Nhân Thường

Chương 260: Chương 260: Bồ TÁT SỢ NHÂN, CHÚNG SINH SỢ QUẢ!




Hai canh giờ sau, Mệnh Tại Y đã về tới căn nhà, trời lúc này đã là nửa đêm.

Mặc dù đã thành công giết được Tề Thanh, nhưng mà đột nhiên lại có một rắc rối thật lớn.

Ba kẻ xuất hiện, tuy rằng nàng đã làm ra phòng bị, nhưng mà đúng là vẫn ngoài ý muốn một chuyện.

Cái khó hiện thời chính là nàng đã vô tình để lộ quá nhiều manh mối, ắt phải tìm cách xóa sạch.

Bọn chúng quả nhiên không vì thấy cảnh giới đối thủ thấp mà chủ quan, đây mới là điểm nguy hiểm nhất.

Quả thật nàng làm ra cái hang này, ngoài mặt là để chừa đường lui, một khi nguy hiểm tiện bề thoát lui. Trong đó cũng là một cái bẫy chết người, dụ kẻ địch đuổi theo để đánh sập.

Tiếc rằng bọn họ lại không đuổi theo, trong khi nàng không có thời gian để chờ, cuối cùng vẫn phải phá hang phòng ngừa hậu họa.

Cũng dựa theo một chiêu kiếm quang khi nãy, Mệnh Tại Y đã đoán ra phần nào thực lực đối phương. Khi đó tình huống nguy hiểm, nàng đã vận dụng thiên phú của con điệp ảnh, mới có đủ linh lực để phòng ngự.

Thật may vẫn là vết thương không đáng ngại, vẫn còn tốt chán.

Bình thường, một khi dùng thiên phú của nó, ắt sẽ có họa ngầm kéo tới. Ngược lại, thấy họa mới dùng nó, lại không có việc gì, đây chính là cái gọi họa phúc tương liên.

Còn về thân thế bọn chúng, ngay khi gặp tên thiếu niên đầu tiên, nàng đã nhận biết gã không phải kẻ theo sau bảo vệ Tề Thanh rồi.

Nhưng nếu không phải hộ vệ nhà Tề gia, vậy thì là ai? Đáp án nàng đưa ra chỉ có một, đệ tử của Tru Thiên Môn!.

Nàng đương nhiên là không muốn tin loại kết quả thế này, nhưng khi nhìn thấy thân ảnh một người trong số chúng, nàng đã không thể không tin.

Mệnh Tại Y nhớ lại kiếp trước, khoảng mười năm tới Tru Thiên Môn sẽ gặp một trận tai kiếp, dẫn tới diệt môn. Mãi tới sau này khi cảnh giới tăng cao, nàng mới nghe được tin tức chính xác.

Môn phái bị một thế lực đứng đầu chính đạo ngũ vực, gọi là Thiên Cung vây công. Nguyên nhân sâu xa trong đó, nàng khó mà nhận biết.

Tuy Tru Thiên Môn bị diệt, nhưng chỉ là số ít, phần lớn đám đệ tử cấp thấp đều thoát nạn. Dẫu sao đây cũng là vây quét của chính đạo, đâu thể diệt cỏ tận gốc.

Sau cùng địa bàn trở nên vô chủ, rất nhiều bang phái nhanh chóng mọc lên tranh giành. Đám đệ tử còn sót lại này, mỗi kẻ vì tài nguyên đều phải đầu nhập vào một bên.

Người nữ trong ba kẻ, cô ta tên là Phi Uyển, từng là đối thủ kiếp trước của nàng.

Còn vì sao bọn họ lại ở đây, hiện tại nàng không biết, nhưng muốn xác định thì không khó.

Chả mấy chốc Mệnh Tại Y đã bước vào tới gần căn nhà đang ở, lúc này bước chân liền dừng lại.

Nàng khép bên thân cây, đứng đằng xa quan sát. Trước cửa nhà nàng, một tên nam tử đứng đó, gã là Hiếu Luật.

Ánh mắt Mệnh Tại Y thâm trầm, tên này đã phát hiện ra nàng biến mất, điều này…

Vạn sự không tự nhiên mà mất đi, cũng không tự nhiên mà sinh ra, muốn vận dụng tâm pháp trợ giúp, phải có linh lực và thần niệm duy trì.

