Rơi vào hiểm cảnh, Hàn Tông bất chấp giơ cành cây khô ra thủ thế, bộ dáng muốn ăn thịt hắn cũng phải để xác lại vài con.
Đám chuột vẫn từ từ tiến lên, bản năng cho chúng biết con mồi sẽ cắn trả, nhưng mùi thức ăn cũng thôi thúc chúng mãnh liệt.
Hàn Tông không nhìn rõ, hắn không đoán được có bao nhiêu con, bọn nó chỉ là dã thú, dựa vào số lượng để mà áp đảo. Hắn tính toán nếu như chỉ có chục con đổ lại, cơ hội rời đi là vẫn có.
Nhưng tiếng động cùng với những âm thanh không đồng nhất của bọn nó, cũng làm cho hắn biết chúng không hề ít hơn.
Đột nhiên ánh mắt hắn phát ra tinh quang, giống như nhận ra điều gì đó.
“Có đôi khi số phận chỉ thay đổi trong khoảnh khắc…”
Từ bàn tay hắn linh quang chợt hiện, túi càn khôn cũng rung lên một cái, tiếp sau đó là ánh sáng từ từ lan tỏa.
Ánh sáng vừa lan tới nơi bọn chuột, Hàn Tông cũng đã rút ra một thanh kiếm sắt, toàn thân đen bóng mà lao lên.
Tiếng kêu của dã thú, lúc thanh lúc trầm, tiếng vang của binh khí khi cắt vào da thịt, ánh sáng lập lòe. Một khung cảnh hỗn loạn diễn ra, vô số máu tươi bắn lên vách đá, đàn chuột từng con đè lên nhau dáo dác bỏ chạy.
Hàn Tông sau khi tàn sát đám chuột, hắn ngồi khoanh chân điều tức, điều hòa lại hơi thở cùng kinh mạch.
Phải, ngay lúc tình thế nguy nan hắn mới nhận ra, thứ như hơi thở của tử thần làm hắn thấy lạnh kia, chính là linh khí. Có linh khí, linh lực sẽ từ từ hồi phục, những vết thương nhỏ sẽ không đáng ngại nữa.
Có dạ quang ngọc chiếu sáng, khi nãy hắn nhận ra cũng có tới vài chục con. Hang quá chật hẹp, hắn cũng không giết được bao nhiêu.
Có linh khí mọi thứ đã trở lên thuận lợi, việc cấp bách bây giờ chỉ là hồi phục linh lực toàn phần. Hàn Tông thu hết xác bọn chuột vào túi, sau đó chém vào hai vách cho đất đá lấp kín một nửa lối đi.
Hắn lấy ra một bộ đồ khác thay lên người, muốn cho linh lực khôi phục hoàn toàn cần phải có thời gian. Xong xuôi mọi thứ, hắn bắt đầu ngồi điều khí hồi tức, vận chuyển linh khí quán nhập đan điền khí hải.
Chẳng biết qua bao lâu, hắn mở mắt miệng phả ra một ngụm uế khí. Mọi chuyện đã tương đối ổn thỏa, có thời gian hắn bắt đầu ngồi suy nghĩ về những chuyện đã qua.
Vấn đề đầu tiên chính là đám người thổ dân, chúng tôn thờ đám bọ ngựa, vậy tại sao lại có lọ chứa mùi của chim sẻ?. Điều tiếp theo là Mãn Hạn Từ, đúng lí mà nói gã phải chọn hắn mới đúng.
Tiếp tới là Hán Tử Tàu, y cũng thật không đơn giản, mọi việc y làm giống như là đã chuẩn bị từ trước vậy.
Có lẽ… trong mỗi kẻ bọn chúng khi tới đây đều còn có mục đích khác.
Cuối cùng là nơi hắn rơi xuống, dựa vào đặc điểm, hắn xác định tới mấy phần nơi không có linh khí kia chính là vùng trũng của Tam Liên Hoàng Sơn.
Thứ gì có thể làm cho linh khí không có, linh lực không còn? Hàn Tông chẳng cần đoán già đoán non, hiển nhiên là một cái Pháp Trận rồi. Còn vì sao lại có, hắn không biết.
Đối với tu giả cấp thấp thì không nói, nhưng cao tầng liên quan chắc chắn là sẽ biết, nơi này còn ẩn chứa rất nhiều bí mật.
Việc linh dược và thảo dược có ở nơi đó cũng không khó lý giải, chúng hấp thu nhật nguyệt tinh hoa chứ không phải linh khí.
Nhưng khi nghĩ tới yêu thú sa vào, chúng cũng hấp thu nhật nguyệt tinh hoa chuyển hóa thành linh lực, nhưng tại sao chúng không dùng được? Xem ra không phải chỉ là một cái Pháp Trận, mà phải là hai cái.
Nói tới dã thú, chúng chỉ là dã thú mà thể hình quá to, dường như còn to gấp đôi yêu thú bình thường, đây là điều vô lý.
Gạt bỏ đi những suy nghĩ vụn vặt, có bí mật gì thì giờ cũng không liên quan tới hắn nữa rồi. Hắn chuyển sang những tin tức có liên quan, ví như đám người chặn đường kia.
Nếu đơn giản chỉ là giết người cướp của thì không nói, nhưng mà ngược lại vậy thì phải nói không ổn. Dẫu vậy theo hắn tính toán, khả năng vẫn là năm phần như nhau.
Trải qua thêm một đoạn thời gian nữa, áng chừng tới một ngày một đêm, linh lực trong người mới khôi phục tới tám phần. Hắn kiểm tra lại thương thế thì không có bất thường, bấy giờ mới nghĩ tới chuyện ra ngoài.
