Giữa đêm, Mệnh Tại Y tỉnh dậy, nàng vừa mơ thấy ác mộng. Quá khứ, rất nhiều chuyện xưa cũ, đang dần tái hiện lại trong kí ức nàng.
Mệnh Tại Y khoác một chiếc áo rách vài chỗ, nàng cầm lấy con dao rồi mở cửa đi ra ngoài sân.
Bầu trời nhiều sao, ánh trăng đêm nay thật đẹp, thật thích hợp để… giết người.
Bóng dáng nàng hòa vào màn đêm đen, nơi những ánh trăng không thể chiếu rõ. Mệnh Tại Y đến trước một gốc cây, nàng nhìn rồi đưa tay lên chạm vào nó, nhớ lại ngày xưa.
Tiết trời dần về cuối thu, ngày này hàng năm, cây Mai đã bắt đầu chớm nở đơm hoa. Nghe mẫu thân nói, ông ta hồi trẻ rất thích hoa mai, ông ấy thường dùng thủ pháp cho hoa nở quanh năm.
Sau này khi bị kẻ khác ám toán, tranh đấu quyền lực trong gia tộc ngày càng khắc liệt. Ông ta đã bỏ đi sở thích này, nhưng cây mai thì vẫn còn đó, vẫn nở hoa bất chấp nắng mưa.
Mai vẫn như thuở nào, từng cánh hoa rơi rơi bay trong gió, nơi nàng và mẫu thân vẫn hay đến chơi đùa. Mệnh Tại Y thu hồi cảm xúc, sau đó bóng dáng dần lẫn vào màn đêm biệt tăm…
“Tam thúc! Thúc nghỉ ngơi một chút rồi hãy đi!.”
“Tiểu tử ngốc, đến giờ rồi ta phải đi cho kịp, kẻo mọi người dậy trễ, không là chúng ta sẽ bị phạt không có cơm ăn đâu. Ngươi là người mới, hãy cố mà chăm chỉ làm việc…”
“Vậy thúc đi cẩn thận….”
Nơi một góc ngõ nhỏ, vang lên mấy lời nói chuyện của hai người gia nô, chẳng mấy chốc lại có âm thanh vang lên….
“Cốc cốc… Cốc…
Canh hai trăng sáng
Trời thu giá rét
Cẩn thận cảm lạnh
Không mong may mắn
Chỉ cầu bình yên….”
Tiếng ông lão đánh mõ vang lên trong đêm, dần dần đi xa. Người nam gia nô nhìn theo bóng lưng rồi lắc đầu, đúng là phận làm tôi tớ, số khổ trăm bề.
Gã ta quay người, định bụng đi về phía trạm gác, đột nhiên giật mình suýt hô lên thành tiếng.
“Trí Hưu, ta làm ngươi giật mình sao….”
Sau lưng gã, một thiếu nữ mười lăm mười sáu đứng đó. Mặc dù nhìn nàng ta nhợt nhạt và tiều tùy, y phục chắp vá, nhưng mà vẫn là không che giấu được dáng người thiếu nữ đang tuổi phát triển.
“Mệnh tiểu thư, cô làm ta hết hồn. Nhìn là đã biết, hôm nay bị phạt phải dậy làm từ sớm đúng không?.”
Gã cũng đã quá quen với việc cô gái này hay vô cớ bị phạt, đêm hôm phải dậy sớm làm việc. Thỉnh thoảng lại có vài vị thiếu gia tiểu thư đến đánh, nguyên nhân gã cũng chẳng muốn biết.
“Không! Trời trở về thu nhanh quá, giường ta có hơi lạnh, khó ngủ nên đi dạo. Trí Hưu… ngươi có muốn đến... giúp ta làm ấm chăn một chút không…”
Thiếu nữ nhẹ nhàng mở lời, giọng nói như oanh như yến, như rót mật vào tai. Bàn tay nàng vô tình chạm vào ngực gã, rồi nhanh chóng thu tay, biểu cảm bẽn lẽn.
