“Dương lão đệ, tên tiểu tử kia tu vi có hơi thấp, cho nó tham gia lần này liệu có ổn chăng?”
Gã họ Phùng nhìn Hàn Tông đang theo nhóm người đi vào nói.
“Ổn, bản lý lịch thân thế của nó ngươi chả đọc qua rồi còn gì? Có thể ở trong thú triều tại Minh Lạc thành thoát thân, đủ thấy nó không phải tên nhóc thích bú sữa mà quên nhai cơm.”
Gã Dương chấp sự nói ra.
“Mẹ nó cái quy định, nhân tài như vậy mà phải ở đây ăn lông ở lỗ, đúng là vùi dập nhân tài.”
Phùng chấp sự bất mãn.
“Hầyyy... cũng chưa chắc, người như hắn ở đây thiếu sao? Lại nói mỗi người đều có đường riêng, vượt qua được nghịch cảnh mới là thiên tài, Vương hộ pháp chẳng phải cũng từng ở trong này đi ra?”
Gã họ Dương không cho là đúng.
“Cũng phải, đến giờ rồi chúng ta cũng nên bắt đầu thôi.”
Gã gật đầu nói rồi giơ tay ra hiệu cho vài vị chấp sự khác.
Mỗi một khu rộng khoảng mười trượng vuông, đắp tường cao để tránh khi giao tranh yêu thú chạy mất, ngược lại cũng là tránh đệ tử hoảng sợ bỏ chạy. Thí luyện mà để yêu thay hay đệ tử sợ quá bỏ chạy thì còn nói chuyện gì.
Đội nhóm Hàn Tông có tới hai mươi mốt nam và chín nữ, phần lớn đều là Luyện Khí tầng 6.
Tầng 5 cũng có hai ba người, Hàn Tông sau khi biết mấy kẻ này cũng như hắn, khai mở linh căn từ sớm nhưng lại tự tu hành, vì thế cũng tới ngoại môn chứ chẳng được vào nội môn.
Hắn cười khẩy, vẫn còn không tin vào mấy lời ong bướm của lão già họ Phùng, cái gì mà “đãng lẽ ngươi phải chờ tới lần tuyển sinh lần sau” lại còn “đưa ngươi vào ngoại môn đã là sai quy định, nhưng vì nhân tài chúng ta cũng tận hết sức làm trái, chỉ mong ngươi biết quý trọng cơ hội này“.
Vào rồi mới thấy đâu chỉ mình hắn là được đặc cách như vậy.Chung quy cũng chỉ là muốn cho một nắm khi đói, trả trăm gói khi no.
Kế này bày ở thời này cũng rất hay, cho ngươi cơ hội một cách dễ dàng ngươi sẽ cảm thấy tự phụ, ngược lại càng khó khăn ngươi sẽ càng cảm thấy quý trọng mà sinh lòng báo đáp.
Nhưng mà kế này chỉ phù hợp với mấy kẻ tay nhanh hơn não, khôn khéo một chút hẳn sẽ nhận ra ngay.
Bởi thế ở địa cầu của hắn, kế này gần như vô dụng, hữu dụng chỉ có
“nhất quan hệ, nhì tiền bạc, ba mỹ lệ.”
Tám phần mười người có năng lực đều không được đặt đúng chỗ.
….
Trong chiếc lồng sắt một con Hổ Văn Sư cấp 1 trung giai đang điên cuồng rít gào.
Gọi là Hổ Văn Sư là bởi thân nó sọc vằn như hổ, đầu lại giống sư tử cuối cùng là cuối cái đuôi là đầu một con muỗi to bằng cổ chân.
Miệng nó chảy nước dãi, mắt long sòng sọc trông càng đáng sợ, nó cào chiếc lồng điên loạn lên khi thấy có kẻ đi vào. Nhìn vào nó giống bị điên hơn là khát máu, âm thanh ghê tợn bao trùm khắp mọi khu.
Cửa khu vừa đóng cũng là lúc chiếc lồng mở ra, Hổ Văn Sư điên loạn lao đến đám người tấn công.
Đám Hàn Tông vừa đi vào còn chưa kịp chuẩn bị đã bị nó lao tới, một nam đệ tử thấy nguy hiểm hốt hoảng, sợ hãi quá mà đẩy một nữ đệ tử lên chắn trước.
