Nhân Thường

Chương 208: Chương 208: Hồng Liên Tử Mẫu




Hàn Tông sau khi ra mắt gã ti hí, hai người hàn huyên qua đôi lời. Gã ta thấy hắn lảng tránh chuyện ở Bát Linh Nguyên thì không hỏi nữa, tiếp tục bàn giao lại một số công việc.

Hàn Tông bất chợt nói ra sự tình khi trước giao dịch với Song Tượng hội, khiến cho gã ta căm tức nhìn hắn.

“Ngươi… Ngươi có biết mình đã làm gì không? Lén lút trao đổi với Song Tượng hội, lại còn khoe ra trước mặt ta. Ngươi… là loại hai mang, ăn cây táo rào cây sung, quân phản bội….”

Gã ta buông lời cay đắng, chỉ trích Hàn Tông thậm tệ. Hàn Tông không tranh cãi, hắn chờ cho gã nói xong mới phân bua:

“Sư huynh nói không đúng rồi, việc này chỉ là trao đổi riêng giữa ta và Luân Đằng Vân, không có ảnh hưởng gì đến Lan hội. Trái lại nhờ có giao dịch này, Lan hội hưởng lợi không ít. Lan hội chúng ta và Song Tượng hội có thể hợp tác làm giá, đây là việc tốt. Điểm tốt cuối cùng ấy là sư huynh cũng biết, ta vừa đi một chuyến rất lâu. Nếu như không làm ra sự tình như vậy, chỉ sợ trong thời gian ta đi vắng, bọn họ đã lập tức phản công rồi.”

Hàn Tông cố ý nói bốn chữ “Lan hội chúng ta”, chính là để lấy lòng gã, chứng minh hắn vẫn coi mình là thành viên Lan hội.

Thấy gã im lặng không nói, Hàn Tông nhân lúc thép nóng rèn ngay, hắn lại nói tiếp:

“Sư huynh cũng biết gã Bạch Tạng kia nguy hiểm cỡ nào, ta đi rồi một mình sư huynh liệu có chống đỡ nổi chăng….”

Sau một loạt những điểm tốt hắn kể ra, gã ta câm họng nhìn trân trối. Hắn nói đúng quá, Lan hội bao lâu nay bị thảm bại, đều là do có gã Bạch Tạng phía sau bày mẹo. Nhưng nghĩ tới chuyện hắn qua mặt lão đại, gã vẫn hậm hực đáp lại:

“Về vấn đề này, ta sẽ báo lại với Lan sư tỷ. Đúng hay sai là do tỷ ấy quyết định, trước đó ngươi cứ liệu cái thần hồn, đừng để ta phát hiện được điều dối trá nào khác của ngươi!.”

Nói xong gã quay người đi khỏi, Hàn Tông lẳng lặng không nói thêm câu gì. Phải làm như vậy, âu là hết cách.

Việc tiếp đến là gã họ Mã, những ngày hắn đi vắng gã đều làm ăn rất thuận lợi. Hàn Tông cũng không tranh lợi với gã, chung quy đây chỉ là bình phong để hắn kiếm lời bỏ túi phía sau mà thôi.

Hắn đi vào gian phòng riêng ngồi lại, sau khi ho khan một trận kịch liệt. Hắn mang túi càn khôn mà Kiếm Nhất Tâm đưa ra xem thử.

Bên trong có gần vạn viên linh thạch, cùng với một số đan dược phụ tu, không chỉ vậy còn có một quyển tâm pháp.

Lợi tức này đối với hắn cũng gọi là tương đối lớn, nhưng không sánh được với danh nghĩa môn hạ của ông ta. Thậm chí nghĩ lại mà nói, có hơi keo kẹt rồi. Ông ta mang tiếng chủ một phong, đống đồ này còn chưa bằng một sợi lông trên người ông ta.

Hắn giở tâm pháp ra xem, quyển này gọi là Huyễn Ảnh Phân Hình Thuật. Luyện tới trình độ nhất định, có thể huyễn hóa ra một phân thân. Phân thân này sẽ giống hắn y đúc, là một tồn tại thực thể, chịu sự điều khiển của hắn.