“Được…. được… để ta đi xem thử, tiện làm ấm chăn giúp cô… “
Gã vốn là trai tơ, lại đang độ tuổi xuân hừng hực, ẩn ý rõ ràng như vậy, gã sao có thể chịu nổi. Mặc dù mọi ngày tỏ ra khó chịu với cô ta, nhưng mỡ dâng miệng mèo ai lại chê chứ.
Gã nhìn lướt qua thân thể thiếu nữ, nhiều chỗ bắt đầu có dấu hiệu lồi lõm, nhìn cũng không tệ đấy chứ. Nghĩ tới đêm nay trời lạnh, tranh thủ ôm một thân thể mới lớn, thật là vui thú biết bao.
Nữ nhân này dù là bị vứt bỏ nhưng cũng là có cái danh tiểu thư, gã thấy số mệnh bản thân cũng đâu có tệ lắm.
Chỉ là gã vừa đi trước vài bước, liền cảm thấy sau lưng nhói lên kịch liệt, như có vật gì đâm vào. Gã cố sức quay người nhìn lại, chỉ thấy một ánh sáng lóe lên, con dao từ tay thiếu nữ đâm tiếp thẳng vào lồng ngực gã.
“Cô…”
Gã định hét lên, nhưng mà lại có một cảm giác mát lạnh nơi cổ họng truyền tới, khiến cho gã hét không thành tiếng. Gã ngã ngửa xuống đất, vô cùng sợ hãi nhìn về thiếu nữ trước mặt.
Ánh trăng soi sáng một phần khuôn mặt thiếu nữ, tóc dài bay bay trong gió. Gã nhìn thấy đôi mắt kia lạnh tanh, khuôn mặt nàng ta lấm tấm dính máu. Lòng gã như chìm vào vực sâu, kẻ đứng trước mặt mà gã biết, lúc này giống như một con quỷ…
Không lâu sau Mệnh Tại Y quay trở về căn phòng cũ, rách nát và đơn sơ.
Nàng ta ngồi khoanh chân trên nền đất, mùi ẩm mốc và hôi hám không khiến nàng để ý. Mệnh Tại Y lấy ra một lọ nhỏ bằng bàn tay để xuống, lắp lọ mở ra, một mùi máu tanh nồng tràn ngập khắp căn phòng.
Sau đó nàng ta khoanh chân, bàn tay cầm lên lọ máu tươi rải xuống xung quanh. Tiếp đến hai tay nàng vung lên, linh lực chớp động uốn lượn. Từng dòng máu theo đó mà bay lên như dải lụa hồng, lơ lửng xung quanh người nàng.
Dòng máu lưu chuyển tới trước mặt nàng, tụ thành một quả cầu lớn. Thời gian dần trôi qua, quả cầu máu dần tiêu tán bớt đi, thu hẹp kích thước. Không bao lâu sau, quả cầu máu lúc này kích thước chỉ còn là một viên bi thỏ thẫm mà thôi.
Sắc mặt nàng ta tái nhợt, mồ hôi lấm tấm chảy xuống. Mệnh Tại Y thu lấy, không chút do dự nuốt vào, nàng nhắm mắt điều hòa khí tức.
Chẳng qua một lúc, nàng nhịn đau hừ lạnh một tiếng, lương theo đó một tiếp bụp nhỏ nhẹ phát ra. Từ trong miệng nàng chảy ra một chút máu tươi, Mệnh Tại Y không để ý giơ tay quệt đi.
“Muốn luyện công này…. vẫn còn chưa đủ!.”
Mệnh Tại Y thầm than trong lòng, sinh cơ của phàm nhân đúng là không đủ. Tâm Độc Địa Kinh, tên như ý nghĩa, muốn luyện tâm pháp này, cần phải liên tục có máu huyết. Máu huyết sinh cơ càng mạnh, hiệu quả càng tốt.
Không chỉ có vậy, còn cần có dược liệu đặc thù, không chỉ là ác độc mà còn cần độc dược.
Nhưng Mệnh Tại Y cũng biết dục túc bất đạt, mọi thứ phải từ từ, nhanh quá chỉ sợ hóa dở.