Kết quả nữ đệ tử này vì bất ngờ bị đẩy mà không kịp phản ứng, bị Hổ Văn Sư một trảo tước mất cánh tay, nàng ta chỉ kịp tránh sang một bên thét lên đau đớn.
Gã đệ tử kia cũng chẳng kịp mừng vì thoát nạn, đã bị một chấp sự nhảy xuống chộp lấy mang đi, tội ám hại đồng môn chính là tử tội.
Con Hổ Văn Sư đánh trượt mục tiêu lại càng hung tợn, nó quay sang một tên khác quất đuôi tới.
Con muỗi trên đuôi cắm vòi chích vào cánh tay một tên, lập tức cả người gã đen lại như trúng kịch độc, lại một chấp sự khác nhảy xuống tóm lấy mang đi.
Những đệ tử khác thấy như vậy khuôn mặt đều trắng bệch sợ hãi, nào còn có ý tấn công. Hàn Tông tỉnh táo hơn nhiều, hắn nhìn con Hổ Văn Sư này hình như ăn phải thứ gì đó mà thành ra điên loạn, nó càng dữ tợn đám đệ tử kia càng loạn.
Hình ảnh ấy diễn ra ở hầu hết những nhóm Luyện Khí tầng 5 và tầng 6, chỉ vừa bắt đầu đã có một số chấp sự nhảy xuống cứu người.
Tay phải vận khởi linh lực vào thanh kiếm, tay trái lại chuẩn bị một chiêu Cuồng Lưu Vọng Thủy đề phòng bất trắc, Hàn Tông từ từ lùi lại sau đám đệ tử đang nháo nhào.
“Hừ, đám nhóc này chỉ được cái võ mồm là không ai bằng, ngay cả trận pháp cũng không biết đường mà phối hợp, đem so với đám nội môn đúng là phế vật.”
Gã chấp sự họ Phùng nhìn một số kẻ vì sợ quá mà tè cả ra quần, hàng ngày khinh khỉnh thanh cao biết là bao.
“Cũng không trách được, ngoại môn không phải nơi rèn rũa tốt nhất. Mà ta nhớ ngươi năm xưa chẳng phải cũng khóc trong đó hay sao?”
Gã chấp sự họ Dương lắc đầu.
“Tên khốn kia ngươi nói ai, năm xưa không phải tay ta đâm nó thì ngươi đã chết trong miệng nó rồi, cũng không biết là tên nào về đến phòng là thay quần ngay.”
Gã họ Phùng đỏ mặt tía tai.
“Ừm...Ngươi có nhìn thấy tên nhóc đó không? Nó rất bình tĩnh.”
Dương chấp sự nhìn thấy con Hổ Văn Sư lao đến chỗ Hàn Tông thì liền chuyển đề tài ngay.
“Ừ, cũng có thể do nó lưu lạc từ nhỏ mà nhận thức sớm hơn người. Nhưng mà chúng ta có nên giúp nó một chút không? Dù sao vẫn còn quá yếu.”
Phùng chấp sự cũng không có bắt bẻ nữa, gã nhìn Hàn Tông đối mặt với Hổ Văn Sư có phần khó.
“Nếu đã vào đây rồi thì nên đối xử công bằng, hơn nữa ngươi không nhìn thấy nó đã chuẩn bị chiêu thức từ rất sớm hay sao? Lại nói đẳng cấp ở Luyện Khí chênh nhau cũng không….”
Gã họ Dương còn chưa nói hết câu đã thấy Hàn Tông bị một tát của Hổ Văn Sư đánh ngất.
“.....”
Lại nói tuy sợ hãi phần đông nhưng cũng có vài kẻ không như thế, một tên nam đệ tử thấy tình thế quá không ổn
“Các vị huynh tỷ đệ muội, một người thì không thể chống lại nó đâu, hãy kết Bát Tinh Tam Thất Nam Tào Trận cùng đối phó.”
“Đúng thế, mau mau đệ, đệ và đệ nữa xông lên thủ ở Can, còn muội ở Chi, đệ ở Sát, mau lên.”
Một gã nhìn có vẻ lớn tuổi nhất gào lên phân phó, cả người lùi về sau năm mét.
Gã lại lùi đúng về gần chỗ Hàn Tông đang đứng, và thế là gã đẩy luôn Hàn Tông lên.
“Đệ nữa, hình thể nhỏ con dễ tránh né nên đứng ở Tấn.”
