Nhân Thường

Chương 20: Chương 20: Hữu Sinh Vô Tử Được Mấy Người




Tên nam tử béo vừa bò dậy định chạy lại bị ăn một trượng vào miệng, cả hàm răng văng cắm vào thân cây. Gã lăn vật ra đất kêu đau, bất quá vẫn là vội vàng quỳ xuống, gã biết đã là không thể thoát được rồi.

“Tiền bối tiền bối, xin tha xin tha mạng cho“.

Gã dập đầu hướng phía nam tử cầm trượng, răng gãy khiến khẩu âm nói rất khó nghe rõ.

“Giết hoặc bị giết, ngươi chọn đi“.

Nhưng mà nam tử tóc dài không đáp, y nhìn về phía Hàn Tông đang đứng đó.

Hàn Tông quả là tiến thoái lưỡng nan, hắn không muốn giết người, kẻ đó dù vô tội hay có tội, chỉ cần không trêu chọc đến hắn, hắn không muốn vác vạ vào thân.

Đứng giữa hai lựa chọn Sinh và Tử, ngươi sẽ chọn cái nào? Đương nhiên là Sinh. Vậy người khác Tử.

Ngươi luôn miệng nói không muốn giết người, nhưng chẳng phải chưởng kia là do tay ngươi đánh ra hay sao?

Ngươi biện minh do kẻ khác ép buộc?

Không, chỉ là nguỵ biện.

Khi ngươi giơ tay lên, thời khắc đó chính là ngươi muốn giết người rồi.

Thời khắc ngươi chọn Sinh cũng là muốn kẻ khác phải Tử.

Tu giả không kẻ nào không dính máu, ngươi chỉ là thay trời hành đạo?

Không, chỉ là nguỵ biện.

Tất cả đều có số mệnh, Trời cần ngươi thay sao?

Số mệnh đã để cho ngươi phải giết người

Cũng chính là cho ngươi biết không có thứ gì là không thay đổi được.

...

“Con người ai cũng như nhau, đứng trước lợi ích chỉ có bản thân, lợi ích càng lớn ác tâm càng mạnh. Đến một lúc nào đó, huynh đệ cũng hoá người dưng.”

“Không phải ngươi tốt, là lợi ích chưa đủ để ngươi động tâm, bất kể người nào cũng vậy, không ngoại lệ.”

“Ta là người thích phá vỡ những định kiến của quân tử“.

Nam tử tóc dài nhìn Hàn Tông đứng thất thần ở đó lạnh nhạt rồi quay đi, năm xưa y cũng từng như vậy, vì huynh đệ đồng môn mà chịu thiệt.

Kết quả trước lợi ích, đồng môn vẫn là dồn y vào đường tử, khiến y phải nhập ma. Nỗi đau này y muốn dồn cho kẻ khác, y không muốn một mình cô đơn.

Hàn Tông không sốc vì giết người, hắn đã tự tập tự lập đi bao nhiêu lần, kể từ khi biết cái thế giới đầy tu hành này. Kể từ khi biết mình có linh căn.

Cái hắn sốc chính là hoàn cảnh đưa đẩy để hắn phải giết một cách khó khăn như thế, không như hắn tưởng, lại để hắn nhận ra sự thực phũ phàng.

Bắt buộc phải giết và thích giết là hai vấn đề khác nhau, Hàn Tông không muốn nhất chính là bị ép buộc.

Hắn chỉ hận mình quá yếu nhược.

Cảm giác chân chính tước đi một sinh mạng quá phức tạp, nói vui không vui nói buồn không buồn, chỉ là rất khó chịu.

Hàn Tông ghét phải làm quân cờ cho kẻ khác, hắn tự nhủ sẽ phấn đấu, không phải để làm kẻ chơi cờ, chỉ vì hai chữ chân chính Tự Do.

Cái hắn cần bây giờ là quen với cảm giác này.

...

Vụt.. Vụttt

Từng bóng người lao đi vun vút đến nơi phát ra tín hiệu, sau một lúc đã có hơn chục người tới. Thêm một khắc, đám người Hàn Tông cũng tới.

Tiêu cục trưởng đang tra xét thi thể, cả ba đều chỉ còn lại tro bụi, gã âm tình bất định.

“Tiêu trưởng, có tra được manh mối gì không?.”

Một lão giả cùng tiểu cô nương nhỏ vừa tới.

“Không nhiều, kẻ giết dùng công pháp hỏa hơn nữa không chỉ có một, ta chỉ tra được vậy“.

Tiêu cục trưởng lắc đầu nói.

