Nhân Thường

Chương 144: Chương 144: Đời người, ai chẳng từng mắc sai lầm




Hàn Tông lúc này đang ngồi trong động phủ suy tính, mẹo thử giày này nói dễ vô cùng dễ, nói khó cũng rất khó.

Cái quan trọng để giải mã chính là nắm bắt tâm lý, chỉ cần hiểu được điều này hoàn toàn có thể đoán ra mẹo của hắn.

Cũng bởi như vậy tâm lý của hắn cũng có phần lo lắng, những kẻ hắn thả mồi đều không hề ngốc chút nào. Điều lo lắng không phải là họ nhìn ra mẹo của hắn, mà là tương kế chơi lại hắn một vố. Ấy mới là vấn đề quan trọng, trong ba người ấy, người dễ nhìn ra nhất là Thanh Y. Bởi lẽ cô ta thường xuyên tiếp xúc với tội phạm, mà mẹo này của hắn lại có hơi hướng tâm lý của tội phạm.

Thật ra tự tin thì hắn cũng có, chỉ có điều thế gian mà, đơn giản như miếng ăn tới mồm còn rơi nữa là. Cẩn thận và tỉ mỉ thực chất chỉ là làm cho tâm lý sinh ra cảm giác an tâm mà thôi.

Hàn Tông chỉ tới gặp trực tiếp ba người gồm Lâm Lân Thao, Vạn Niên Thanh và Thanh Y. Lan Như Tiên cùng Thanh Tử Dương là do hắn tung tin, thậm chí việc bọn họ rục rịch đi tìm đan dược cũng có một phần của hắn trong đó. Đây là hỏa mù, khiến cho kẻ chủ mưu không đoán biết được những kẻ khác sẽ làm ra hành động gì. Bọn họ càng nhận được thông tin sai lệch, Hàn Tông lại càng có lợi.

Từ những hành động trên, rất dễ có thể đoán được hắn đang nhắm tới ai. Dù sao sự việc cũng đã rồi, hắn lúc này ngoài muốn đan dược thì chỉ là kiểm chứng lại nghi ngờ của bản thân mà thôi.

“Hi vọng là ta đoán sai…”

Mọi thứ đã xong, hắn lúc này chỉ chờ kết quả, tuy vậy vẫn còn một vấn đề khiến hắn lăn tăn, ấy là Thường Xuân. Nàng ta từ khi ở Bắc Liên Sơn về chưa từng tới tìm hắn, sau lại ăn thêm quả đắng bị kẻ khác vu oan. Với tính cách của nàng ta, chịu phạt xong nhất định sẽ tới tìm hắn, vậy mà đã lâu rồi còn chưa thấy mặt đâu.

Hàn Tông thường đọc trên sách rằng, trời yên biển lặng thì thường hay có bão, điều này khiến hắn thật lăn tăn. Không biết lần sau gặp lại, hai người bọn hắn sẽ thành cái dạng gì đây. Hắn chỉ sợ nàng ta nóng quá mất khôn, làm ra hành động bất lợi cho hắn. Giữa tình thế trong người có tật thế này, đây là bất lợi không nhỏ của Hàn Tông.

Ngay hôm sau Hàn Tông lại tới núi của Vạn Niên Thanh, hắn vào ra mắt rồi không lâu sau lại rời đi. Tiếp đó là hắn tới tìm gã mắt ti hí, hai người chuyện trò chốc lát, Hàn Tông lại rời đi.

Nội dung hai bên đều như nhau, hắn lấy lý do tới hỏi đan dược, sau cố ý ở lại một lúc mới rời đi. Lúc ra khuôn mặt biểu hiện còn hớn hở, giống như là vừa nhặt được cục vàng. Trong khi nội dung trò chuyện giữa hai người kia vốn dĩ chẳng có gì, Vạn Niên Thanh bà ta nói đang cố gắng tìm, gã ti hí thì cũng vậy.

Cùng lúc ấy ở nơi rừng trúc, Thanh Y nghe gã áo đen đưa tin tới thì trầm ngâm nói:

“Ta cứ nghĩ hắn sẽ ngồi nhà chờ đám kia mang thông tin tới, nào ngờ hắn lại mặt dầy tới tận nơi. Điều này lại làm cho chủ ý của ta hơi rắc rối một chút….”

