Đồi núi nhấp nhô hiểm trở, một toán người đang chậm chạp từng bước băng qua. Người đi đầu là mấy gã to con lực lưỡng, mỗi tên cầm một cây rìu lớn trên tay, liên tục phạt đi cây cối mở đường.
Thỉnh thoảng bởi vì động tác quá mạnh, đám tuyết còn đọng trên tán lá rơi xuống, không ít kẻ vì thế mà bực bội.
Ở chính giữa đội săn là một nam tử tuấn tú, phong thái tiêu sinh, y là Vận Kinh Hồng. Trời lúc này đã vào đông, tuyết rơi trắng xóa, dày hơn gang tay.
Lại nói y là đang đi tìm dược liệu luyện chế Hạ Khí đan, một số loại này đều khá khó tìm. Mà ở khu phường trợ lại không có, nếu có số lượng cũng không đủ luyện về lâu dài.
Tài liệu này đối với tu giả không mấy giá trị, đối với phàm nhân lại quá hung hiểm, y buộc phải tự mình dẫn đội đi tìm.
Vận gia vì để chữa chạy cho tam thiếu nhà họ, cơ hồ đã phải ngược xuôi khắp nơi.
Vận Kinh Hồng vì đứa em trai, lặn lội đường xá tới đây tìm kiếm. Ngoài ra, y cũng còn một mục đích khác, ấy là mong muốn gặp lại vị thiếu niên tên Tuyệt kia.
Sau khi Vận Nhất Khí để cho y toàn quyền quyết định, y đã suy nghĩ ba ngày ba đêm. Trải qua cân nhắc thiệt hơn, y cảm thấy đầu tư vào hắn sẽ lợi nhiều hơn hại.
Dù sao, hắn còn trẻ hơn cả y, người trẻ quá thì tâm cơ không sâu. Chỉ cần lấy lễ đối đãi, hắn sẽ dần coi y là huynh đệ, Vận Kinh Hồng định bụng dùng chiêu nước chảy đá mòn.
Cũng đúng với câu nói, trẻ quá thì tâm tư không sâu, Vận Kinh Hồng là ví dụ điển hình đầu tiên. Y chiếu theo cảnh giới và tuổi tác, vì thế chủ quan xem nhẹ Mệnh Tại Y.
Vạn lần nào có thể nghĩ, nàng ta là dạng người trùng sinh chứ. Nếu ở đây có đặc sản bản địa, Vận Kinh Hồng tất nhiên cũng sẽ tính tới, hắn là đang giả trang.
Dù sao trong giới tu giả, kị nhất chính là nhìn mặt mà bắt hình dong.
Vì rất nhiều lợi thế như vậy, đã khiến cho y khó mà nghĩ sâu xa. Ứng với câu nói, chưa ngã thì không biết đau.
Vận Kinh Hồng lúc này ngẫm nghĩ, có được hắn giúp sức, là một hồi cơ duyên lớn. Thậm chí tính về lâu về dài, hoàn toàn có thể cạnh tranh được với cô cô Vận Lam.
Hoặc giả sau này nội đấu leo thang, nhỡ có bị đuổi ra khỏi Quảng Hà thành, lưu lạc bên ngoài, coi như vẫn còn một chỗ để nhờ. Dù sao cũng phải tính tới khả năng xấu nhất, vì tiền tài địa vị, đến anh em ruột thịt còn vứt bỏ nhau nữa là.
Mặc dù tác phương Hạ Khí đan là do cô cô tìm về, nhưng cha con Vận Kinh Hồng đều biết. Cô cô làm chỉ là hợp tác, tạm ổn nội đấu Vận gia, để có thời gian chú tâm tới chuyện bên ngoài mà thôi.
Một khi Quảng Hà thành xác định được thành chủ mới, ấy là lúc cô cô bắt đầu dẹp yên nội đấu.
Mà cha con y lại không thể làm khác được, không có cô cô chống lưng, Vận gia tất sẽ rơi xuống hạng hai, không bị Phương gia làm thịt thì cũng bị các gia tộc khác xâu xé.
Nói chung, cô cô cầm chuôi, cha con y cầm lưỡi, đánh kiểu gì cũng thiệt. Cho nên, việc cầu người bên ngoài trợ giúp, đây là cách duy nhất cha con y có thể lấy lại vị thế của mình.