Mệnh Tại Y nhớ lại, kiếp trước nàng ta khi này vẫn chỉ như là một gia nô thấp kém. Năm bữa nửa tháng bị đánh đập một trận, nguyên do cũng là ở thân thế nàng.
Nhưng giờ không phải là lúc trình bày hoàn cảnh, Mệnh Tại Y còn có việc quan trọng khác phải làm.
Nàng nhìn qua khe cửa, ánh trăng soi sáng một góc, chiếu lên khuôn mặt hời hợt của nàng. Có được cơ duyên này, con đường phát triển sau này sẽ càng rộng mở…
Vầng thái dương nhô cao, làn sương mù dần tan biến, trên đường lớn vô số người tấp lập đi lại.
“Bị giết?.”
“Thưa vâng…”
Trong một gian phòng, lão quản gia nghe thủ vệ báo cáo, không khỏi nhíu mày. Một lát sau khi nhấp lấy ngụm trà, lão mới nhàn nhã nói:
“Chỉ là một người hầu bình thường mà thôi, an táng cho tốt rồi tuyển lại người mới. Đặc biệt chuyện này không được để đến tai tộc trưởng cùng các vị đại nhân khác, nhớ chưa?.”
“Thưa vâng!.”
Mới sáng ngày ra đã có vụ giết người cướp của tại cửa sau phủ, chuyện này mà đến tai tộc trưởng, lão sẽ bị mắng vốn. Cũng may chỉ là phàm nhân gia nô trong phủ, lão có thể giải quyết được.
Lão cũng đâu biết, kẻ đầu xỏ lúc này đang cuốc đất tìm giun, lấy thức ăn cho đám gia súc vừa mua.
Mệnh Tại Y hết đào bới ở gần chỗ ở, nàng ta phải ra ngoài viện phủ đào bới. Cũng bởi vì mua một đàn quá nhiều, trong khi gia cảnh lại túng thiếu thóc gạo nuôi chúng.
Quanh nơi ở nàng ta đã lục tung cả rồi, sau đó mới phải sang nơi khác. Trong viện phủ đầy hoa lệ, nàng ta biết đào ở đâu, chỉ có thể ra bên ngoài.
Quảng Hà thành cũng như những tiểu thành và trung thành khác, đều phân ra hai khu giàu nghèo. Nàng ta không ra ngoài thành, nhưng tới khu dân nghèo, người thưa đất thừa, vẫn là mặc sức đào.
Cứ như vậy người ngoài nhìn vào, lại được một phen giễu cợt. Ốc không mang nổi mình ốc lại cõng thêm sên, tạo thành trò cười cho không ít kẻ bàn tán.
Nhưng ẩn sâu trong đó, chỉ có Mệnh Tại Y mới biết sự thật, nàng ta muốn đi trước đón đầu mà thôi.
Kiếp trước nghe nói gã con trai của Phương thành chủ, trong khoảng thời gian này bởi vì vô tình dạo chơi mà bắt được một con yêu thú. Nó chính là Đỏ Đen Vận Mệnh Thú, vừa tiếp hóa lên cấp 4 sơ giai không lâu.
Nhưng cũng bởi vì vô tình có được nó, Quảng Hà thành suýt nữa đã tràn ngập tai ương.
Chuyện là gã Tử Đào Nhân vốn dĩ đã đuổi theo nó từ lâu, chỉ bởi vì gặp phải kẻ thù ngáng đường, mới để con thú chạy mất.
Sau cùng một hồi đại chiến, Phương thành chủ phải nhờ trợ giúp từ môn phái mới giải quyết êm đềm mọi chuyện.
Năm đó Mệnh Tại Y vẫn còn là phàm nhân, nhưng sự việc rúng động, nàng tất nhiên là cũng biết một chút.
Ký ức ba trăm năm phủ kín, nay lớp bụi đã được quét đi, Mệnh Tại Y dựa vào nó để nắm bắt tiên cơ, đi trước thời đại.
….