Hàn Tông cầm được hai miếng ngọc thạch đem về, hắn bắt đầu ngồi khoanh chân thả tâm thần vào dò xét. Qua một lúc sau hắn lại chuyển sang miếng thứ hai, tới vài phút sau hắn mới thở ra một hơi dài.
Cái mà Bành Tập Sư đưa cho hắn là phương pháp luyện da thịt bên ngoài, thêm vào tâm pháp luyện kinh mạch bên trong. Tên gọi của nó là Minh Đồng Da Sát, cái còn lại là kinh nghiệm của Tuấn Tập Sư
Cơ thể tu giả đại loại gồm Nội Vị và Ngoại Thực. Nội Vị ở bên trong, ví như tim gan phèo phổi… Phía ngoài lại có Ngoại Thực, ví như xương, thịt, gân, mỡ, da…
Phương pháp tu bên ngoài thì có ngâm mình bằng thảo dược, mỗi ngày dùng ngoại lực tác động vào cơ thể. Thêm vào đó chế độ ăn cũng khác đi, bét nhất phải là thịt yêu thú.
Tâm pháp tu bên trong gồm có tu kinh mạch, ăn đan dược còn có dùng linh lực để trùng kích kim khiếu. Ngoài trừ đan cầu khí hải là trung tâm của kinh mạch của cơ thể, kim khiếu là nơi giao nhau giữa các đường huyệt vị.
Về vấn đề đan dược phụ trợ thì có Bổ Gân đan, Thượng Bì đan, Ngọc Cốt đan, Trùng Kinh đan, Luyện Cơ đan, Phá Khiếu đan, Mạch Thạch đan, Thủ Cách đan, Hộ Nhãn đan, Phụ Tâm đan, Trợ Lực đan… tổng cộng đủ mười bốn loại đan.
Nghe thì có vẻ hoành tráng, thực chất bộ luyện thể này luyện tới tối đa chỉ giúp tăng thêm đôi lần sức chịu đựng bình thường mà thôi.
Hàn Tông đọc xong thở dài thườn thượt, cũng đúng cả mà, dễ quá thì ai chả làm được, Thánh Thể Phong cũng không đến nỗi điêu tàn như ngày hôm nay.
Đối với những Phong khác, đan dược đặc thù chuyên dùng để kết hợp tu luyện với công pháp thường chỉ thưởng cho những đệ tử có thành tích tốt. Ở Thánh Thể Phong vốn chả có mấy ma nào tới học, vì lẽ đó Hàn Tông được hưởng lợi không ít.
Theo lẽ đó hắn chỉ thiếu có mười loại đan nữa mà thôi, nguyên nhân Hàn Tông ra ngoài tìm tài liệu cũng là vậy.
“Đạo sư huynh, lần này lại làm phiền sư huynh rồi…”
Hàn Tông nhẹ nhàng mở lời, phải nhờ đến gã ta hắn cũng là nửa lạc nửa mỡ. Thiên Đan Phong tuy có chỗ luyện giúp nhưng mà phí rất đắt, toàn là bọn ăn thịt ăn cả xương. Mười phần tài liệu lấy về ba phần, nếu như so với mười phần hỏng sáu, Hàn Tông trước sau vẫn lựa chọn tin vào gã ta. Đầu tư vào quan hệ vẫn hơn là nịnh nọt đám kia.
“Yên tâm đi Nguyên sư đệ, luyện cho đệ ta luôn miễn phí.”
Gã họ Đạo cũng khí phách khách sáo một câu, miệng ha hả cười to. Hàn Tông cười theo phụ họa, thật ra gã lấy làm miễn phí cũng vẫn có lợi to.
Đối với những nghiệp như luyện Phù, luyện Đan hay là luyện Khí, tất cả đều cần có tài liệu để thực hành. Mà dạng này đều là loại tiêu hao một lần, vì thế tài nguyên cần có phải bổ sung liên tục trong suốt quá trình học tập.
Môn phái rất trú trọng và hỗ trợ nhưng cũng không thể lo hết được, chủ yếu đều là hàng đệ tử tốp trên. Đệ tử ngộ tính và thiên tư thấp lại cần có tài lực phía sau ủng hộ, ví như gia đình hoặc thế lực mời chào.
Còn loại như Hàn Tông hay là gã họ Đạo này đều là những kẻ tự lực cánh sinh, phải làm mới có ăn. Cũng vì thế Hàn Tông mang đến tài liệu cho gã, không những không phiền mà còn là một niềm vui bất ngờ cho gã rèn luyện tay nghề.
