“Kinh doanh?.”
Đạo Tặc mặc dù đã lường trước khả năng này nhưng vẫn không khỏi ngạc nhiên, gã chẳng ngẫm nghĩ nhiều mà lắc đầu.
“Ý đệ là muốn ta luyện chế cái đám này rồi đem đi bán ở chợ đen?.”
“Sư huynh thấy không phù hợp sao?.”
“Tất nhiên rồi, mặc dù không tệ nhưng rất khó thực hiện.”
Hàn Tông thấy gã bình tĩnh như vậy liền hỏi:
“Sư huynh giảng giải thêm.”
“Cách của đệ không phải là chưa từng có ai nghĩ tới, thậm chí còn có vài tên đâm lao đánh liều.”
“Thứ nhất không có tài liệu, đệ nói xem kiếm ở đâu đây?. Ta biết đệ định nói là có thể đi vay mượn, nhưng vấn đề tiếp theo là tỉ lệ. Tỉ lệ với bảo khí là rất thấp, với pháp khí lại càng đừng nói, luyện không ra thì chưa bán đã lỗ vốn to rồi còn gì?.”
“Tỉ lệ với đan dược tuy tương đối cao, mặc dù thế đệ phải chịu áp lực chống làm giá ở chợ đen. Đệ nghĩ rằng có thể mang tới đó rồi thích bán giá nào cũng được sao? Ta nói thật, ít thì có thể nhưng muốn lâu dài thì không thể đâu, đệ đang khiêu khích tất cả đệ tử hạch tâm trong toàn môn phái đấy.”
Thấy hắn lao lao, gã ra hiệu ngồi im để gã nói tiếp:
“Vậy nếu như đệ vay mượn được, lại có thể luyện ra tỉ lệ cao hơn, sau đó là bán đồng giá để tránh tranh chấp thì sao ư? Tất nhiên là vẫn có sao rồi, có hai vấn đề. Thứ nhất đệ tranh trong tối đã không lại, liệu có thể giành khách hàng ngoài sáng với họ sao. Đệ nên nhớ, họ đã bán lâu năm có lượng khách hàng ổn định, còn đệ chỉ là người mới. Vấn đề thứ hai cũng là vấn đề lớn nhất, chính là thời gian.”
“Thời gian khảo hạch chẳng chờ ai bao giờ, đệ đã không bán được sẽ đọng lại hàng tồn nhiều, số nợ lại luôn treo trên cổ. Thêm vào đấy thời gian đệ bán hàng đâu phải là năm mười khắc. Người ta có hội nhóm, người ta có thể thay phiên, chúng ta chỉ có hai người, đệ thử nghĩ xem có thể trụ được mấy ngày?.”
“Đệ có thể chịu thiệt bán lại cho tiệm khác với giá thấp hơn, nhưng lúc đó tỉ lệ luyện thành phẩm của đệ phải cao hơn để bù lại. Tất cả đều có cái giá của nó, trừ phi là đệ luyện ra cái chưa ai từng bán ở đó.”
Gã nói xong liền thở dài một hơi, trước hắn đã có tới biết bao nhiêu kẻ đâm đầu vào, có kẻ nào phất được lên chứ. Gã ngồi xuống nhìn hắn nói tiếp:. Đam Mỹ Hay
“Đối với những kẻ có thiên tư tốt, tất nhiên là ôm được vấn đề này, nhưng mà bọn họ vốn dĩ không quan tâm. Họ được môn phái chú trọng, thời gian của bọn họ quý báu, hơi đâu vì mấy cái vớ vẩn. Thế gian vốn dĩ như vậy đấy, đơn giản với người này lại gian nan với người kia, thứ họ không cần lại là thứ ta ao ước bấy lâu… “
Hàn Tông ngồi im nghe gã nói một đống, trầm tư một lúc lâu hắn hỏi một câu:
“Sư huynh, nếu như không bán ở chợ đen mà bán cho đám nhóc ở nội môn, hoặc thậm chí đem ra ngoại môn thì sao?.”
