Quầy sạp của Lan hội có đa dạng chủng loại, từ thảo dược tới tài liệu săn bắt, hay những đan dược quý giá. Những vật phẩm này hầu hết là do hội viên tổ chức săm tìm hoặc là luyện chế, họ ủy thác lại cho quầy hàng nơi này chào bán.
Những quầy hàng này sau khi bán sẽ trích ra một năm phần trăm cho vào quỹ hội, số còn lại sẽ gửi trả về chủ. Điểm thu phí này đương nhiên rất dễ hiểu, không ai làm không công cả. Người nhờ vào danh của hội nhóm mà chiếm lợi, thì cũng nên góp một phần lợi về cho hội.
Không chỉ bán ra, Lan hội còn có mua vào, rất nhiều thứ qua tay. Hàn Tông vì lẽ đó hắn phải quản lý sổ sách thật kỹ, tính toán chi li, hệt như một nhân viên kế toán nơi địa cầu vậy.
Nhưng có đi cũng có lại, hắn cũng có lợi ích, đặc biệt đối với hắn lúc này là một lợi thế lớn.
Thứ nhất hắn quản cả nơi quầy cầm cố của Lan hội, chỗ này đôi khi có vài thứ rất hữu ích. Ví như bảo giáp, phù, hay là yếu phẩm đan dược loại hiếm…
Theo lẽ đó chỉ cần người cầm không chuộc được, quầy sẽ lại xoay vòng đem chúng bán ra để thu hồi vốn. Hàn Tông đương nhiên là lựa thời mà liếm mật rồi, miễn là khiến hắn động tâm.
Thứ hai cũng quan trọng không kém, ấy là người đem đồ tới bán, thường là đan dược lẻ tẻ. Nhưng cũng có khi là tâm pháp hoặc công pháp, nên biết rằng nơi này là Tru Thiên Môn.
Một trong bốn đại thế lực khét tiếng bậc nhất đại lục, cai quản một phương trời. Vì lẽ đó, số con em trong các gia tộc, dòng họ tới học là có rất nhiều. Tất nhiên một khi kinh phí không đủ trang trải, bán hoặc cầm cố bảo vật trong nhà là phương sách tốt nhất.
Hàn Tông từ khi ở Bắc Liên Sơn trở về, hắn luôn muốn có một bộ Di Pháp, ban đầu hắn định tự mình sáng tạo tiếp, nhưng lại thấy lợi bất cập hại.
Đầu tiên hắn không có thời gian, thứ hai hiệu quả không rõ ràng, thay vì như thế, hắn tìm thứ sẵn có là tốt nhất.
Tiếp đến là công pháp, hắn cần phải thay đổi lại vài vấn đề trong cách tấn công, công pháp của hắn có Cuồng Lưu Vọng Thủy, Vạn Diệp Phi Tiễn và Thủy Kiếm. Sát chiêu có Thủy Quang Di Ảnh Kiếm, hỗ trợ có Linh Lực Suy Diễn.
Trong đó Cuồng Lưu Vọng Thủy và Vạn Diệp Phi Tiễn đều là dạng công kích số đông trên diện rộng, hao tổn nhiều linh lực, quá không thích hợp cho việc đơn chiến. Chỉ có Thủy Kiếm là có tác dụng ở điểm này, như vậy lại quá ít, rất dễ bị kẻ khác bắt bài.
Cuối cùng là Thủy Quang Di Ảnh Kiếm, đây lại càng không ổn, chỉ là không có thì buộc phải dùng như sát chiêu mà thôi. Nếu như có vị đại sư bậc kiếm tu mà thấy, nhất định sẽ há hốc miệng thán phục. Tất nhiên là thán phục trí sáng tạo ngu ngốc của hắn, quá ngu ngốc.
Để nói về sát chiêu này, cũng giống như việc thay vì cầm chuôi, hắn lại cầm lưỡi kiếm mà đánh nhau vậy. Chưa giết được địch đã hại chính mình, một chiêu chủ lực dù không dùng được nhiều cũng không nên dùng như lấy mạng ra đánh cược. Không một bậc thầy sáng tạo công pháp nào lại muốn sáng tạo cái thứ phế phẩm này, họa chăng là nhàn quá không có gì làm mới nghĩ tới.
Hàn Tông mất tới chín năm để sáng tạo và cải thiện nó, hắn hiểu được rõ hơn bất kỳ ai. Việc luyện thể chỉ là giải pháp tạm thời, nó không hoàn toàn giải quyết triệt để được yếu điểm này. Tốc độ của chiêu thức càng nhanh, lực dồn vào càng mạnh nhưng cũng làm hắn chịu đủ tám phần lực thiệt hại.