Gã áo đen liền hỏi:

“Ý đại nhân là việc hắn tự thân tới hỏi khiến chúng ta không đoán biết được hắn có lấy được Hộ Khiếu đan hay sao… “

“Đúng thế, chúng ta tuy thao túng đan dược này, nhưng cũng không phải là thao túng tuyệt đối. Có cá lọt lưới là chuyện khó tránh, vì thế hiện tại mà nói, càng ngày càng phức tạp. Tự nhiên hắn lại cho ta một cảm giác khác, giống như ta đã bỏ quên điều gì đó…”

Gã áo đen thấy nàng ta xoa huyệt thái dương, đôi hàng mi nhíu chặt thì do dự nói:

“Đại nhân sao không đi dò hỏi đám người kia….”

“Ngươi đấy, như vậy chẳng phải vạch áo cho người xem lưng, không đánh mà khai hay sao? Thêm nữa, Vạn Niên Thanh lúc này đã không còn đáng tin cho lắm.”

“Vậy theo ý đại nhân…”

Thanh Y trầm tư rất lâu, cuối cùng nàng ta đưa ra quyết định:

“Dù sao việc hắn tới tìm ta đã chứng tỏ một điều, hắn có nghi ngờ ta. Như vậy mà nói, đưa trước hay đưa sau đều như nhau, ngươi hãy tiến hành đi.”

Ban đầu nàng định tính toán chen chân vào giữa, không quá sớm cũng không quá muộn đưa đan cho hắn để tránh nghi ngờ, từ đó mà dễ phủi tay. Nhưng mà hành động bất ngờ này của hắn lại tạo thành một biến số, khiến nàng khó lòng đoán biết.

“Vâng đại nhân, vậy còn…”

“Mặt khác điều tra kỹ Lâm Lân Thao, xem gã ta đã kiếm được Hộ Khiếu đan chưa, tìm cách mà ngăn cản.”

Với Thanh Y mà nói, đổ tội cho Vạn Niên Thanh là tốt nhất, cũng thích hợp cho một vở kịch thầy trò nhất. Chỉ là dù sao bà ta cũng là trưởng lão ngoại môn, mối quan hệ sâu rộng, muốn ngăn cản là rất khó. Cho nên trong những người này, kẻ thích hợp tiếp theo chỉ có Lâm Lân Thao.

Gã áo đen chợt nhận ra gì đó, còn đang muốn nói thì thấy Thanh Y đã quay bước rời đi. Gã bèn lẳng lặng không hỏi nữa, một mực làm theo chỉ thị…

Cũng trong lúc ấy ở một sườn núi nhỏ có vài bóng nam tử, người cầm ly trà nhìn sương mờ đỉnh núi chính là Luân Đằng Vân. Bên cạnh y còn có Vô Từ Tà cùng thanh niên gầy còm, chỉ thấy mấy kẻ đang trầm tư.

“Sư huynh, chuyện gần đây của hắn hẳn sư huynh đã nghe qua?.”

Người nói là Vô Từ Tà, Luân Đằng Vân không quay lại chỉ nói:

“Có nghe, chuyện hắn luyện sai tâm pháp đang tìm Hộ Khiếu đan, chỉ sợ toàn nội môn hạch tâm đã biết rồi ấy chứ.”

Bấy giờ gã gầy còm bèn chen lời:

“Đáng đời lắm, kẻ như hắn đáng bị vậy.”

Nói xong gã nhớ ra gì đó lại vội cướp lời của Vô Từ Tà:

“Sư huynh, lần này người đừng có nói là lại đi cứu hắn nữa đấy nhé?.”

Trái với suy nghĩ của gã, Vô Từ Tà không nói, Luân Đằng Vân không nóng, chỉ mỉm cười đáp:

“Hộ Khiếu đan ta đương nhiên có, chỉ là hắn không phải người phe ta thì cứu làm gì?”

Lúc này Vô Từ Tà mới lên tiếng hỏi:

“Sư huynh thấy chuyện này có vấn đề nên không ra tay?.”

“Ừ, bình thường mà nói, Hộ Khiếu đan không phải quá hiếm. Đúng lúc như vậy thì chỉ có một nguyên nhân mà thôi….”