Lại qua thêm nửa canh giờ người tới đã là gần đông đủ, người tò mò hỏi thăm, kẻ tra xét hiện trường.

“Chư vị, ta vừa kiểm kê lại, đoán rằng người chết là ba nam nhân trong nhóm chúng ta, bởi vậy ta hy vọng những người còn lại nên tổ chức đi chung với nhau, ít nhất là năm người.”

Gã họ Tiêu hướng mọi người nói.

“Đội chúng ta còn hai người nam nữ nữa chưa có xuất hiện, e rằng cũng đã lành ít dữ nhiều“.

Gã lại nói tiếp.

“Tiêu trưởng, quanh đây có dấu vết yêu thú hay không?“. Một nam tử hỏi.

“Không có, từ vết đánh nhau để lại ta đã nói qua, là tu giả hệ hoả và không chỉ có một“. Tiêu trưởng khẳng định

“Vậy có khi nào chúng ta bị dong binh đội tập kích?“.

Lại một kẻ khác hỏi.

“Ta đoán là không, theo tin tức ta nhận được, những dong binh khác đều là đi vào sâu trong dãy núi Mộng Mơ, hơn nữa nơi này ngoài rìa, trừ vài thảo dược ra vốn là không có gì“.

Tiêu trưởng vẫn lắc đầu.

Thật vậy, một dong binh đoàn đội yếu nhất cũng hơn trăm, cảnh giới Hợp Linh vẫn có, bởi vậy thường là vào sâu trong dãy núi, ngoài tìm dược thảo chủ yếu là săn yêu thú.

Cái gọi là sơn mạch là tập hợp của vô số dãy núi, trải dài cực kỳ rộng lớn, bởi vậy đi vào cùng một lối không nhất định gặp được nhau bên trong.

“Có thể là đám cướp nhỏ, ở nơi này cướp của đoạt bảo là không ít“.

Một cô nương khác nói ra.

“Cái này có khả năng, sơn mạch rộng lớn cướp giật vô số là tất nhiên, cũng còn một khả năng khác nữa“.

Tiêu trưởng nói ra

Thấy mọi người xôn xao tập trung nhìn mình gã cất giọng nói tiếp

“Là trong chúng ta có ám“.

Lời này nói ra không khỏi làm mọi người nhìn nhau cảnh giác một trận, rõ ràng không phải cướp vậy chắc chắn người mình có vấn đề.

“Như ta đã nói, bởi vậy các vị nếu là còn muốn ra ngoài an toàn, nên hợp nhau theo tổ đội ít nhất là năm người, sẽ an toàn hơn không ít, tiêu cục chúng ra chỉ bảo đảm trách nhiệm nơi hạ trại và trên đường đi lối về mà thôi.”

Gã lại bổ xung một câu.

Rất nhiều người băn khoăn, bọn họ hầu hết đều là Luyện Khí tầng thấp nên mới tới đây thử chút vận khí, sợ thì có sợ nhưng cũng không thể tay trắng mà về, 30 viên linh thạch thật sự không nhỏ.

“Vị đạo hữu này, không biết có định tiếp tục tìm kiếm một phen hay không?, nếu là có vậy lão phu có thể gia nhập chăng?“.

Người nói là lão giả dẫn vị cô nương nhỏ khi nãy, lão hướng nam tử tóc dài hỏi.

“Tại hạ thích một mình“.

Y lắc đầu nói.

“Vậy ta không ép“.

Lão hơi thất vọng lại quay qua người nơi khác đánh giá

Lão vẫn đoán rằng ngoài Tiêu trưởng ra thì thanh niên có bộ dạng kỳ lạ này hẳn cảnh giới cao nhất, có thể tự tin dẫn hai đứa trẻ theo không phải dễ dàng.

Thêm nữa, trên tay người này có pháp khí, cảnh giới tương xứng mới có thể nhìn ra thật giả, lão nhìn qua là biết.

Tuấn Nghĩa tiểu tử vỗ vỗ bả vai Hàn Tông khinh khỉnh

“Lần đầu giết người, có chút sợ hãi nhưng nghĩ kỹ lại huynh lại thấy không đáng sợ cho lắm thậm chí hưng phấn, nhưng xem chừng đệ tâm tình không ổn“.

“Ta chưa từng giết qua một còn gà, ta vẫn thường nghĩ rằng, ta không làm chẳng ai thay đổi được“.

Hàn Tông nói.

“Đệ không giết hắn, hắn cũng sẽ giết đệ, dù ân sư không ép buộc nếu là đệ đi một mình hắn vẫn sẽ giết đệ thôi.”