Hắn giảm lực thiệt hại xuống thì bản thân chiêu thức lại không ổn, khi ấy nó quá yếu để phá tan phòng ngự đối phương.
Cảnh giới từ thấp lên cao, chúng giống như quá trình một đứa trẻ dần trưởng thành vậy. Luyện Khí là sơ sinh thì Ngưng Khí là tập đi, Hợp Linh biết chạy thì Vương cảnh chỉ như đứa nhóc tám tuổi mà thôi.
Đây cũng là lý do một chiêu toàn lực của Ngưng Khí, không thể mạnh hơn một chiêu nửa thành của Hợp Linh. Cũng tức là nói rằng, sẽ chẳng có loại tâm hay công pháp nào đủ nghịch thiên để chiến đấu vượt quá nhiều cảnh giới cả.
Tuy nhiên đây chỉ là lý thuyết, nếu Luyện Khí gặp phải Hợp Linh hấp hối, chẳng phải vẫn tính là vượt hai đại cảnh giới giết người hay sao.
Nhưng không phải lúc nào cũng gặp kẻ hấp hối, theo lẽ đó Hàn Tông có thiên hướng tu về phòng thủ và phương pháp bỏ chạy nhiều hơn.
“Nguyên sư đệ, đây đều là một số loại công pháp và tâm pháp của tiệm ta, chúng được lưu trữ trong hồn thạch. Tất cả giá bán lúc mua đều có trong danh sách này, còn đây là những sổ sách liên quan…”
Tại gian phòng nhỏ, nơi mà Lan Như Tiên thường ở lúc này đã được gã mắt ti hí bàn giao lại cho Hàn Tông quản lý. Nghe nói nàng ta bắt đầu bế quan trùng kích, mọi chuyện của Lan hội lúc này giờ đều thông qua gã ti hí.
Hắn và gã mất tới một ngày bàn giao công chuyện, Hàn Tông thấy quả thật là rất nhiều con số bay lượn trong đầu. Quản lý bất kỳ thứ gì đúng là không dễ chút nào, không chỉ làm quen mà còn phải làm ngay.
Chung quy mà nói, hắn có tiếng quản lý trên danh nghĩa, còn tài sản của hội thì vẫn do gã và người của Lan Như Tiên giữ. Điều này Hàn Tông đã đoán biết từ trước, cô ta vẫn còn đang dò xét hắn.
Nhìn gã đi chưa lâu, gian phòng này chỉ còn lại Hàn Tông, hắn bèn cầm lấy tập danh sách mua bán công pháp lên xem. Tổng cộng có tới ba loại công pháp và một loại tâm pháp.
Trong bản danh sách dựa theo, bản tâm pháp kia có tên Minh Thù, là dạng hỗ trợ về mắt, trong khi công pháp gồm Hỏa, Kim, và Thổ.
Hàn Tông không học được công pháp thuộc tính Thổ và Hỏa, do đó hắn chỉ học được công pháp thuộc tính Kim.
“Giá của tâm pháp mua vào đã năm ngàn, ước lượng bán ra bảy tới tám ngàn viên, còn công pháp mỗi loại hai ngàn năm trăm, bán ra ba ngàn. Dựa theo lẽ đó ta mà mua tâm pháp thì hết vốn, trong khi công pháp cũng không phải loại ta đang cần.”
Hàn Tông bắt đầu chuyển sang xem danh sách bảo giáp, sau đó là phù chú, pháp trận, cuối cùng mới là đan dược.
Sau gần nửa ngày trầm ngâm suy nghĩ, Hàn Tông nhận thấy vật phẩm đang có của hội nhóm là không ít. Chỉ là những thứ phù hợp với kẻ như hắn lại quá ít, hơn nữa còn rất đắt.
“Tuy ta quản lý cửa hàng, có thể biết rõ và nắm bắt tình hình vật phẩm từ đó mà nhanh chân đoạt lấy. Nhưng mà chức quản lý này lại có một nhược điểm với ta, ấy là ta không thể tự mình kinh doanh kiếm tiền riêng. Điều này giống như nhìn trăng dưới nước vậy, chỉ có thể nhìn vật chạy qua mặt mà không thể cầm lấy bỏ vào túi.”