Nàng hiện giờ ra mặt thì không ổn, bởi vì linh lực đã cạn, không cách nào thi triển Ẩn Linh Thuật, gã ta đương nhiên có thể nhìn ra thân phận của nàng. Nhưng nếu đi cả đêm để tránh mặt gã, cái này lại cũng có mặt hại nhất định.

Mệnh Tại Y chợt nghĩ tới một chuyện, đôi mắt nàng híp lại nhìn gã.

Việc đột nhiên xuất hiện đệ tử Tru Thiên Môn tại đây, là một sự tình còn chưa rõ nguyên nhân. Nhưng nếu bọn họ đã phát hiện ra nơi này có ma đạo ẩn náu, rất nhanh thôi sẽ kinh động tới phủ thành điều tra.

Nếu như không thể tìm ra tên ma đạo ẩn náu, ít nhất đại thành này vẫn sẽ để cho thủ vệ âm thầm tra xét một thời gian dài. Điều này về lâu về dài, có thể sẽ gây ảnh hưởng phần nào tới kế hoạch của nàng.

Mệnh Tại Y không có thói quen nước tới chân mới nhảy, cho dù tỉ lệ có rất thấp, nàng cũng quyết không để nó xảy ra.

Nàng đã từng điều tra thân phận tên này, kết hợp kinh nghiệm thực tế, không khó đoán biết gã là người của ai.

Thế là, Mệnh Tại Y hiên ngang ra khỏi chỗ nấp, bước thẳng về phía căn nhà.

Lại nói về Hiếu Luật, gã được lệnh của gia chủ, thời gian này phải thường xuyên tới canh phòng bảo hộ nàng ta.

Từ biểu hiện của gia chủ, hẳn là sẽ nhanh thôi đi tới Tề gia bàn chuyện. Vì thế trong thời gian này, gã phải nghiêm túc, không để vấn đề phát sinh.

Chỉ là tối nay vừa đến bảo hộ như dự tính, Hiếu Luật lại phát hiện ra nàng không có ở trong.

Gã liền chạy một vòng quanh phủ, vẫn không phát hiện ra nàng ta đi đâu. Ngay cả đám gia nô canh cửa cũng khẳng định, không thấy nàng ra khỏi phủ.

Hiếu Luật lại quay lại kiểm tra lần nữa, vẫn xác định nàng ta biến mất, bấy giờ đang còn suy nghĩ tới chuyện đi bẩm báo gia chủ.

Đột nhiên từ xa có động tĩnh, gã liền quay lại nhìn, cảnh tượng nhìn thấy này khiến cho Hiếu Luật mở lớn tròng mắt.

Người về chẳng phải là nàng ta sao? Nhưng tại sao trên người nàng lại xuất hiện khí tức… không đúng… Kia là….

“Ngạc nhiên lắm sao?.”

Mệnh Tại Y thấy gã trố mắt thì cười đểu hỏi, nàng điềm nhiên đẩy cửa, sau đó bước vào căn nhà của mình.

“Cô là tu giả… không.... không có khả năng…”

Dường như vẫn còn chưa tin vào mắt mình, gã nhìn nàng không hề chớp mắt.

“Hừ… những thứ ngươi biết còn ít lắm!.”

Nàng giễu cợt một câu rồi ngồi xuống ghế, sau đó rót lấy một cốc nước thay trà, từ tốn thưởng thức. Động tác nàng tùy ý, lại rất tự nhiên, không giống giả tạo chút nào.

Uống cạn xong ly nước, nàng liếc qua gã một chút. Thấy gã ta vẫn trợn mắt đứng đó, lúc này mới cất giọng:

“Ta có thấy ngươi tới đây vài lần, gần đây nhất còn tới rất liên tục. Hẳn ngươi gọi là Hiếu Luật, thuộc hạ của cha ta cử tới?.”

Hiếu Luật đang chằm chằm nhìn nàng, chợt nghe thấy vậy thì hơi chút chấn động.

