Vụt…
Tuấn Nghĩa phi một Chỉ bay thẳng trúng đầu một vị phụ nhân, bàn tay còn lại khua động hiện ra một thanh kiếm pháp khí hạ phẩm, y hướng một tên nhóc sáu bảy tuổi chém tới.
Roạttt…
Những phụ nhân và vài đứa nhóc còn lại hoảng sợ hô hoán cuống cuồng bốn phía bỏ chạy, có người vì quá sợ mà chân run không đi nổi.
“Ngươi không ra tay sao?“.
Y quay qua nhìn Hàn Tông.
Hàn Tông lúc này cũng là quá hoảng, hắn hoảng không phải sợ, là vì không ngờ mới qua mấy ngày tên nhóc kia đã thay đổi nhanh như vậy.
“Lần đầu nhìn thấy người chết, mặt y còn xanh tái hơn mình, hiện tại chưa qua nửa tháng đến trẻ con cũng giết như giết gà. Chẳng lẽ luyện bộ khẩu quyết kia lại khiến người ta khát máu như vậy?“.
Hàn Tông càng suy nghĩ càng giật mình, từ nơi giao tranh tới đây tối nào hắn cũng luyện tập công pháp cho quen tay phòng ngừa tiểu tử này. Mà Tuấn Nghĩa lại nhập tâm học Hấp Huyết Hóa Linh Quyết.
“Ta không giết người vô tội, ngươi…”
Hàn Tông còn chưa nói hết đã bị một luồng khí lạnh quét qua mặt để lại một vết sắc thật dài, máu trên má hắn bắt đầu chảy xuống.
“Ngươi giết ta đi“.
Hàn Tông nhìn y không sợ nói.
Thật ra hắn sợ chết lắm
“Tự do đã không có, ngươi còn đòi lựa chọn?“.
Y nhìn Hàn Tông lạnh lùng rồi quay sang chỗ Tuấn Nghĩa đang hăng tiết vịt.
“Bắt hết bọn chúng lại đây.”
“Vâng ân sư.”
Tuấn Nghĩa vừa định bổ một kiếm xuống đầu một đứa trẻ khác liền dừng lại.
Chỉ qua một khắc có tới bốn nữ phụ và năm đứa trẻ con sáu bảy tuổi bị Tuấn Nghĩa mang tới trước người nam tử. Có kẻ bị thương chảy máu, kẻ ôm con khóc quỳ cầu xin, nhưng nam tử trước mặt chỉ là lạnh lùng nhìn Hàn Tông.
“Có lẽ bài học lần trước ngươi còn chưa hiểu rõ ràng, vậy nhân tiện ta sẽ dạy lại.”
Y nhìn Hàn Tông nói rành mạch.
“Tôn nghiêm đứng trước Sinh Tử cũng chỉ là rắm chó.”
Y thảy một thanh kiếm nhỏ về phía đám người đang cầu xin kêu la thảm thiết.
“Kẻ nào đâm hắn một kiếm ta sẽ tha chết cho, ngược lại….”
Y lạnh nhạt nhìn đám người trước mắt.
Một đám hoảng sợ nhìn nam tử rồi lại quay sang nhìn Hàn Tông, trong đó cũng không ít người do dự.
“Giết một người đi“.
Y phân phó cho Tuấn Nghĩa.
Xoẹtt…
Một đứa trẻ đứng trước thanh kiếm còn đang ngơ ngác sợ hãi đã bị Tuấn Nghĩa một kiếm bay đầu.
Cả đám nhìn lại đều xanh mặt khóc lóc, bọn họ thật sự quá sợ hãi, nhất là những đứa trẻ kia, chúng còn đang tuổi vui đùa nào đâu có biết gì.
“Ta…”
Hàn Tông còn chưa kịp phản ứng.
Tuấn Nghĩa cười lạnh hướng tới một đứa trẻ khác giơ kiếm lên.
Trái lại với suy nghĩ, đứa nhỏ này tay từ từ nhấc thanh kiếm lên nhìn về phía Hàn Tông, nó lao tới đâm một kiếm.
“Ta…”
Phập một nhát, Hàn Tông vẫn là chưa nói hết câu đã bị một kiếm đâm lùi lại hai bước.
Mặc dù lực của trẻ con không được mạnh nhưng sâu gần mười phân, đủ để Hàn Tông cảm thấy quay cuồng đau đớn.
Hàn Tông đau đớn đến tuyệt vọng, hắn đau cả thể xác lẫn tinh thần. Không phải vì đám người kia xa lạ mà vì ngay cả bọn chúng cũng không có chọn lựa nào khác, đều là không có thực lực sẽ bị kẻ khác lấy đi tự do.
Tự do để làm điều mình muốn, tự do để lựa chọn, tự do để hạnh phúc và tự do để vui vẻ. Tất cả những thứ đó đều là bọt nước trước sinh tử thực lực.
Hắn không trách đám người kia, ngay cả khi trước cũng chính hắn vì sinh tử đôi đường mà giết người, hắn cũng ích kỷ và sợ chết, hắn rất sợ.