Ưu điểm có một nhưng khuyết điểm có mười, ấy chính là phân thân này dùng chính một phần thần hồn của hắn huyễn hóa. Bình thường sẽ không sao, nhưng bị kẻ khác tấn công, phân thân mất đi thì phần thần hồn đó cũng mất.

Không giống như linh lực trong đan cầu, nếu như dùng hết chỉ cần hấp thu linh khí một thời gian ngắn là sẽ đầy trở lại. Thần hồn mười phần, bị tiêu diệt sẽ mất rất lâu mới hồi phục lại như cũ. Hoặc giả muốn nhanh, khi đó cần phải có biện pháp đặc thù.

Tiếp đến là phân thân này chỉ tồn tại được trăm hơi thở mà thôi, không chỉ như vậy, mỗi lần xuất ra phân thân, cũng chỉ sử dụng công kích chưởng pháp được một lần.

Thêm vào đó nữa, muốn học tâm pháp này, trước phải tập luyện, giúp cho hồn phách làm quen với tác động mạnh. Cuối cùng là một khi đã luyện, chắc chắn phải trải qua đau đớn khi chia phách tách hồn.

Hàn Tông trầm tư không nói, hắn đang suy xét điểm mạnh yếu trong bộ tâm pháp này. Mặc dù khuyết điểm rất nhiều, nhưng chỉ cần ưu điểm phát huy đúng lúc, cái giá vẫn là chấp nhận được.

Ngay hôm sau hắn bắt đầu bán ra Thổ Sinh Kim Linh, cùng một số tài liệu đặc thù tại Bát Linh Nguyên. Trước đó cùng với Luân Đằng Vân mờ ám trao đổi, tạo thành thế cục thao túng khu chợ. Số tài nguyên này, hắn đã cố gắng thổi giá lên tận mây xanh.

Thủ đoạn về thương trường hắn lại có một ít, hầu hết là kinh nghiệm đa cấp hắn biết ở kiếp địa cầu. Thật ra đa cấp không xấu, chỉ là một số kẻ làm nó xấu đi trong mắt số đông mà thôi.

Hàn Tông cử thành viên đội nhóm tới các gian hàng khác, cật lực lùng sục mua Thổ Sinh Kim Linh. Mặt khác hắn lại thuê người ngoài phao tin, bởi vì Bát Linh Nguyên xảy ra chấn động lớn, tạm thời sẽ bị phong tỏa.

Tất nhiên tin tức này là đúng, bởi vì Bát Linh Nguyên hiện tại đúng là đang rất hỗn loạn. Một số đệ tử có chút quan hệ, tất sẽ biết phong thanh điều này. Chủ ý của hắn chính là muốn mọi người đều biết, nguồn hàng đặc thù tại Bát Linh Nguyên đang bị kẹt.

Một khi cung không đủ cầu, giá cả sẽ lập tức leo thang. Một số cửa hàng nghe thấy động tĩnh, sau khi xác thật thực hư tất sẽ tranh thủ ngừng bán, găm hàng ép giá. Số khác sẽ hòng tìm mua rồi bán lại để ăn chênh lệch.

Chỉ có đám đệ tử đang cần tài liệu là khốn đốn, khóc không ra nước mắt, ngược lại Hàn Tông thì cười như điên.

Mặc dù Bát Linh Nguyên xảy ra hỗn loạn, phong tỏa vây bắt đám người Ám Hồn Điện, nhưng cũng chỉ là thời gian ngắn mà thôi. Thêm nữa, việc có bắt được Cổ Tử hay không, hắn vốn không quan tâm, nhưng kiếm lời linh thạch từ việc này thì hắn rất để ý.

Hàn Tông rất là tinh vi, hắn lợi dụng đúng khoảng thời gian này mà thả mồi bắt cá, thu nhập không ít.

