Nhân Thường

Chương 5: Chương 5: Bỏ Trốn




Thời gian thấm thoát thoi đưa, Hàn Tông ở đây đã được tám năm, hàng ngày đều là sáng sớm tập thể dục xong ăn sáng lại đọc sách, mới đó đã là cậu nhóc kháu khỉnh.

Ngoại trừ không được ra khỏi tiềm viện, cuộc sống hiện tại của hắn rất yên ổn, cơm ăn áo mặc đều là không phải lo nghĩ.

Bất quá rất nhiều lần hắn hỏi thăm Vương thẩm nhưng chỉ được Vương thẩm nói làm theo lệnh lão gia, những chuyện khác hắn không nên hỏi tránh lão gia tức giận trách phạt.

Sống ở đây tám năm với Hàn Tông mà nói, không khác gì nhà tù giam lỏng, có đôi lúc hắn là lẻn ra ngoài xem thử nhưng mà chưa ra khỏi tiền viện bị vài tên gia nô bắt lại đem về.

Càng như thế bản tính muốn tự do của hắn càng mãnh liệt, cái gọi là lệnh của trưởng bối phải tuân theo, hắn càng là không thích, mà không thích liền chống đối.

“Vương thẩm, tại sao phụ thân và mẫu thân không tới thăm ta, tại sao ta không được ra ngoài?“.

Hàn Tông mỗi lần đề cập tới việc này Vương thẩm rất là bí bách.

“Thiếu gia, đây là lão gia phân phó, nô gia không biết càng không dám hỏi“.

Mỗi lần như thế Vương thẩm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ trả lời như vậy.

Hơn ai hết nàng là người có tình cảm nhất với Hàn Tông, bao năm lủi thủi có nhau nàng đã coi hắn như con đẻ. Nếu hỏi người nào muốn tốt cho hắn nhất, đương nhiên không nghi ngờ chính nàng, nàng khao khát một ngày lão gia sẽ hạ lệnh cho thiếu gia được ngoài, được như những bạn bè đồng lứa khác, cùng nhau chơi đùa.

Hàn Tông biết Vương thẩm có điều gì khó nói giấu hắn, hắn không nghi ngờ tình cảm giữa hai người, thậm chí trong mắt hắn cái gọi là phụ mẫu kia còn chẳng bằng Vương thẩm. Dù trốn không được, hỏi không xong hắn vẫn quyết tìm cho ra biện pháp, “ta thà lang bạt bên ngoài ăn xin chứ quyết không cam lòng cả đời tù đày thế này“.

Một bên ngẫm nghĩ một bên tìm cách thoát khốn, Hàn Tông tin với bản lĩnh kiếp trước hẳn ra ngoài không tới nỗi phải ăn xin cả đời.

“Thiếu gia, người sao vậy? không khoẻ chỗ nào? người đừng làm nô gia sợ“.

Tiếng Vương thẩm lo lắng bên giường nhìn gương mặt có chút tái đi co quắp của Hàn Tông. Lúc sáng hắn không có ăn sáng liền nàng chỉ chút thắc mắc nào ngờ khi giặt giũ nấu đồ ăn trưa, quay lại liền thiếu gia bộ dạng này.

“Thiếu gia cố chịu, nô gia đi tìm y sư đến“.

Bởi từ bé đến giờ nàng chưa từng thấy hắn tỏ ra ốm yếu tình trạng này, giờ có khẩn trương lo lắng quá độ, càng là vội vàng đi hấp tấp bộ dáng ra ngoài.

Hàn Tông nhìn theo hướng Vương thẩm đi, hắn cũng bật dậy chạy theo sau, cái bộ dáng ốm yếu kia chỉ là hắn giả vờ thêm. Tuy không đến nỗi liệt giường cũng đủ hắn khổ sở một trận, ngâm nước nhiều lại thêm nhịn ăn, người hắn đã sốt mặt tái đi nhưng hắn mặc kệ.

“Xin lỗi Vương thẩm.”

Nhìn Vương thẩm bộ dáng hắn đau lòng không thôi, đi đến cái thế giới này cũng chỉ có Vương thẩm tốt với hắn nhất. Ngoại trừ mẹ ở kiếp địa cầu, Vương thẩm là người thứ hai khiến hắn cảm thấy áy láy khi nói dối.