Hóa ra nàng ta biết bản thân gã tới đã lâu, trong khi gã lại không hề biết chút gì. Bản thân gã là Luyện Khí tầng năm, từ khí tức nàng ta chỉ là tầng bốn, vậy mà… đây là nàng ta đang khinh thường gã.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt của gã có chút nóng, tức giận hừ lạnh đáp trả:

“Vô Ưu, cô biết như thế thì sao? Việc cô che giấu tư chất linh căn, là vì cô rất sợ bị một số người chèn ép phải không? Ngày hôm nay để cho ta phát hiện, cả Mệnh gia này rồi ai cũng biết thôi, để xem cô tránh rắc rối thế nào? Ha ha.. Hơn nữa, tiện đây ta cũng nói thẳng cho cô biết một tin “vui”, chỉ vài ba ngày tới tộc trưởng sẽ đến Tề gia, bàn tính chuyện hôn sự của cô đấy!.”

Nói xong, giống như vớt lại được mặt mũi, gã nhếch môi cười khẩy. Lại tự mình ngồi xuống rót lấy một chén nước, vừa uống vừa tự đắc cho nàng ta xem.

Tuy rằng nàng ta là con gái tộc trưởng, nhưng chỉ là loại con ghẻ, lại vốn không được ưu ái.

Bao năm nay mọi người đều coi khinh, chẳng thèm để ý, gã đương nhiên là cũng nằm trong số đó. Lúc này tuy phát hiện nàng ta đã là tu giả, nhưng mà nhất thời cũng chưa kịp nhận ra thời thế đã khác.

Ngược lại bên này, Mệnh Tại Y nghe được tin từ miệng gã, nàng híp mắt trầm ngâm.

Đây đối với Mệnh gia là một tin dữ, đối với nàng cũng chưa hẳn là tin tốt.

Người hữu tâm đều biết, Mệnh gia đang có nội đấu, số ít cao tầng cũng biết việc Mệnh Tiêu Tai sắp làm.

Cuộc hôn nhân này của Mệnh Tiêu Tai mang tính hợp tác, lôi kéo nhân lực cho Phương gia, cũng là phe phái của Mệnh gia.

Việc giết người tối nay, tuy rằng sẽ không nghi ngờ tới đầu nàng, nhưng vấn đề cũng nằm ở đây.

Bởi vì Phương gia và Vận gia tranh đấu, ảnh hưởng này khiến cho Mệnh gia sinh ra nội đấu.

Cho nên việc giết Tề Thanh, ai có thể nói là Mệnh gia không liên quan, thậm chí từ việc này có thể thấy, có kẻ đang muốn giá họa cho Mệnh gia.

Mệnh Tại Y dự tính điều này, nàng đã trù tính kỹ lưỡng, bọn họ có đến điều tra cũng là điều tra đám cao tầng mà thôi. Thêm một chút manh mối ngụy tạo nhằm đánh lạc hướng nữa, tin rằng chẳng ai có thể phát hiện.

Chỉ là tình huống nảy sinh bất ngờ, ấy là có sự xuất hiện của Phi Uyển, cô ta đã nhìn thấy một kẻ trong ma đạo.

Ma đạo rất khó tiêu trừ là bởi khả năng ẩn hiện hành tung, nguy trang của họ.

Bởi liên quan tới nội đấu, Mệnh gia đang ở phe của Phương gia. Nếu như Vận Lam mượn chuyện ma đạo này muốn đạp Mệnh gia một cái. nàng sẽ là kẻ gặp họa đầu tiên.

Khi đó tra xét cảnh giới từng người, Mệnh Tại Y đâu thể giấu được ma khí trong người.

Đối với Mệnh Tại Y mà nói, giết Tề Thanh trước khi Mệnh Tiêu Tai có ý nghĩ đó thì quá tốt, chỉ là khi đó nàng chưa đủ thực lực.

Cướp của và giết người là hai chuyện có độ khó khác nhau, Tề Thanh lại có ngọc phù hộ thân, chỉ Luyện Khí tầng hai thì rất khó giết gã.

Tóm lại, việc đệ tử Tru Thiên Môn đột nhiên tìm tới, đã nghiễm nhiên phá hỏng tất cả những dự tính trước đó của nàng.

Thật sự tình huống này đến khá bất ngờ, dựa theo trí nhớ kiếp trước, ba kẻ này không hề xuất hiện tại đây.

Nghĩ tới đây, khuôn mặt nàng thâm trầm.

Chẳng lẽ…. vì mình trùng sinh mà quỹ tích tương lai lại thay đổi lớn tới vậy?.