Nhờ có quan hệ đội nhóm, thông tin xoay quanh hắn biết được nhiều hơn. Hắn hiện đã có chút vốn linh thạch, đầu tiên là dần loại bỏ đi yếu điểm. Tiếp đó là tăng cường, chuẩn bị nhiều thứ có tính hỗ trợ nhiều hơn.

Hắn theo chân một gã đội phó trong Lan hội đi đến một khu chợ khác trong môn, sau khi đã bỏ ra một ít linh thạch đút tay. Bởi vì đây là khu chợ sâu trong nội môn, thuộc dãy núi Thanh Đằng, nơi cư ngụ của đám nội môn chân truyền.

Hàn Tông chỉ là Ngưng Khí, hắn thuộc nội môn hạch tâm, chỉ có lên Hợp Linh mới có tư cách bước vào dãy núi này.

Hắn theo chân tới đây là mua một cái pháp khí bảo giáp hỗ trợ, Thủ Hữu Linh Ti Giáp. Giáp này chỉ là chiếc áo nhỏ được luyện từ tơ tằm nhện Thủ Hữu Tinh Ti. Lực phòng ngự của nó cao hơn cái tàn bảo giáp của Bích Ngọc kha khá.

Tuy nhiên đây chỉ là đơn áo, phòng thủ bộ phận trước ngực mà thôi, so về toàn diện vẫn kém bộ giáp của Bích Ngọc một chút.

Để có được cái áo này, hắn đã mất tới bốn mươi bảy nghìn viên linh thạch, coi như đã tiêu hơn phân nửa số linh thạch trong người rồi. Nhưng không chỉ dừng ở đó, hôm sau Hàn Tông lại đến Thú Đường, nhìn một hàng danh sách khá dài, hắn hơi có chút lưỡng lự.

Mục tiêu hàng đầu của hắn là hỗ trợ trinh sát và phòng thủ. Chỉ là sắp tới môn phái sẽ diễn ra đại hội, không ít đội nhóm săn bắt thu tay quay về, gấp rút chuẩn bị.

Do đó số lượng đa dạng yêu thú lại có phần ít đi, tất nhiên nơi này chỉ bán yêu thú cấp 1 và cấp 2. Có một điểm rất lạ ở chỗ, môn phái không hề phát triển chăn nuôi yêu thú riêng. Mọi sự đều do Thánh Thú phong quản lý.

Cho nên mới nói, nguồn cung chủ yếu với bọn hắn đều là đám đội nhóm đi săn đem về. Hoặc đám đệ tử thú phong chăn nuôi, rồi kinh doanh ra ngoài.

Hàn Tông ban đầu hơi thắc mắc điểm này, môn phái nếu như tự tay phát triển, hiển nhiên sẽ thu lời rất nhiều. Nhưng hắn cũng biết một điều, hắn chỉ là một người quá nhỏ bé, sao có thể hiểu hết được cách vận hành của một tổ chức lớn.

Sau khi xem xét lại danh sách một lượt, số lượng yêu thú có tới cả ngàn con, nhưng làm hắn để mắt thì không có mấy. Hoặc là không đủ yêu cầu của hắn, hoặc là quá đắt. Hắn còn muốn chừa lại một chút, để dành cho những hạng mục khác.

Bất chợt hắn chú ý tới một hàng, Hồng Liên Tử Mẫu cấp 2 sơ giai, đây là con yêu thú dạng bầy đàn.

Đôi mắt to hơn đầu, phân thành nhiều hình lưới lục giác hai bên, cả thân trên của nó một màu xanh lam. Bụng dưới màu có hồng tím, cùng với đôi cánh bướm trong suốt. Hình thái này khá giống một con ong, chỉ khác nó là yêu thú.

Ưu điểm của nó là sinh sản rất nhanh, do đó xác suất sinh ra yêu thú cũng cao hơn cùng loài. Không những vậy, đây là loài rất dễ nuôi, chúng dường như có thể sống ở bất kỳ đâu.

Nhưng nhược điểm lại khá nhiều, ấy là kích thước quá nhỏ, nó chỉ to hơn ngón chân cái một chút, hiển nhiên không thích hợp đôi công. Mặc dù là yêu thú cấp 2, nhưng tuổi thọ của nó chỉ có vài năm. Còn con của nó sinh ra, sống vỏn vẹn chỉ được ba ngày, đây là điểm bất lợi lớn.