Vương thẩm chạy một mạch ra khỏi tiền viện mà trước cổng luôn luôn có hai tên gia nô canh gác.

“Hai vị đại ca, tiểu thiếu gia lâm bệnh rồi, phiền hai vị nói với lão gia một tiếng mời y sư tới thăm“.

Vương thẩm thần tình xúc động nghẹn ngào vội vàng nói với hai tên canh cổng.

“Trẻ con ốm một trận qua vài ngày là khỏi, cần gì phiền phức lão gia, ngươi có biết lão gia vừa bận dự đại lễ bên nhà Triệu thành chủ về không? Làm lão gia không vui không ai gánh giúp ngươi đâu“.

Một tên nam tử béo nhìn Vương thẩm có chút chán ghét nói ra.

“Hai vị đại ca, ta cam đoan lời nói là thật hai vị không tin có thể theo ta đi vào kiểm tra mà, nếu mà nguy kịch không báo, thiếu gia có sự tình gì nghiêm trọng, chúng ta cũng không gánh được tội này.”

Vương thẩm ngược lại bình tĩnh liền nói, nàng trải qua quá nhiều phong ba rồi nào sợ mấy lời đe doạ này.

Hai tên nam tử canh cửa nghe đến vậy trên mặt hơi biến sắc, đúng là lão gia dặn có đại sự liền bẩm báo, sự tình không ổn chính bọn chúng khó gánh nổi.

“Vậy được, ta cùng ngươi vào xem nó ra sao, còn ngươi đi bẩm báo lão gia“.

Một tên nam tử gia nô gầy quay qua nói với tên béo còn lại, rồi rảo bước nhanh chân cùng Vương thẩm quay lại khu tiền viện.

Nấp ở một bên vừa thấy mọi người đi khỏi, Hàn Tông vui mừng lập tức cước bộ chạy nhanh một mạch ra ngoài. Lần này ra ngoài hắn vốn chỉ tính xác định tìm hiểu thế giới bên ngoài vài giờ liền trở lại, nên không có chuẩn bị hành trang gì nhiều nhặn. Hắn mới tám tuổi tha hương nơi đất khách xứ người, không chuẩn bị sống sao được.

Hàn phủ nằm phía đông Thanh Phong thành, mà khu tiền viện bỏ hoang lại ở phía nam Hàn phủ, mà nam thành là nơi nghèo khổ nhất. Người nghèo, người di cư từ nơi khác, người nợ nần phá sản, trộm cắp đủ thứ người đều tụ tập tại khu thành nam này, hắn đi lòng vòng một lúc thấy khá giống mấy khu ổ chuột hay chiếu trên tivi.

Đi một vòng nhỏ hắn thấy một sạp chợ nhỏ lẻ, bán toàn những thứ sinh hoạt hàng ngày, đến một quầy nhỏ hắn thấy rất là nhiều sách trên giá mà hầu như những mặt sách đó hắn không biết.

“Hây da...Anh bạn nhỏ, muốn mua thứ gì hay sao?“.

Một lão trưởng quầy béo thấy Hàn Tông ăn mặc không phải quá nghèo liền tiến tới hỏi thăm.

“Ông chủ, nơi này bán mấy truyện tiên hiệp à? Sao ta không thấy bán kinh thư thơ từ khác vậy?“.

Hàn Tông cầm một quyển Sơ Lược Tu Giả lên xem, cũng không có ngẩng lên hỏi lão.

….

Trong tiền viện nhỏ nơi hắn ở, nơi đây có hai tên nam tử và một mỹ phụ xấu xí đang run rẩy lẩy bẩy quỳ rạp, mồ hôi đã rơi lã chã.

Mà trước mặt một trung niên áo bào xanh đang uy nghiêm đứng đó, khuôn mặt phẳng phất một tia khó chịu.

Người này chính là Hàn gia chủ Hàn Thanh Đại, nếu không phải gia nhân tới bẩm báo y cũng là suýt quên mất mình còn có người con này. Nghĩ tới tình phụ tử, tám năm nay, y chưa từng quan tâm hay hỏi han thật tâm đến một lần, thôi thì lần này tiện đến xem thử.