Tất nhiên, đầu tư quan hệ là dạng đầu tư mạo hiểm, chỉ sợ cõng rắn cắn gà nhà. Người ngoài thì khó mà tin tưởng được như người nhà, quan hệ đôi bên chỉ thật tốt khi chiến lực ngang nhau mà thôi.
Nhưng với người như y mà nói, muốn thành sự lớn phải cần mạo hiểm.
Khác với Vận Nhất Khí, ông đã lớn tuổi, sức cạnh tranh đã yếu, tâm tư không đặt vào quá nặng.
Dù sao đối phương cũng là em gái cùng cha khác mẹ của mình, là tộc nhân Vận gia chân chính. Ông ta làm vậy chỉ là muốn có thêm chút tài nguyên, dành cho các con của mình mà thôi.
Vận Kinh Hồng lại khác, y chỉ vừa độ tuổi thiếu niên, là lúc hoài bão đang nở. Hùng tâm tráng chí, ý nguyện chưa thành, sao có thể cam tâm yên phận.
Đương lúc thiếu người trợ giúp, lại xuất hiện một kẻ như Tuyệt công tử, y không nảy sinh dã tâm mới là thật lạ.
Vận Kinh Hồng tính toán, tới nay đã là chục hôm chưa gặp hắn ta, liệu hắn đã rời đi hay chưa.
Đương lúc suy tư, một tên thủ hạ đi trước trinh sát chạy về báo cáo, phía trước có dấu vết của một đàn tuần lộc. Nhưng mà hình như là đang có kẻ săn bắt bọn nó.
Vận Kinh Hồng bèn ra lệnh tức tốc tiến lên, đẩy nhanh tốc độ. Trong lòng y đang nghĩ, không biết người kia là ai, gã đi một mình hẳn là không phải phàm nhân.
Nếu có thể hợp tác, trao đổi lợi ích là tốt nhất, hạn chế có thêm kẻ thù. Y cũng không mấy ngần ngại tới kẻ đang chiến đấu kia, tu giả cảnh giới cao đều xem đàn tuần lộc này là gân gà. Cho nên nếu có kẻ đang săn bọn nó, hẳn là cũng chẳng quá cao.
Y vừa tiến đến gần trăm trượng, quả nhiên nghe thấy có tiếng chém giết, náo loạn cả một góc rừng. Thêm gần chút nữa xem xét, y hơi sững bước một chút, thì ra là người quen.
Lại nói Mệnh Tại Y lúc này đang giả trang thành thiếu niên tên Tuyệt, nàng đi vào dãy núi này để tìm kiếm tuần lộc.
Hai cái sừng của bọn nó giống như hai cây mai vàng nhỏ, không chỉ để tự vệ chiến đấu, còn là một thứ trang sức tuyệt mỹ.
Sừng tuần lộc sau mười năm sẽ đâm chồi nảy lộc, trổ hoa kết trái. Trái này đối với tuần lộc không mấy hữu dụng, nhưng là phụ được không tệ với một số tác phương đặc thù.
Phần lớn tu giả cấp thấp muốn kiếm tài nguyên, con đường lớn nhất là vào rừng săn giết.
Mệnh Tại Y cũng như bao người khác, một khi không có tiền, vậy thì chỉ có đi săn. Khi đó vừa có tiền lại có thể rèn luyện kỹ nghệ, lợi một công đôi việc.
Trong bầy tuần lộc này lại vô tình sinh ra một con yêu thú, nó lúc này đã đạt tới cấp 1 sơ giai. Nhờ có nó chống đỡ, đàn tuần lộc vẫn chưa bị triệt hạ.
Mệnh Tại Y đang đánh hăng hái, nàng ta lên công về thủ, phối hợp bài bản. Mặc dù vậy, một mình đánh cả đàn, cũng không phải nhất thời có thể phân rõ.
Còn đang đánh tới hăng tiết vịt, Mệnh Tại Y đột nhiên quay qua thấy một đám người, thì ra là Vận Kinh Hồng. Nàng hừ lạnh không chút quan tâm, tiếp tục công phá tới con tuần lộc.