Gã gầy còn đang định hỏi, đột nhiên lúc này một nam tử áo lam từ đâu đi tới, y liền nói chen vào:

“Kẻ có thể thao túng chuyện này tuyệt đối địa vị không nhỏ, sư huynh là đang muốn ngồi xem hổ đấu?.”

Thấy người tới chen lời, Luân Đằng Vân không có ngạc nhiên, y mỉm cười nói:

“Quay về rồi đấy à? Ừm… đúng là như vậy, nhưng mà kẻ đó cùng lắm chỉ là con sói nhỏ thôi, chưa đến mức gọi là hổ đâu.”

Nam tử áo lam đi tới bên cạnh, y dựa lưng vào cột đá bên cạnh cười nói:

“Đệ đoán sư huynh gọi đệ quay lại, hẳn là có liên quan tới kẻ này?.”

Luân Đằng Vân không đáp chỉ mỉm cười, Vô Từ Tà cười nói:

“Bạch huynh đi thí luyện đã lâu, cũng đã tới lúc quay về quản lý thương nghiệp của hội đi thôi.”

Thời gian cũng không sai biệt lắm, cách đó một khoảng rất xa, trên một mái đình có ba thiếu nữ đang ngồi nói chuyện.

Một người có làn da trắng như bạch ngọc, đôi lông mày lá liễu tôn lên vẻ thanh cao. Một người khác có mái tóc bạch kim, một thâm xiêm y màu bạc, mờ môi anh đào với làn da tuyết trắng. Nàng ta khuôn mặt tuyệt mỹ, lại có nét lạnh lùng của mùa đông giá rét. Người còn lại tuổi ngoài đôi mươi, khí chất ma mị quyến rũ, một bộ y phục đen tuyền.

Ba người mỗi vẻ, đều mười phân vẹn mười, Hàn Tông có ở đây hẳn là sẽ nhận ra, nữ tử áo đen này chính là Lan Như Tiên. Lúc này chỉ thấy thiếu nữ áo tím nhàn nhạt nói:

“Người mà muội tiến cử là hắn sao?.”

Lan Như Tiên cưới duyên đáp:

“Yêu tỷ nói không sai, hắn chính là người muội đã nhắc, kẻ đánh bại Luân Đằng Vân trên thương trường.”

Nữ tử tóc bạch kim trầm tư một lúc liền nói:

“Lan tỷ đánh giá hắn cao quá không, muội chỉ thấy hắn là một kẻ chuyên mang rắc rối. Nhận hắn vào Lan Yêu Như hội, tỷ không sợ rắc rối sao?.”

Nữ tử váy tím nhìn sang, Lan Như Tiên lấy lại bộ dáng nghiêm túc mở lời:

“Hàn sư muội chớ lo, về điểm này tỷ đã cân nhắc qua. Người có tài thường đi đôi với tật, chúng ta muốn đạt được mục đích cũng cần phải trả giá chứ?.”

Nữ tử tóc bạch kim này vừa hay lại chính là Hàn Thanh Thép, nàng ta quay qua nhìn nữ tử áo tím. Mà nữ tử họ Yêu này trầm ngâm chốc lát liền hỏi:

“Tình hình từ khi hắn quản lý thương nghiệp thế nào?.”

Lan Như Tiên đáp:

“Rất tốt, tuy không bằng lúc tỷ tại vị nhưng cũng không kém hơn quá nhiều.”

Nàng ta nghe vậy trầm tư thêm hồi lâu, lát sau liền nói:

“Muội hãy đem sổ sách cùng tài liệu về hắn tới đây, nói thật ta không tin những kẻ có tài khôn vặt, nhất lại là nam nhân.”

Lan Như Tiên nghe vậy liền gật đầu, nàng do dự nói:

“Nghe nói hắn lần này có rắc rối, muội đang nghĩ có nên giúp hắn thêm một lần, từ đó củng cố lòng tin…”

Nữ tử áo tím liền ngắt lời:

“Được rồi, cẩn thận khéo quá lại hóa vụng đấy! Theo ta thấy thì không phải là chết người, lại nói đây cũng là cơ hội tốt để chúng xem hắn xử lý thế nào.”