Thêm vào đó, chúng là loại côn trùng gây bệnh, không phải loại có vũ khí tại thân giống như ong hoặc kiến...

Bởi vậy tính hiệu quả đều là phụ thuộc vào mầm mệnh chúng mang trong mình ra sao, thậm chí có thể lây bệnh ngược lại cho chủ.

Hàn Tông xem đến giá của nó, cũng không cao lắm chỉ năm ngàn viên linh thạch mà thôi. Rẻ như vậy cũng là bởi nhược điểm quá nhiều, thêm vào nữa chúng là dạng bầy đàn, rất không thích hợp nuôi tại đây.

Không chỉ loại này, bất kỳ một loại yêu thú bầy đàn nào mà nói, nuôi phát triển tại đây thường rất khó. Bởi lẽ người nuôi sẽ phải chịu kinh phí lớn, trong khi nếu chỉ nuôi quá ít, thể hình nhỏ bé của chúng lại không mang đến hiệu quả hỗ trợ nhiều lắm.

Miệng ăn núi nở, chúng sẽ phát triển số nhân theo từng ngày. Tru Thiên Môn không phải trang trại tùy ý nuôi thả, hạn chế rất nhiều.

Bởi thế loại này thường rất khó bán, đa phần đám đệ tử nuôi thân không đủ, tất sẽ không mua.

Thường thì họ sẽ mua loại yêu thú thể hình lớn, hoạt động đơn lẻ tốt, hỗ trợ trinh sát tốt, hoặc là di chuyển tốt. Loại này ưu điểm vượt trội, kinh phí nuôi thấp, không chỉ vậy yêu thú còn là bộ mặt của chủ nhân. Không ai nuôi mấy loài xấu xí, làm cho họ bị chê cười mất mặt cả.

Hàn Tông chú ý là bởi nó hợp với thủ đoạn sau này, hắn không thích cường công mà thích thủ khỏe. Đám này nói về phạm vi trinh sát tuy kém, nhưng số lượng sẽ bù được chất lượng.

Thứ hai nhìn rất là ghê tởm, lại có thể lây mầm bệnh, đây có thể là biện pháp phòng thủ tốt. Cuối cùng là giá cả hợp lý, còn nói về yếu điểm, hắn không quan tâm là mấy. Loài nào cũng có khó khăn nhất định, còn phải xem ngươi có vận dụng tốt hay không.

“Sư huynh, ta muốn mua con này!.”

“Được được… sư đệ chờ ta một chút, ta đi lấy liền!.”

Hàn Tông chỉ vào Hồng Liên Tử Mẫu, quyết định mua nó. Gã trông coi cửa tiệm hai mắt sáng lên, luôn miệng đáp ứng.

Gã ta đi vào bên trong, không lâu sau mang ra hai viên hổ phách, một lớn một bé. Viên đá hổ phách trong suốt, bên trong nó chính là Hồng Liên Tử Mẫu.

Đây là thủ đoạn phong ấn, giúp cho yêu thú ngủ say, giảm bớt chi phí chăn nuôi. Còn viên đá hổ phách khác bé hơn, bên trong là một con nhỏ hơn, nhưng là giống đực.

“Sư đệ muốn mua một cặp, giá cả sẽ rẻ hơn, chỉ bảy ngàn viên mà thôi!.”

Hàn Tông sa sầm nét mặt, nhưng không quá ngạc nhiên, yêu thú muốn sinh sản không chỉ có con cái, còn phải có con đực. Đám người này đã tính hết cả rồi, hắn muốn phát triển sinh sôi, tất phải mua cả hai.

Thủ đoạn mua bán của đám này cũng chẳng kém gì người địa cầu, người mua luôn thiệt.

Khi mà Hàn Tông đang rút linh thạch ra trả, một âm thanh từ sau vang lên:

“Chậm đã, con thú này ta mua trước rồi!.”

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.