Chỉ là đám tuần lộc này thấy có thêm người tới, chúng nó bắt đầu chùn chân, tính quay người bỏ chạy. Mà một khi bọn nó bốn phương tám hướng bỏ chạy, Mệnh Tại Y sức chỉ một người, khó mà ngăn cản hết được.
Thấy tình hình phát sinh biến cố, Vận Kinh Hồng lóe lên ánh sáng, cơ hội tốt đây chứ đâu.
Y bèn hô to:
“Tuyệt huynh, để ta giúp thêm một tay….”
Nói rồi y liền ra lệnh, cả đám thủ hạ bên cạnh lập tức xông lên, mỗi tên một hướng vây lại, chặn đường lùi của chúng nó.
Mệnh Tại Y không thèm nhìn y, vẫn một mực tấn công con tuần lộc đầu đàn.
Chỉ là lúc này nó biết bản thân khó tránh, muốn liều mạng, cá chết lưới rách.
Mệnh Tại Y nhíu mày, nàng không thể ra chiêu trên diện rộng, sẽ vô tình ảnh hưởng tới đám lộc quả trên đầu chúng nó.
Trong trường hợp này, phải sử dụng thủ pháp khéo léo, nhanh nhẹn và chuẩn xác, một kích tất sát.
Vận Kinh Hồng chỉ ở bên trợ trận, y biết người như hắn kiêu căng ngạo mạn, tuyệt đối sẽ không muốn kẻ khác nhúng tay. Y một khi lao lên trợ giúp, không những không làm cho hắn cảm kích, chỉ sợ khéo quá hóa vụng.
Thế là y chuyển sang xử lý những con dã thú xung quanh, chiến trường nhanh chóng được khống chế.
Về phía Mệnh Tại Y không sử dụng lôi pháp, bộ da của con thú khá dày, mà hai cái sừng mộc của nó lại có thể cách điện.
Mệnh Tại Y liên tục tránh né, nhưng mà vẫn không tìm ra sơ hở của nó. Nàng ta bực tức ra mặt, lập tức chuyển sang đối cứng, liên tục lấy vết thương đổi vết thương.
Phía này Vận Kinh Hồng nhìn tới, y nhìn không chớp mắt.
Thật ra, để đoán biết tính cách một người, ngoài trừ xem vào cách hành sử của họ, thì lúc chiến đấu là thích hợp nhất.
Vận Kinh Hồng nhìn người này thế công lăng lệ, hắn có chiến thuật bài bản, có công có thủ.
Đây là kiểu người ưa thích toàn diện, biết tiến biết lùi, biết chọn thời cơ đúng lúc. Nhưng khi nhìn thấy hắn muốn chơi sòng phẳng liều ăn nhiều với con thú, y lại thay đổi thêm cách nghĩ lần nữa.
Kiểu người như này dám nghĩ dám làm, là một tên vì mục đích mà liều mạng. Đây là loại người có ơn tất trả, có thù tất báo, không hề sợ chết, rất đáng để đầu tư.
Vận Kinh Hồng ở một bên nhìn hành động mà đoán tính cách, Mệnh Tại Y bên này chiến đấu đã gần tới hồi kết.
Nàng ta thân hình nhỏ gọn, vừa kịp tránh được cú húc của con tuần lộc. Không chút do dự, liền đâm tới một kiếm vào yết hầu con thú.
Nhưng mà bởi vì da dày thịt béo, con thú vẫn còn có sức phòng thủ. Mệnh Tại Y với kinh nghiệm có thừa, một kích thành công thì liền liên tục rút lui.
Con thú càng điên cuồng hành động, nó càng mất máu, nàng ta chuyển dần về thế phòng thủ. Chờ tới khi con thú mất máu quá độ, sẽ tự khắc không chiến mà bại, đây là chiến thuật thường thấy nhất.
Quả nhiên đúng như dự liệu, con tuần lộc mất khá nhiều máu, sức lực dần cạn, cuối cùng gục gã.
Nó nằm gục trên đất, hơi thở thoi thóp, ánh mắt nhìn chằm chằm vào đối thủ. Mệnh Tại Y từ từ tiến đến, nàng ta lạnh lùng vung kiếm chém xuống, kết liễu con thú.