Một đẩy này không có giống như tên đầu tiên ám hại đồng môn, một đẩy này chỉ như sư huynh dạy sư đệ đứng đúng chỗ phương vị trận pháp mà thôi.
Con Hổ Văn Sư vừa tát văng một nữ đệ tử đi liền ngoảnh lại thấy Hàn Tông tiến đến, nó không ngại ngần gì tung một trảo tới.
Lại nói Hàn Tông hắn đã là núp sau cùng, vẫn không lường được chữ ngờ mà bị như thế, tuy rằng biết tên sư huynh này sẽ làm vậy nhưng mà cơ thể không phản ứng kịp lại với suy nghĩ, vẫn bị tên này đẩy một cái không né nổi.
Một trảo của Hổ Văn Sư tiến tới, Hàn Tông đã không thể tránh, hắn giơ một kiếm lên đỡ trước người, tay trái hình thành vòng soáy nước đẩy đi đón đỡ một trảo kia.
Nhưng mà Hổ Vân Sư ngang với Luyện Khí tầng 7, điên lên có thể ngang tầng 8 sao có thể tầng 3 như hắn đỡ được, vòng xoáy nước to hơn bàn tay chỉ cản lại được phân nửa uy lực một trảo.
Một trảo này sau đó lại va chạm vào với Thuỷ Sát Chi Khí của Hàn Tông.
Chátttt….
Hàn Tông bị đánh văng ra, hắn hung hăng đập vào tường rồi ngã nhào xuống đất ngất xỉu, trước ngực để lại ba vết rách sâu gần tới xương.
“.....” Gã họ Phùng nhìn một màn này không nói được lời gì.
Còn gã Dương chấp sự lại phi thân xuống tóm lấy Hàn Tông mang ra ngoài, dựa theo luật lệ, Hàn Tông đã mất đi lực chiến đấu, đương nhiên là phải đưa ra ngoài.
Một kích đắc thủ nếu là yêu thú bình thường hẳn sẽ lao lên bồi thêm một phát chí mạng, nhưng mà con này bị điên rồi, dù Dương chấp sự không xuống nó cũng không có lên. Nó ngửa cổ lên rống một tiếng rồi lại nhằm phía khác xông tới.
Tiếp sau đó là hàng loạt những tiếng kẻ hô người hét, một vài tên đệ tử cũng đã hoàn lại hồn mà tổ chức lại thành những trận pháp quay lại tấn công Hổ Văn Sư.
….
Xoạttttt…
Một vệt kiếm quang bắn tới chém đúng vào khửu chân trước con Hổ Văn Sư, vết chém này nghiêm trọng, làm nó khuỵ xuống rồi giật lại mấy bước thủ thế.
Đôi mắt trợn trắng miệng nó rống lên đau đớn cùng tức giận.
Ngay lúc đó một thân hình nhỏ phóng tới sử tiếp một chiêu, nhắm đầu yêu thú bay tới.
Con Hổ Văn Sư lùi tránh qua một bên, nó quay lại tung một trảo về phía đối thủ.
Tgân ảnh áo đen này nhanh nhẹn né sang trái tránh một trảo của nó, dù thế móng nó cũng cào tới toác da rách thịt người này.
Nhưng nó còn chưa kịp vui mừng bởi một chân trước của nó đã trọng thương, mà chân còn lại nó lại tung một trảo, không có chân trụ cả người nó ngã nhào về trước.
Chỉ chờ có thế thân ảnh này sử một kiếm đâm tới, linh quang loé lên con Hổ Vân Sư chưa kịp vùng dậy đã bị một kiếm đâm xuyên đầu.
Nó chết không kịp ngáp, con Muỗi ở đuôi cũng chỉ kịp ngoe nguẩy vài cái giẫy dụa liền bị một kiếm chém tiếp làm hai.
“Phong Phong, đệ không sao chứ?”
Thanh âm một nữ tử lo lắng, con Hổ Văn Sư vừa chết là nàng một cước phóng đến bên thân ảnh tiểu nam tử béo nọ.
“Dù sao tung ra một trảo ấy xong nó cũng ngã, nếu là vừa rồi huynh tránh sang bên chân bị thương của nó thì đã không bị một trảo kia vỗ trúng rồi.”
Tiếp đến là am thanh một nữ tử còn chưa vỡ giọng vang lên.
Nàng ta cầm một lọ đan dược đi đến, nhìn dung mạo thì rõ là Nguyễn Thanh Tâm.