Hàn Tông lôi ra một tập giấy và cây bút, hắn bắt đầu cầm dạ quang ngọc đi ra khỏi nơi ở. Cứ tới mỗi một ngã rẽ hắn lại đánh dấu dưới chân và vẽ lại trên giấy, thời gian với hắn lúc này không như lúc trước.
Lúc trước vì thiếu đồ ăn thức uống mới phải liều, hiện giờ trong túi có hơn chục cái xác chuột chù, không lo chết đói.
Cứ mỗi khoảng cách đủ xa hắn lại vận tức kiểm tra linh khí, phương pháp của hắn rất đơn giản.
Không có linh khí tức là hắn đang đi lại lối vào, và có linh khí là đúng lối ra. Cứ vậy hắn lại dùng con số để mà đánh dấu ngã rẽ, sẽ không bị lập lại như ký hiệu, bản đồ từ đây đã dần hình thành.
Cũng phải nói thêm rằng đây chỉ được coi như hang chuột có nhiều lối rẽ mà thôi, nếu là mê cung thì phương pháp này không hiệu quả lắm.
Mê cung thường do nhân tạo, thông thường sẽ có hai loại, là Động và Tĩnh. Loại nguy hiểm nhất là Động, chúng là dạng có cơ quan, thay đổi theo chu kỳ hoặc là tác động bên ngoài. Gặp phải loại này thì phương pháp đánh dấu của hắn vô dụng.
Hang chuột dù có tầng trên tầng dưới, hay là đi sâu xuống lòng đất chăng nữa, thì cũng chỉ là bọn nó đào ngẫu nhiên mà thôi. Không thể so sánh với bẫy của bậc trí tuệ được, mê cung nhân tạo ngoài Động và Tĩnh còn có dạng một tầng và phức tạp hơn là dạng nhiều tầng.
Mặc dù trên lý thuyết là vậy nhưng thực hiện lại không dễ. Hắn rất nhiều lần bị đàn chuột tập kích, hoặc là liên tục đi vào ngõ cụt.
Đỉnh điểm là lần bị một đàn cỡ trăm con hai mặt vây công, hắn đành phải dùng tới Hộ Phù mà thoát ra. Gặp nhiều thì thành quen, hắn cũng nhận ra đặc tính và thói quen của loài này.
Trong lần dẫn dụ chúng tới một ngách nhỏ, hắn đã bị kín lối thoát, bản thân một mình đứng ở cửa đón đầu. Cứ con nào vừa đào thoát ra là hắn chém chết vứt vào túi. Đến nỗi nhiều quá mà phải vất bớt đi, thành thử đến mấy ngày sau đó không có con nào tới tập kích nữa.
Cuối cùng vào một ngày mưa tầm tã, nước chảy vào hang, hắn lội ngược theo dòng nước mới tìm thấy lối ra. Bằng không, ước chừng phải ở thêm mấy ngày bên trong đó nữa.
Nơi này mảnh rừng yên tĩnh, đồi thoải như vùng cao nguyên, chỗ thì là cây to rập rạm, chỗ lại thưa thớt như rừng bạch dương.
Hắn lôi tấm bản đồ ra xem, tới nửa ngày phán đoán thì mới rõ ràng bản thân vẫn còn ở vùng giữa của núi Hắc Thù. Núi Hắc Thù cũng là một phần của dãy Bắc Liên Sơn, hơi chếch xuống phía tây một chút.
Bản đồ tuy không chỉ rõ, nhưng theo như tên gọi thì hẳn là có rất nhiều nhện đen. Hàn Tông còn chưa có dự định làm gì, hắn bèn ngồi kiểm kê lại tài sản, trầm ngâm suy ngẫm.
Đồ chẳng thêm được cái gì ngoài mấy cái xác chuột, có thanh kiếm mới luyện thì đánh nhau cũng mất. Cây kiếm pháp khí hạ phẩm kia cũng bị con Sát Điểu đánh văng đi, không biết về đâu.
Hắn bấm ngón tay tính nhẩm ngày, mới biết rằng đã trôi qua nửa tháng, tính ra theo dự định thì chỉ còn mười lăm ngày.
“Thu hoạch lần này có lẽ không tệ, mặc dù mất nhiều thứ nhưng theo ta lại thấy vẫn có lời.”
Đúng là thế, vật chất chỉ là thứ bên ngoài, góp được nhiều mà không có thực lực hay thủ đoạn để giữ thì cũng có ngày mất thôi. Trải qua một màn sinh tử luân phiên này, thứ lời nhất với hắn chính là kinh nghiệm.
Ép đan điền vỡ vỏ cũ mới đột phá lên được cảnh giới cao hơn, ép bản thân tới giới hạn, hắn mới có thể đi xa hơn kẻ khác.
Tu vi thì không tăng lên chút nào, bù lại kỹ năng và khả năng phản ứng tăng thêm rõ rệt. Kinh nghiệm là thứ không thể dùng tiền để mua, chỉ có mang bản thân ra đánh cược với hiểm cảnh mới có được mà thôi.
Còn đang gãi cằm tính toán, hắn giật mình thủ thế đưa mắt cảnh giác. Đúng lúc này mấy mũi tên đen từ sau bắn tới, Hàn Tông nhanh nhẹn dùng kiếm đỡ được hết.
Cũng chớp mắt liền sau đó, sáu thân ảnh từ xa đang len lỏi qua rừng cây phóng đến.
“Hừ... một đám dai như đỉa.”
Hàn Tông bỏ lại một câu rồi nhắm hướng rừng cây mà lao vụt đi….
….