Đứng trước sinh tử ai lại chả muốn sinh, hơn nữa lại được lựa, có ngu mới muốn tử.
“Ta mệt mỏi quá, ta muốn an nhàn, ta muốn thanh thản.”
“Ta đã chết một lần rồi, chết thêm lần nữa cũng đáng gì, ta không cần tôn nghiêm gì đó, ta chỉ không muốn bị kẻ khác làm quân cờ thôi.”
“Ta không quan tâm cái gọi là đạo đức hay ma quỷ, ta chỉ muốn bình thường không động đến ai mà thôi.”
“Tại sao vẫn có kẻ động đến ta? Tại sao?.”
Hàn Tông cứ thế lẩm bẩm, mỗi một nhát kiếm lại một câu hỏi, mắt hắn đã nhoà đi.
“Ở cái thế giới này không có ai thương ngươi đâu. Ngươi chỉ có thể bảo vệ lý lẽ của mình khi ngươi mạnh mà thôi.”
Tiếng một nam tử truyền đến làm hắn dứt ra cơn mộng ảo.
Hắn nhìn lại vẫn là nam tử bên cạnh nhìn hắn. Y cuốn lấy thanh kiếm trên tay đứa trẻ nọ đến dúi vào tay Hàn Tông.
Y lại cầm tay cầm kiếm của Hàn Tông giơ lên chém bay đầu tên nhóc nọ. Nhìn đôi mắt ngơ ngác trợn trừng không hiểu còn chưa kép lại của đứa nhỏ kia, Hàn Tông hoảng loạn, mọi người hoảng loạn.
“Thế gian vô vàn đại đạo, giết người cũng là đạo. Ha ha ha.”
Y vẫn cầm tay Hàn Tông kéo hắn tới chém người đâm người, máu huyết văng tung toé, Tuấn Nghĩa cũng là cười khẩy bên cạnh.
Hàn Tông ngây ra, hắn tự nhiên mất đi cảm giác sợ hãi, hắn lại cảm thấy bình thường, hắn nhìn những thi thể kia cảm xúc tiếc nuối cùng không đành lòng đã mất.
Không phải ta giết lại chính là ta giết!.
Hàn Tông đứng đó không nói gì, hắn nhắm mắt lại cho tâm thần chấn tĩnh. Hắn biết chỉ một khắc này con đường từ nay đã là không như ý muốn, hắn đã không còn là Nguyên Văn trước kia nữa rồi.
Hắn đã chấp nhận làm một Hàn Tông vô tình của kiếp này.
Nhìn lại cả người uớt đẫm máu tươi, hai bàn tay đầy máu, cái mùi tanh nồng để hắn phải khó chịu này, giờ đây đã không còn quan trọng nữa.
Tên nam tử cảm thấy thoả mãn y bỏ mặc Hàn Tông một bên, khoanh chân giữa những thi thể. Y lại lôi ra chiếc tháp nhỏ vận hành theo pháp quyết, phù văn trên chiếc tháp lại trôi lơ lửng tạo thành huyết quang sung quanh y. Huyết tinh từ những thi thể cấp tốc trôi đến hoà nhập vào huyết quang rồi lại từ từ dung nhập vào người y.
Hàn Tông bật lên hai bước vung kiếm chém xuống đầu nam tử tóc dài.
Keeng….
Tiếng thanh kiếm của Hàn Tông chạm vào thanh pháp khí hạ phẩm của Tuấn Nghĩa gãy làm hai khúc.
Hắn cũng không có để ý, quẳng luôn chuôi kiếm về phía Tuấn Nghĩa, tay trái thôi động một chiêu Cuồng Lưu Vọng Thủy bắn tới.
Bàn về chiến đấu Hàn Tông còn chưa phải đối thủ, Tuấn Nghĩa vung kiếm đẩy chuôi kiếm của Hàn Tông bay đi. Y cước bộ tránh sang một bên, tay trái một Chỉ phóng tới xuyên qua bả vai Hàn Tông.
Cả người y lao tới chưa đầy hai chiêu, kiếm đã kề cổ Hàn Tông.
Ngồi khoanh chân, chưa đầy một khắc sắc mặt y đã hồng lên thêm đôi chút, nhưng mà lần này còn chưa thi pháp xong y đã ho sặc xụa đến thổ huyết, vật vã trên đát qua một chút y mới ngồi dậy điều tức.
Đứng dậy nhìn Hàn Tông, y phất tay cho Tuấn Nghĩa thu kiếm. . Truyện Lịch Sử
“Ngươi học nhanh đấy, chính là điều ta muốn nói. Thế gian này không nên tin bất kỳ ai, còn nữa muốn giết người phải nhằm lúc sơ ý mà ra tay.”
Y mỉm cười nhìn Hàn Tông, đây mới là điều y muốn thấy nhất.
Lúc này một đám nam phu đi tới, người còn tò mò người còn cười đùa với nhau, rõ là bọn họ cũng là người thôn làng này vừa đi đâu về. Trên tay mỗi kẻ còn đang kéo một cái xe gỗ trống trơn.