Gã họ Đạo năm nay cũng xấp xỉ hai mươi lăm, một thân Ngưng Khí trung kỳ, cơ hội trụ lại vẫn còn nhưng khá mong manh. Môn phái cũng có những chính sách đặc biệt về vấn đề này, bởi vì nhiều nghiệp phụ trợ lại mang cảnh giới ra làm tiêu chuẩn nên có chút khó thỏa đáng.
Vì thế những kẻ có thiên tư trác tuyệt về những nghề này, khi tới hạn định khảo hạch mà cảnh giới chưa đủ vẫn có thể xem xét được ở lại thêm vài năm học tập.
Nhưng nói chung cảnh giới vẫn là điều kiện cần có, ví như luyện đan, rất nhiều loại đan dược cần phải có cảnh giới tương xứng mới luyện nổi.
Thảo dược có loại trân quý có loại bình thường, vì thế lại chia thành thảo dược và linh dược. Đan dược cũng vậy, cảnh giới cao hơn thì đan dược cần dùng cũng phải tương xứng, cho nên cũng chia làm đan thường và linh đan.
Lò luyện đan cũng có nhiều loại, có loại bình thường cũng có loại ngang với pháp khí, cao hơn nữa là Pháp Bảo. Chất lượng càng tốt đương nhiên luyện đan cũng dễ dàng và tốt hơn, của gã Đạo Tặc là loại bình thường.
Lò luyện lại có muôn hình muôn trạng, có loại nhìn như bình hồ lô, có loại giống lư hương, lại có loại hình hộp hai tầng, tùy vào loại đan dược sẽ có quy cách dùng lò và phương pháp luyện khác nhau. Không phải cứ vứt tất cả vào lò rồi truyền linh lực vào luyện là thành đan, đó chỉ là phương pháp nấu cám lợn mà thôi.
Hàn Tông bởi vì trượt khảo hạch vào Thiên Đan Phong cho nên hắn chỉ gọi là biết sơ qua, theo kiểu học vẹt. Môn phái cũng không có quy định trượt thì không được học, vì thế khi nhờ gã Đạo Tặc, Hàn Tông cũng đã tính tới việc muốn ở bên học lỏm.
Gã Đạo Tặc sau khi dán một thư cáo ngoài động phủ thì liền dẫn Hàn Tông vào gian trong. Ở đây có một cái lò luyện giống loại đắp đất nấu bếp than như ở địa cầu, gã lại lôi ra thêm một cái lò luyện hình tròn.
“Đối với phương pháp và cách luyện đan đơn giản ta có thể công khai dạy đệ, duy chỉ có đơn tác phương lấy ở Tịnh Các là không thể, mong đệ hiểu cho…”
Gã cũng rất hiểu tâm tư của Hàn Tông, hắn là đối tác làm ăn lâu dài cho nên gã cũng bằng lòng cho hắn xem. Hàn Tông miệng dạ đầu gật, hắn cũng hiểu có những thứ cấm kỵ buộc phải tuân thủ, ví như Linh Lực Suy Diễn của hắn cũng thế, không thể truyền cho gã được vậy.
Hàn Tông rất chăm chú quan sát, đầu tiên gã rút ra một xấp hỏa phù, sau đó đặt thảo dược theo từng phần. Tiếp đó là gã lôi ra tác phương của từng loại đan, sau đó là khu động hỏa phù để làm nóng lò luyện.
Tác phương điều chế được để ở Tịnh Các, tất cả tu giả đều có quyền tới sao chép về nghiên cứu. Đây chỉ là dạng tác phương dành cho tu giả như gã để rèn luyện riêng ở động phủ. Hoặc dành cho những kẻ cần như Hàn Tông, những loại đan cần có phụ trợ khi tu luyện tâm pháp.
Còn những tác phương đan quý hơn hoặc phương pháp luyện đan độc đáo hơn, cần phải có điểm thành tích để đổi, thậm chí một số loại chỉ dành cho đệ tử cấp cao hay là có chức vụ mới có quyền xem.
Lò luyện của gã giống như quả bóng, bên ngoài trạm hoa văn lại có đính thêm bảy viên đá lục bảo. Bên trên đỉnh ngoài cửa lô còn có một lỗ màng mỏng nhỏ để thoát khí, cũng là nơi có thể dùng tâm thần dò xét thể trạng bên trong. Hàn Tông rất nhanh có thể tưởng tượng được, nguyên lý của nó cũng không khác nồi áp suất là bao, bằng không lúc mở lò sẽ chịu một lực áp cực mạnh dẫn tới hư hại hoặc là nguy hiểm.
