân Đằng Vân đã túm cổ áo gã gầy còm lên mà gằn giọng:

“Chúng làm rồi luật mới ra thì không có tội, luật ra rồi mà ta mới làm thì ta có tội, ngươi hiểu chưa? Lúc nào cũng chỉ biết hỏi, đến lượt ta hỏi ngươi đây.”

Y cũng chẳng quản sao lại vậy, dí gần sát mặt gã vào hỏi:

“Mua vào tài liệu giá cao, hiện tại hàng cũng chuẩn bị xong chỉ chờ ngày xuất thì bị dính lệnh cấm. Bao nhiêu vốn liếng của mọi người thả hết vào đấy, ngươi thử nói xem, chúng ta phải làm thế nào đây?.”

Gã gầy còm tái mặt chưa biết trả lời sao, nam tử áo tím bên cạnh liền nói:

“Sư huynh, hiện giờ không phải lúc nóng giận, chúng ta nên mau chóng ngừng việc mua vào….”

Luân Đằng Vân bấy giờ mới đẩy gã gầy còm ra, trước giờ y luôn là thiên kiêu nhất đẳng, chưa từng thất bại. Lần đầu tiên bị chơi một vố đau đớn, y đúng là kích động khôn cùng.

“Phải rồi, ngừng hết việc mua vào, dừng tất cả việc xuất hàng và luyện chế lại. Nhân lúc giá còn đang tăng hãy cố bán hết ra, bán được bao nhiêu thì bán. Còn nữa, tới nội và ngoại môn gõ cửa từng nhà ép mua cho ta.”

Luân Đằng Vân cầm lên tách trà uống một hớp cho trấn tĩnh, bộ dáng cũng quay về nhẹ nhàng.. Nhưng người vừa đi chẳng được bao lâu đã lại quay về thưa:

“Sư huynh, Lan hội lại bán ra và mua vào ở mức bình thường như trước rồi, chúng ta…”

Xoảng….

Gã gầy còm vừa định nhăm nhe hỏi đã ăn ngay một tách trà vào mặt, gã ngã ngửa về sau kêu oai oái. Nhưng bầu không khí ngột ngạt này chẳng khiến ai cười nổi, Luân Đằng Vân trầm giọng:

“Nàng ta là muốn chơi ta triệt để, tài liệu giá cao thì không bán được, lô hàng xuất đi cũng không được. Vốn xoay vòng không còn dư, rất nhiều thứ sẽ vì đó mà trì trệ, ảnh hưởng. Ta nếu mà hạ giá xuống ngang như trước, vậy thì sẽ lỗ một khoản khổng lồ…”

“Sư huynh, chúng ta mua vào hết sau đó lại làm giá…”

“Ngu ngốc, bao nhiêu linh thạch dùng cho việc tu luyện đã đổ hết vào vốn này rồi, còn bao đâu nữa mà mua. Đám Lan hội lại vừa trúng một quả đậm, vốn liếng dồi dào, ngươi tranh với chúng lúc này chính là tự sát.”

Cách này không được cách kia không xong, nam tử áo tím vẫn trấn tĩnh phân tích:

“Sư huynh, bây giờ phải làm vài chuyện, trước hết tìm hiểu xem là Lan Như Tiên bày trò hay tên khốn kia bày trò. Thứ hai tăng tốc bán ra phía nội và ngoại môn, còn nữa dựa vào quan hệ sau lưng, nhờ họ xem có cách nào giảm được luật lệ tới mức thấp nhất không. Như vậy đẩy đi được chuyến hàng này thì không có lỗ quá nhiều… “

“Phải rồi, ta phải đi tìm sư tôn….”

Lời vừa nói ra đã có hai gã mặc trang phục Pháp Đường đi tới, một trong hai chắp tay:

“Luân sư đệ, Chưởng Quản Pháp Đường đại nhân có lời mời tới để làm rõ vụ bán đan ở nội, ngoại môn. Còn nghe nói sư đệ cũng đang muốn bán ở bên ngoài…”

Luân Đằng Vân: “.....”



Hàn Tông lúc này vừa đưa túi linh thạch lợi nhuận cho gã họ Đạo vừa nói:

“Lần này đúng là có sư huynh, chúng ta mới kiếm được lời như vậy, lần sau hợp tác vui vẻ.”

Gã họ Đạo sau khi nghe hắn trình bày kế hoạch vừa rồi cùng hai túi “kết quả” đặt trên bàn thì không khỏi ngây người. Hóa ra tên này đã biết được trước, gã hơi đỏ mặt rồi nói:

“Sư đệ cũng đừng trách ta, đệ sau lưng còn có Thanh Tử Dương, còn ta chẳng có ai. Ta không muốn ngày sau…”

Hàn Tông ngắt lời:

“Được rồi, cũng là ta lợi dụng sư huynh trước, đây coi như công bằng. Chuyện sau này, hãy để sau này tính đi.”

Hàn Tông nói rồi rời động phủ của gã mà phi kiếm tới chỗ Lan Như Tiên, nhưng vừa đi chưa được mấy bước thì hai gã mặc y phục chấp pháp tới…

“Ngươi là Nguyên Văn? Phiền đi với chúng ta tới Pháp Đường một chuyến.”



(1) xe cộ là phương tiện đi lại có ích, chúng không phải hàng cấm. Vì thế tác giả mới đưa vào ví dụ cho dễ hiểu, dễ hình dung. Nên đừng bác nào bảo trồng “cỏ” cũng giống nhé, lên phường đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.