“Tìm“.

Hàn Thanh Đại nhàn nhạt nói một tiếng, không ít nam nhân kính cẩn đứng ngoài sân toả ra bốn phía với tốc độ nhanh nhất.

Sau đó y mới quay lại nhìn vị phụ nhân xấu xí

“Nói cho ta biết mấy năm qua nó sinh hoạt thế nào?“.

Dù gì cũng là một trong hai tên thiên tài trong miệng Thanh Khư đạo nhân, đương nhiên là y muốn biết tên “thiên tài” này mấy năm nay sinh hoạt có giống người thường, mặt khác còn có cớ sự.

Vương thẩm run rẩy không dám nhìn lão gia, thành thành thật thật kể lại sự tình tám năm qua.



Mà ở tại phía bắc thành, trong một phủ đệ đầy hoa lệ nơi phồn hoa nhất thành, tại phía trong đại sảnh không ít thân ảnh đứng đó.

Ngồi trên chủ vị là hai lão giả một tóc bạc phơ, một trung niên khuôn mặt có phần lãnh khốc nhìn xuống. Trước mặt hai người họ không ít người đang phập phồng lo sợ, cả Triệu thành chủ cũng ở trong, hơi thở gã còn có mùi rượu nồng đậm nhưng mặt gã giờ này tỉnh táo không chút nào dám say, cả đám cúi đầu toát mồ hôi.

“Tra, trong ba canh giờ tìm không thấy người, các ngươi mang đầu về gặp ta, tiểu thư có mệnh hệ gì cả thành này cũng chờ chôn cùng luôn đi.”

Gã trung niên trang phục màu tím nhìn đám người phía dưới lời không nặng không nhẹ nói ra. Mà cả đám phía dưới sắc mặt cả kinh vội vội vàng vàng đáp ứng trăm miệng một lời, nhanh chóng ra khỏi đại sảnh.

Vừa ra khỏi đại sảnh, hai trung niên nhân tái mặt bên cạnh quay sang hỏi Triệu thành chủ. . đam mỹ hài

“Đại nhân, có nên hạ lệnh đóng thành, mở hộ thành đại trận hay không?“.

Triệu thành chủ là một mặt mộng bức, y vừa nhậu với Hàn gia chủ Hàn Thanh Đại chưa được hai canh giờ, liền có vài vị đại nhân vật cấp tốc xông vào phủ doạ nạt một phen khiến y đến giờ vẫn còn là toát mồ hôi hột. Chỉ nghe tên chiến phu bên cạnh hỏi y đã không nhịn được mà cho một bạt tai.

“Ngu dốt, ngươi định cho tất cả mọi người đều biết trong thành có đại sự tình à? Chưa cần nói sự tình tiếp theo thì chúng ta đã không qua khỏi đêm nay rồi“.

Triệu thành chủ tức giận nói, y hiểu rằng phàm là những đại nhân vật đâu đâu cũng đều là có kẻ thù nhòm ngó, chỉ cần sơ hở hắn sẽ cho ngươi một nhát mà ngay đến ngươi cũng chả biết chết thế nào. Có người hộ tống thì còn rùm beng đánh trống được, chứ thân đơn chiếc lẻ không ẩn thân cho tốt ai lại đi ông ổng cái mồm.

Mà chúng ta chỉ là cá tôm, làm hỏng việc của bọn họ liệu còn sống nổi qua ngày mai. Đám cậu ấm cô chiêu kia hiện không có ai theo hộ vệ, nhỡ có mệnh hệ gì ở đây thì đúng là tai ương ngập đầu.

“Gọi tất cả ám binh và trọng binh đến điều tra, nghe nói chỉ là hai nữ tử nhỏ tuổi hẳn không khó, hy vọng còn chưa ra khỏi thành.”

Triệu thành chủ phân phó rồi vội vàng cấp tốc đi theo, y cũng không dám ngồi chờ báo cáo, cái mạng nhỏ của y giờ như mành chỉ treo chuông chả biết khi nào đứt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.