“Đệ việc gì phải dằn vặt về quá trình, chẳng phải kết quả vẫn là chết hay sao? Lão trưởng thôn quê ta hay nói, người có tử mới có sinh, ai cũng sinh mãi không tử vậy thế gian này tử, đến lúc đó chẳng phải vẫn là tử hay sao? Sinh và tử đều phải cân bằng, chỉ cần lệch, thời gian sẽ lại đem chúng ta xoá nhòa quay về điểm xuất phát ban đầu“.

Tuấn Nghĩa lại quay về bộ dáng mạc chắc cao thâm nói.

“Lão thôn trưởng quê huynh thật nói vậy?“.

“Tất nhiên, lão là người có tri thức nhất thôn của ta“.

Tuấn Nghĩa khẳng định.

Hàn Tông thấy y nói có lý, Hắn nhìn lên trời cao xa thẳm, vẫn là ánh chiều tà, dù ai sống ai chết, một ngày cũng đều trôi qua như vậy.

“Hữu sinh hữu tử, vô sinh vô tử.”

“Hữu sinh vô tử được mấy ai

Trầm luân một kiếp lại luân hồi

Thiên đạo vô tình ai không thấu

Lại hỏi thế gian tỏ mấy người.”

Hắn hiểu nhưng tâm tình không phải dễ dàng đi qua như thế, cái gì cũng cần thời gian, hơn nữa còn những 41 mạng nữa.

“Chư vị, trời hẳn đã tối, hơn nữa động tĩnh không nhỏ chỉ sợ mang đến phiền toái không ít, chúng ta cũng nên quay về thôi“.

Tiêu trưởng lại hô to.

Phần đông đi theo Tiêu trưởng, một vài người trong đó vẫn theo hướng khác cố gắng kiếm tìm vận may.

Mà nam tử tóc dài vẫn là dẫn theo Hàn Tông và Tuấn Nghĩa đi hướng khác, khiến không ít kẻ bội phục.

Chỉ có Hàn Tông và Tuấn Nghĩa hiểu, trò chơi của y vẫn chưa kết thúc.

“Ông à, tại sao sau khi mời tên đó không thành, người lại không mời thêm ai khác?“. Tiểu cô nương nhỏ quay hỏi lão giả.

“Tiểu Thiện ngốc, mời kẻ mạnh hơn mình, gặp lợi ích chỉ hại mình lợi người, mời kẻ yếu hơn mình, gặp sự tình chỉ thêm vướng bận. Ta là muốn mời kẻ ngang mình, có như vậy lợi ích không mất, sự tình hóa không.”

“Tiểu Thiện sau này nhớ kỹ, hợp tác cũng phải xem đối phương, có nên thì chơi với kẻ yếu, tránh kẻ mạnh. Kẻ mạnh không phải để kết giao, trao đổi mà là để dựa vào. Nhớ chưa?“.

Lão giả vỗ vỗ đầu tiểu cô nương cười nói.

“Vậy con làm vướng chân ông rồi?“.

Tiểu Thiện ngây thơ hỏi.

“Ngốc, con là người thân gia gia, sao có thể phiền được.”

Lão giả cười nói, bất quá lão cũng hơi có thở dài, tiểu cô nương mười hai mười ba rồi vẫn ngây thơ như vậy.

Hai người vừa đi nửa canh giờ lão giả giật mình cảnh giác.

“Ông, có chuyện gì vậy?“.

Lão giả không nói mà chắp tay nhìn quanh.

“Không biết là vị đạo hữu nào nơi này, tại hạ mạo muội vô tình ngang qua, xin chớ trách“.

Để lão giật mình chính là từ trong lùm cây um xùm đi ra ba kẻ một lớn hai bé, lão nhận ra chính là kẻ mình đã mời vào đội.

“Thì ra là đạo hữu, là đạo hữu đã quyết định nhập bọn ta chăng?“.

Lão giả vừa nói bàn tay trái đặt lên túi càn khôn mà tay phải lại nắm lấy bàn tay tiểu cô nương nhỏ.

Người tới chính nam tử tóc dài cùng Hàn Tông và Tuấn Nghĩa, Hàn Tông tâm tình không tốt cũng bất khả kháng chỉ đành nhìn xuống đất, còn tiểu tử Tuấn Nghĩa nhìn nhìn tiểu cô nương nọ rồi có chút thở dài.

Nam tử tóc dài còn chưa kịp nói y đã thấy lão già xoay người kéo theo tiểu cô nương bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.