Còn chưa tới trăm mét nhìn thấy đám người phía trước cùng loang lổ vết máu và thi thể, bọn họ còn ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì.
“Giết hết đi.”
Y ra lệnh.
“Vâng.”
Tuấn Nghĩa cầm thanh kiếm lao lên, y không có dùng Ngũ Chỉ Hoả Sát nữa, công pháp tuy mạnh nhưng linh lực vận dụng còn tiêu hao nhanh hơn dự kiến, để y phải tự thân ra tay.
Nam tử lại quay qua nhìn Hàn Tông.
Hàn Tông lúc này không có nhìn nam tử tóc dài mà nhìn đám dân phu kia đang chống đỡ một tiểu tử, thần sắc lạnh nhạt hững hờ.
Phải, thánh cũng chẳng cứu hết được người trong thiên hạ, lại nói hắn đã nhập ma rồi vậy thì mặc kệ đi, mỗi người một số mệnh.
“Là ta khiến họ phải chết, ta đã là ma đầu mất rồi còn lý do gì mà biện minh.”
Hàn Tông lắc đầu.
“Ta sẽ không nghe lời ngươi giết người“. Hàn Tông nhìn sang tên nam tử kiên định nói.
Y nhìn Hàn Tông mỉm cười đứng dậy.
“Có ý giết người và không nghe giết người là hai chuyện khác nhau, ha ha. Dẫu sao ngươi cũng đã nhập ma rồi“. Y thâm ý nhìn Hàn Tông.
Hàn Tông trong Tử đã cầu một đường Sinh, qua chuyện này hắn đã nhận ra rất nhiều điều.
Người trong thế gian chỉ cần mất đi tự do đều sẽ trở thành kẻ muốn lựa chọn, dù là anh hùng cái thế hay là một đứa trẻ, đều là như vậy.
Đây là bản năng của chúng sinh.Điều mà hắn từng đọc qua nhưng không hiểu.
“Chẳng lẽ thế gian này thật sự không có người tốt? Là ta không gặp được hay là thật sự không có?“.
Hàn Tông mang theo câu hỏi nhắm mắt đổ về sau bất tỉnh, hắn đã quên mất cái đau đớn khi nãy bị đâm mấy kiếm.
Nam tử đi đến nhét một viên đan dược vào miệng Hàn Tông, chỉ qua mấy chốc máu đã ngừng chảy. Hàn Tông chưa tỉnh chẳng qua là mất máu quá nhiều mà thôi, bị đâm vài cái lại dính thêm một Chỉ. Không bị kiếm đâm lủng bụng cũng mất nhiều máu mà chết, hắn là vẫn còn may chán.
Qua thêm một khắc Tuấn Nghĩa đi tới, trên người loang lổ vết máu, ngoài máu của những người kia còn có máu của chính y, răng y cũng bị gãy vài cái.
Dù vài ngày trước đã lên Luyện Khí tầng 3 đủ giết mấy kẻ nông phu kia, nhưng dẫu sao vẫn là trẻ con, kinh nghiệm không có, bị phang vài gậy vào mồm cũng là bình thường.
“Ân sư chúng ta bây giờ nên làm gì?“.
Tuấn Nghĩa hỏi.
“Lúc ngươi đến nơi này chỉ có từng này người thôi à?“.
“Vâng ân sư, có chuyện gì ạ?“. Tuấn Nghĩa thắc mắc.
“Ngươi không thấy là quá ít người hay sao?“.
Y lắc đầu ngẫm nghĩ.
Tuấn Nghĩa lúc này mới để ý, quả thật số người ít hơn rất nhiều so với số nhà, y lại hướng ân sư hỏi.
“Ân sư, chẳng lẽ có cướp?“.
“Dựa theo bản đồ nơi này cũng cách Minh Lạc tiểu thành không quá xa, tranh thủ thời gian tới đó trước rồi tính.”
Y là nghĩ vậy, hiện tại thương thế khôi phục bốn thành, lại gặp bất trắc y thiệt không gánh nổi.
“Vâng ân sư, còn hắn?”
Tuấn Nghĩa quay qua chỗ Hàn Tông đang ngất.
“Ngươi cõng đi“.
“Vâng.”
Tuấn Nghĩa bước tới cõng Hàn Tông mà lòng lẩm bẩm mãi, đằng nào chả chết vứt quách ở đây cũng được mà.
“Ngươi cũng chớ lên coi thường hắn, coi chừng lại chết trong tay hắn.”
Hai kẻ vừa đi vừa nói, y nhìn ra được tên tiểu tử này nghĩ gì.
“Đa tạ ân sư chỉ điểm, hắn dẫu có mạnh hơn nữa cũng chỉ tô điểm cho cuộc chơi thêm thú vị mà thôi.”
Tuấn Nghĩa không cho là phải nói.
Mà nam tử nghe thế cũng chỉ lắc đầu đi tiếp, y đã nhắc đủ ba lần, còn lại về sau sinh tử tự chịu.