Việc đột ngột phát sinh này, đã nằm ngoài sự liệu của Mệnh Tại Y, tạo cho nàng một thế tiến thoái lưỡng nan.

Nhưng rồi nàng bất ngờ bật cười thành tiếng, quá thú vị!

Mệnh Tại Y trùng sinh, ưu thế lớn nhất ngoài trừ kinh nghiệm nhân sinh, còn có lợi thế biết trước tương lai.

Nàng càng hiểu được, hai ưu thế này của mình lớn tới cỡ nào.

Biết trước cơ duyên mà không có kinh nghiệm thì không làm được gì, ngược lại có kinh nghiệm nhưng không biết cơ duyên, quỹ tích ở đâu thì cũng chẳng tiến xa hơn là bao.

Tuy rằng cái trước không bằng cái sau, nhưng phải có cả hai thứ phối hợp, bù đắp cho nhau, mới tạo thành uy thế mạnh nhất được.

Lúc này việc biết trước quỹ đạo tương lai đã dần mất đi ưu thế, đây đối với kẻ bá đạo như nàng, chẳng phải là thú vị lắm sao?.

Thật ra Mệnh Tại Y cũng không biết, một mình nàng thì không thể làm quỹ tích tương lai thay đổi lớn tới vậy. Chuyện này còn có bóng dáng của một người khác góp phần vào đó!

Lúc này ở Tru Thiên Môn, trên một can lan đơn sơ, có thiếu nữ ngước nhìn trời cao, nàng là Thanh Tử Dương, đang phiền tư vì hóa giải nhân quả.

Bồ tát sợ nhân, chúng sinh sợ quả.

Quả thật, chân ý này đã ứng nghiệm vào chính bản thân của nàng.

Nhân quả công bằng, ai gieo nhân người đó phải gặt quả. Không ai có thể trả hộ, cũng như thay đổi được nó.

Thanh Tử Dương biết trước nhưng nàng vẫn muốn thử, kết cục đã là tự mình rước lấy, khó mà trách ai.

Nàng vì cha mà muốn hóa giải nghiệt duyên, nhưng cũng vì vậy mà gián tiếp gieo nhân của mình vào đó. Đây chính là nguyên nhân nàng mất đi đôi mắt chánh pháp, trong khi kết quả lại không như ý nguyện.

Nhưng thay đổi số mệnh đã định, liệu có tốt hơn chăng?.

Hàn Phong càng ngày càng xuất hiện tai ương ẩn hiện, khó mà phòng ngừa hết được. Lại thêm cả Hàn Tông, hắn vừa ổn định chưa lâu, lại nghe thấy bắt đầu có cảm giác gây chuyện, sắp có rắc rối gõ cửa.

Chưa kể đến Toái Thánh Tà Vân, lão ta vẫn còn đang ẩn tàng ở trong người Thanh Y, đây là một tai họa lớn.

Một chuyện nữa, từ khi nhìn thấy một kẻ muốn nghịch mệnh, từ dòng sông thời gian quay về, tới nay đã qua mấy tháng.

Chuyện điều tra tuy sẽ có kết quả, nhưng lại có ưu phiền. Thanh Tử Dương từng có đôi mắt chánh pháp, nàng càng hiểu được trùng sinh sẽ có lợi thế như nào.

Hiện không còn đôi mắt này, khiến nàng không còn có thể nhìn rõ tương lai, không biết cục diện đã thay đổi ra sao.

Ngay cả bản thân nàng cũng có rắc rối, từ tình huống của Hàn Phong, sau đó là Thanh Y, tiếp đến là Hàn Tông, nàng đã đoán biết người tiếp theo có thể là mình.

Nghĩ tới đề nghị của Thiên Cung lúc trước, đã qua một thời gian, nàng vẫn chưa xác định được câu trả lời thỏa đáng.

Thanh Tử Dương ngước nhìn trời đêm, trong ánh mắt lại có vô vàn ưu tư.

Nơi này quanh năm chỉ có một mùa, từng vì sao lấp lánh trên cao tụ hội, lung linh giống như một dải ngân hà, chảy ngang qua trời đêm.

“Thay đổi số mệnh.... tự tạo nghiệt, không thể trách ai….”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.