Sau một hồi ngẫm nghĩ hắn rút ra được vài điểm khó khăn, điểm này lại hạn chế đi ưu điểm làm quản lý của hắn. Đấy là hắn không thể kinh doanh kiếm tiền riêng khi mà đang làm quản lý khu chợ này, ít nhất là ở đây.
Dễ hiểu nhất là hắn làm quản lý cho Lan hội ở khu chợ này thì không thể nào lại mở riêng một cửa hàng ở bên cạnh để kinh doanh được. Sẽ không có một hội nào để thành viên của mình dùng danh tiếng và thực lực của hội để cạnh tranh làm lợi cho bản thân cả.
Lan Như Tiên sẽ tức giận mà đá hắn, trong khi hắn còn muốn túm vào cái váy này.
Nhưng chỉ với năm mươi viên linh thạch một tháng Lan hội chu cấp cho, nhất định là không đủ. Không có đủ linh thạch cung ứng liên tục, thời gian bù cho việc quản lý ở đây sẽ tăng lên. Từ đó hắn sẽ mất lâu hơn để đột phá, để luyện tập công pháp cùng luyện thể. Như vậy việc gia nhập Lan hội sẽ chẳng mang lại quá nhiều lợi ích, ngược lại lợi ít hại nhiều.
Hàn Tông đăm chiêu suy nghĩ, hắn muốn tìm một giải pháp trung hòa tốt điều này, vừa có thể lợi dụng ưu điểm của quản lý, lại có thể kiếm thêm tiền riêng. Đây mới là mục đích lớn nhất mà hắn ngắm tới, so với việc này thì việc bán ra đan dược khi trước chỉ là chuyện nhỏ.
Làm gì có tên trộm nào chui vào nhà mà không lấy thứ gì, lại còn làm lợi cho chủ nhà chứ? Hắn đã chui được vào ngôi nhà Lan hội, không lợi dụng đục khoét thì đúng là phí phạm cơ hội tốt.
Còn đang trầm ngâm suy tính bỗng Hàn Tông nghe thấy to tiếng ở bên ngoài, hắn liền nhíu mày.
Chỉ thấy gã trông quầy đang cầm một kiện áo giáp có phần cũ kỹ, miệng nhếch lên cười khinh nói:
“Cái thứ giáp hỏng này mà cũng kêu là pháp khí bảo giáp, lại còn đòi cầm một ngàn năm trăm linh thạch sao? Hừ… Còn không biết là có chịu một kích của Luyện Khí hay không nữa đây.”
Mà nữ tử đối diện mặt đã xám xanh, nàng ta dung mạo ở đây cũng tạm ổn, chỉ thấy rụt rè nói:
“Sư huynh, đây là bảo giáp cấp bậc pháp khí hạ phẩm của nhà ta để lại, quả thật là nó nhìn hơi cũ một chút thôi. Đem cầm một ngàn năm trăm đã là giá thấp nhất với bảo giáp rồi….”
Gã trông quầy không đáp mà lại quay sang người bên cạnh nói:
“Kiếm này của đệ đem cầm chỉ có giá năm mươi linh thạch, chúng ta sẽ không giả hơn. Tuy nhiên nếu đem bán, chúng ta sẽ mua lại với giá một trăm hai mươi viên, đệ suy nghĩ cho kỹ đi.”
Gã nam tử cầm kiếm sau khi cân nhắc bèn đồng ý với giá cầm cắm năm mươi viên, điều này khiến gã trông quầy khó chịu. Sau đi làm khế ước xong, gã không khỏi lầm bầm mấy tiếng, lúc này mới quay qua nữ tử nọ nói:
“Giá cầm đó chắc chắn sẽ không được, trừ phi là sư muội đem bán thì may ra…”
“Sư huynh, giá bán chỉ có hai ngàn, pháp khí bảo giáp hỏng mới có giá đó...”
Thấy nàng ta bí bách, gã liền chớp thời cơ dịu dàng mềm mỏng nói:
“Sư muội, thôi thì chúng ta dù sao cũng là đồng môn, nể tình mội mới tiến vào nội môn hạch tâm vậy. Sư huynh sẽ ra thêm hai trăm nữa, một nghìn hai trăm viên. Muội suy nghĩ cho kỹ. Thật ra… hai trăm này ta là thấy sư muội khổ cực nên tự bỏ tiền túi bù vào đây….”
Hàn Tông đứng ở trong phòng, hắn mở hé một chút cửa đủ để nhìn rõ thế cục, đột nhiên tinh quang trong mắt lóe lên…
“Sao ta lại quên mất điều này nhỉ….”