Khi mà mọi người đang nói chuyện vui vẻ, Thanh Y lúc này cũng đang suy ngẫm hồi lâu, nàng ta càng nghĩ càng nhiều nghi hoặc. Nhưng mà đang nghĩ suy nghĩ chưa ra, phía ngoài cửa có một tên đệ tử đi tới chắp tay:

“Hộ Hình Đường đại nhân, Thanh phong chủ gửi lời muốn người tới đó chơi vài hôm...”

Thanh Y nhìn gã gật đầu, ngẫm chút nàng liền hỏi:

“Di của ta có ở đó chứ?.”

“Thưa vâng đại nhân, Thanh tiểu thư có ở đó.”

Thanh Y nghe vậy nhíu chặt lông mày, ngẫm nghĩ gì đó thì nàng thấy gã đệ tử đang chắp tay kia thái độ ngập ngừng, Thanh Y nhìn thấy liền hỏi:

“Còn có chuyện gì nữa sao?.”

Gã vẫn ngập ngừng, do dự lắm mới nói:

“Thật ra Thanh tiểu thư đã đi khỏi từ lâu, phong chủ biết ngài sẽ hỏi vậy nên bắt đệ tử không nói. Nhưng mà mắt thấy phong chủ buồn rầu, đệ tử không nỡ lòng nào...”

Gã lúc này nhớ ra điều gì đó giật mình cầu xin:

“Đại nhân, chuyện này xin ngài vạn lần đừng nói ra, đệ tử…”

Bộ dáng gã quýnh quáng nhưng lúc này lại không được Thanh Y chú ý, nàng ta là đang nghi hoặc.

Bình thường ông nội biết rõ nàng và Thanh Tử Dương có mâu thuẫn, vì thế khi ở cùng ông nội, có người này thường vắng người kia.

Ông nội lại rất muốn hai người gặp làm lành với nhau, cho nên thường xuyên cho gọi người này tới. Nhưng mà lại hay nói không có người kia ở đó, kết quả là cả hai gặp nhau trong tiếng cười đắc ý của ông nội.

Vậy thì tại sao lần này muốn nàng tới mà lại nói dối có cả nàng ta ở đó, đây chẳng phải là kì quái sao?.

“Hừm…”

Thanh Y nhìn bộ mặt lấm lét của gã, nàng rất nhanh hiểu được nguyên nhân, rõ ràng ý đồ.

Chính là kẻ này đang nói dối theo sai bảo của ông nội. Ông nội dùng mẹo ấy nhiều lần nên lần này sợ nàng đoán ra sẽ không tới.

Vì thế thay vì nói không thì lại nói có, thật thật giả giả. Thêm vào một chút ảo diệu chính là lời gã đệ tử này, chính xác phải là lời gã nói là giả, lời ông nội nói là thật.

Mấu chốt ở chỗ, lời của ông nội trong hoàn cảnh này lại không đáng tin bằng lời coa phần sợ hãi giấu diếm của gã.

Theo lý thì lời của ông nội nàng đáng nghi, nàng tất nhiên sinh nghi lời ông nội mà đi tin vào lời hợp lý của gã. Mà lúc này tin vào lời gã thì nàng sẽ trúng kế của ông nội, kết quả tới nơi vẫn sẽ gặp cô ta. Mà tin vào lời ông nội đi tới, kết quả trước sau vẫn vậy.

Đây là một dạng mẹo tâm lý, kẻ thông minh thường tin tưởng vào điều hợp lý, vào lí trí hơn là tình cảm.

Nhưng đôi khi rất kỳ diệu, những điều tưởng như vô lý mới là chính xác. Nàng đã nhìn thấu mẹo của ông nội, nàng tất nhiên sẽ làm ra quyết định…

Thanh Y đang định nhìn gã nói thì đột nhiên nàng biến sắc, miệng lẩm bẩm:

“Phải rồi, mẹo của ông nội và hắn rất giống nhau, đây mới chính là ý đồ thật của hắn sao….”

Rất nhanh sau đó một con chim ưng từ khu rừng trúc bay đi, nó vỗ cánh xuyên qua màn mây trắng rồi thẳng hướng nọ mà bay. Bóng dáng Thanh Y nhìn theo, ánh mắt tựa như nói:

“Mong là đuổi kịp được, trước khi gã đưa đan dược cho hắn….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.