Phụtttt…
Lời vừa ra khỏi, Hàn Tông bị dính ngay một ngụm nước trà vào mặt. Số là gã Đạo Tặc nói nhiều như vậy thì khát nước, nghe thấy hắn nói, nước vừa tới miệng lại phọt ra…
“Phải rồi, sao ta lại không nghĩ ra nhỉ? Đệ tại sao lại nghĩ ra được?.”
Gã như tìm thấy mỏ vàng, tay chân mồm miệng cũng kích động hẳn lên, tại sao đám tự nhận thông minh trong này lại không nghĩ ra…
“Chúng ta trước ở ngoại môn huynh chắc cũng thấy, số lượng những kẻ có tài lực không ít, bọn chúng chỉ là thiếu tư chất mới bị bỏ quên mà thôi. Khi đó chúng ta chỉ được phát một thanh kiếm bình thường, hay là đan dược bình thường. Kiếm đồ tốt ở đó rất khó và rất đắt, đây cũng là phần lớn nguyên nhân đệ tử ngoại môn không qua nổi cánh cửa hai mươi hai tuổi. Đấy là còn chưa nói tới đám nhóc nội môn, quan trọng nhất là chưa ai bán ở đó, ta có thể lợi dụng điểm này để kiếm ăn.”
Người xưa có câu “sống đâu khôn đấy” quả là không sai, chỉ khi bản thân ở trong hoàn cảnh đó mới hiểu được bản chất của nó. Hiểu được thì mới dễ dàng thích nghi, thậm chí là tạo ra nhiều loại hỗ trợ tối ưu hơn.
Đây không phải là nói láo, thế giới địa cầu của hắn cũng vậy, có rất nhiều người muốn cải thiện thì đều phải thử. Diễn viên bán nhà làm một kẻ ăn xin để nhập vai, bác sĩ tự lấy thân thử thuốc… vẫn còn rất nhiều.
Mấy gã ở đây đã quá quen với môi trường nội môn hạch tâm này rồi thì đương nhiên khó mà nghĩ ra, Hàn Tông vừa lên chưa được một năm lại vô tình thấy được. Tầm nhìn của bọn họ bị “nội môn” “khảo hạch” và “chợ đen” trói buộc, còn hắn vốn chưa từng nghĩ tới muốn một chân ở đó. Đây có lẽ chính là nguyên nhân.
“Điểm đầu ra đã được giải quyết, nhưng còn tới năm điểm khác. Một là phải tăng tỉ lệ luyện chế, hai là vốn tài nguyên, cái thứ ba là nhân lực, chỉ hai chúng ta e là không đủ. Thứ tư là thời gian, còn cuối cùng…”
Đạo Tặc cũng rất nhanh bình tĩnh, gã chậm rãi phân tích từng vấn đề. Về điểm này Hàn Tông đã suy nghĩ rất lâu, hắn mất tới ba ngày trời tìm hiểu ở chợ đen, cộng với trí nhớ và hiểu biết hai đời, cũng không khó để giải quyết, hắn nói:
“Về tỉ lệ thì phải trông vào sư huynh, còn tài nguyên cung ứng đệ sẽ lo, cùng lắm chúng ta mượn người quen bù vào. Vấn đề thứ ba và thứ tư lại rất dễ giải quyết.”
Hắn giơ tấm ngọc thạch hình hoa bách hợp cho gã xem, như hiểu ý hai người cùng cười…
Hàn Tông kiếp trước không có bản lĩnh liều của kiếp này, chính thế thành công của hắn là không có. Kiếp này phải sống trong thế giới lấy lợi ích và thực lực làm đầu, hắn được thấy nhiều mặt trái của xã hội, lại thêm sinh tử song hành. Điều này khiến bản tâm hắn thay đổi rất nhiều….