“Tuyệt huynh, thật là trùng hợp thay, lại gặp huynh ở đây!.”
Con thú vừa chết, Vận Kinh Hồng lập tức tiến lên chào hỏi. Sau khi nhìn qua vết thương, y lại nói tiếp:
“Ta nhìn vết thương của huynh cũng nhẹ, nhưng mà không nên coi thường, tiện đây ta có mang theo thuốc trị thương, hay là…”
“Không cần… Hừ… Sao ngươi cũng ở đây?.”
Mệnh Tại Y làm như không biết gì, thắc mắc liền hỏi. Bàn tay rút ra một lọ thuốc nhỏ, khẽ rắc lên một số chỗ còn đang chảy máu.
Thật ra, mọi thứ trước mắt Vận Kinh Hồng thấy, đều là do nàng cố ý sắp xếp. Từ lúc bọn gã đi tìm đàn sói, nàng đã đoán ra bọn họ là đang tìm kiếm tài liệu Hạ Khí đan.
Chỉ là thời gian này ứng với kiếp trước lại sớm hơn cả tháng, khi ấy còn nghe nói, Vận gia không tiếc thu mua với số lượng lớn. Làm cho rất đông phàm nhân vào đây liều mạng đánh cược, chết khá nhiều người.
Mệnh Tại Y biết danh sách tác phương này, cũng biết loại tài liệu gã còn thiếu. Vì thế mới theo dấu tới đây, bày ra mọi chuyện. Biết trước đường đi nước bước của gã, nàng ta đâu thể đến sau được chứ.
Cố ý để cho y nhìn thấy phong cách chiến đấu, cũng là một dạng để đối phương hiểu rõ bản tính của nàng mà không cần mở lời. Cái này còn tốt hơn là dùng lời hay ý đẹp, bởi thứ không đáng tin nhất trên đời, chình là lời nói.
Tiếp đến là để cho y tham gia hỗ trợ, đây là một dạng ngầm đồng ý kết minh. Cũng cho y hiểu, nàng không có ý bài xích.
Bởi trong chiến đấu, kị nhất là khi đang giao tranh, vô tình gặp phải kẻ thứ ba. Ai mà biết được lòng dạ, người ta có phải là ngư ông đắc lợi hay không.
Cho nên tiện việc này, nàng cũng một phần muốn nắm rõ, y sẽ quyết định trợ giúp hay là đánh lén.
Trước đó, nàng bày ra thực lực, cũng ẩn ý bày ra có thế lực phía sau chống lưng. Nhưng như vậy không có nghĩa là nàng sẽ an toàn, có thể vênh váo trước mặt kẻ khác.
Dù sao, gắp lửa bỏ tay người cũng là một chiêu phổ biến trong giới tu giả.
Ở góc nhìn của Vận Kinh Hồng, y hoàn toàn có thể giết nàng, sau đó giá họa cho kẻ thù của mình. Để cho thế lực phía sau nàng tìm tới, giúp y xử lý kẻ thù.
Điều này chỉ riêng Mệnh Tại Y là biết, tất cả đều giả, vốn không có thế lực nào phía sau nàng, đây chỉ là chiêu vải thưa che mắt gã mà thôi.
Do vậy, nàng vẫn cần phải đề phòng tâm tư của y. Dù sao ở thế giới tu giả mà nói, kị nhất chính là nhìn tuổi tác đối phương mà coi thường tâm tư.
“Nói ra khiến cho Tuyệt huynh chê cười, ta còn thiếu vài loại tài liệu, vì thế…”
Vận Kinh Hồng cười tươi như hoa, y lập tức nói ngay vào vấn đề.
Mệnh Tại Y lúc này đã rõ ràng kết quả, nàng ta ngoài mặt hừ lạnh.
Khác với lần trước, Mệnh Tại Y không cảm thấy nguy hiểm từ trực giác. Nàng mơ hồ đoán ra, kẻ đi theo sau bảo vệ gã, chuyến này không có đi cùng.
“Đừng nói với ta, ngươi là cũng vì tìm lộc quả trên sừng bọn nó đấy nhé….”
Mệnh Tại Y ánh mắt như có như không, liếc qua đám tuần lộc nằm chết trên đất, rồi lại nhìn y, thâm ý hỏi….
…..