Sau một ngày một đêm bàn bạc kỹ lưỡng thêm, Hàn Tông để lại cho gã tương đối tài liệu từ trước tới nay hắn thu thập được. Để cho gã có thời gian đặt tâm tư vào nghiên cứu tăng tỉ lệ luyện chế, hắn phi kiếm bay tới ngoại môn…
Mới đó đã gần một năm, số bạn xã giao hắn quen biết vẫn còn đông đảo như xưa. Thêm vào đó hắn từng là thành viên hội Bách Hợp, cùng cái danh đội trưởng Đạo Minh hội của gã Đạo Tặc, chỉ chưa tới nửa ngày vấn đề nhân lực đã xong. Số nhân lực tăng lên thì thời gian cũng sẽ giảm xuống, vấn đề thứ tư cũng theo đấy mà tạm ổn.
Chỉ còn vấn đề cuối cùng... Không, với hắn là hai hoặc thậm chí nhiều hơn, thế là hắn phi kiếm tới chợ đen…
Nơi này có một quầy hàng cầm đồ, là tiệm của hội Lan Yêu Như.
Thấy một tên mặt có sẹo, tóc để thả, đã da ngăm đen lại còn mặc bộ đồ trắng, trông chẳng giống người bước đến. Một nam tử trong tiệm liếc qua rồi chép miệng nói:
“Nơi này chỉ cầm đồ, ngoài ra không cho vay miễn phí…”
Lời vừa nói ra gã đã giật thót cứng họng, bởi thanh kiếm trên tay kẻ nọ đang kề cổ gã, chỉ nghe hắn nói:
“Ta tới là để cầm đồ, không biết món hàng này của ta giá bao nhiêu, cảm phiền sư huynh xem thử.”
Gã toát mồ hôi con mẹ nó, không biết thì còn tưởng là cướp ban ngày đấy chứ. Gã còn chưa kịp hừ lạnh lấy lại phong độ dằn mặt đối phương, chỉ thấy một thanh kiếm đen, thi thoảng lại tản ra một chút giao động…
“Pháp khí… “
Gã hô được hai câu thì tắc tịt, kẻ tới đây cầm cắm không ít nhưng mang pháp khí tới cần thì không có mấy người.
Hàn Tông vì mục đích kiếm linh thạch hắn đã dốc toàn bộ gia sản, còn thiếu mỗi cái mạng bù vào nữa thôi.
“Sư huynh, pháp khí hạ phẩm giá cầm một tháng thế nào?.”
“Một nghìn linh thạch trắng, mỗi mười ngày tăng một trăm.”
Gã nam tử chưa kịp báo giá, bất chợt từ ngoài cửa một thiếu nữ áo đen đi vào, theo sau còn có mấy kẻ. Bộ váy dài đen nhạt xuống, ngay cả trang sức cũng một màu đen.
Hàn Tông liếc qua, quả thật là rất đẹp, không hề kém cạnh Thanh Y. Chỉ khác là nàng ta có vẻ đẹp ma mị của nữ nhân lạnh lùng, một vẻ đẹp tiềm tàng đầy bí ẩn…
Người vừa lên tiếng chính là nàng ta, chỉ thấy kẻ trông quầy kia hô một tiếng “lão đại” sau khi đưa thanh kiếm cho nàng ta thì lui qua một bên.
Nàng ta ngắm qua thanh kiếm rồi nhìn lại Hàn Tông, sau mới mở lời tiếp:
“Giá ta đưa ra, đệ thấy thế nào?.”
Hàn Tông gật đầu đáp:
“Sư tỷ, ta đáp ứng. Hãy viết khế ước đi.”
Thấy hắn quyết đoán đủ nhanh, nàng lại nhìn thêm hắn lần nữa, dường như đang cố nhớ điều gì. Một kẻ mang pháp khí ra cầm, không có bối cảnh phía sau thì đúng là khó tin, nhưng nàng hình như chưa từng gặp qua….
“Ồ! Chẳng phải sư đệ gặp ở Bắc Liên Sơn đây sao?.”
Trong đám người, một gã nam tử đi ra nhìn Hàn Tông ngạc nhiên…
..