Chẳng mấy chốc lô cầu của gã nóng lên tỏa ra hỏa khí dao động khắp căn phòng.
Thấy đã đủ nóng Đạo Tặc bắt đầu nhìn qua một tờ tác phương, sau đó cầm mấy loại tài liệu mở lò đáp vào. Gã động tác vẫn làm, miệng bắt đầu giảng giải cho Hàn Tông về phương thức.
Những loại thảo dược lâu năm hoặc có có tính đặc thù như cứng quá hoặc chứa nhiều tính hàn hay tính hỏa thường sẽ cho vào trước để loại bớt đặc tính. Trong ngũ hành có sự tương khắc, thảo dược cũng vậy nên phải trung hòa bớt để chúng trở nên tương sinh.
Thấy đã đủ lâu, gã bắt đầu vứt tiếp một loại khác vào sau đó dập tắt hỏa phù, tự mình truyền linh lực vào luyện. Hàn Tông chăm chú để ý, hắn cố gắng ghi nhớ động tác của gã.
Qua giai đoạn đầu tiên là loại bỏ hết tính tương khắc của thảo dược, tiếp đến là gã bỏ gần hết tài liệu vào theo như tác phương. Giai đoạn này cần phải chú ý dùng linh lực tạo hỏa, lửa không nên quá to cũng không được quá bé.
Thêm vào tu giả phải rót tâm thần thông qua màng khí để ý quan sát bên trong lò, tới những bước quan trọng cần phải điều chỉnh lượng linh lực phù hợp.
Khi mà tài liệu lúc này đã nhão ra thành dịch thì số lượng linh lực truyền vào cần phải nhiều hơn, đây coi như là chất xúc tác để thành đan. Thời gian luyện đan cũng không phải là ngắn, đơn giản có thể bốn tới năm tiếng, lâu có thể vài ngày. Có những loại thượng phẩm hay là đặc thù, thời gian có thể tính bằng tháng hoặc năm, thậm chí là cả thế kỷ cũng có.
Sau khi đan dần có hình dạng, bước cuối chính là dưỡng đan, gã họ Đạo đáp nốt tài liệu vào xong thu lại tâm thần rồi đóng chốt hở thoát khí lại. Gã tiếp tục đốt hỏa phù dưới đỉnh lò cho nó tỏa nhiệt hỏa, sau đó cầm tới một tác phương khác xem xét.
Bước cuối rất quan trọng, thời gian dưỡng đan có thể lên tới hai phần ba quá trình, linh lực hoặc là hỏa diễm phải luôn luôn truyền vào trong.
Mà như thế nhiều lúc tu giả chắc chắn là không đủ linh lực, vì lẽ đó mà hỏa phù ra đời, một tấm hỏa phù có thể cháy tới vài giờ hoặc là mấy ngày.
Nhưng mà như đã nói, nếu như đan đặc thù cần linh lực vậy thì lúc này phải có nhiều người thay phiên nhau liên tục truyền linh lực.
Sau thời gian ngồi tĩnh hồi phục linh lực, rảnh rỗi gã ngồi kể cho Hàn Tông nghe một số đáng lưu ý trong quá trình, ví như cách nhận biết lúc nào là thích hợp chuyển bước. Hay là màu sắc linh dịch có đúng với tác phương đã ghi hay không, thậm chí những nguy hiểm gặp phải.
“Ta từng nghe đồn, có người dùng cả Phán Trận để phụ trợ luyện đan, có đan cần tới cả trăm vị đan sư phối hợp, lại có người phải tới cả những nơi cực hàn hay cực hỏa mới luyện được, rất nhiều truyền thuyết… Phải rồi, ma đạo luyện đan còn dùng máu huyết hoặc hồn phách của kẻ khác để phụ trợ nữa cơ…”
Hàn Tông nghe vậy cũng không lấy làm lạ, chuyện trên đời luôn luôn có nhiều bất ngờ, cá xuôi dòng nước có rất nhiều, cá đi ngược dòng cũng chẳng ít hơn. Chẳng phải đời người như vậy mới đặc sắc hay sao….
Hắn cũng hiểu đây chỉ kiến thức của hai kẻ mới vào nghề, thực lực bao nhiêu thì hiểu biết bấy nhiêu, chuyện sau này vẫn còn nhiều bất ngờ lắm.
Hai kẻ ngồi nói chuyện thêm một lúc, gã Đạo Tặc tính toán cũng đã tới giờ khai lô bèn dập hỏa phù đi.
Bước đầu gã mở chốt khí cho giải bớt đi áp lực, chỉ thấy đùng một tiếng lò đan rung lên, trên lắp phụt mạnh lên từng làn khí mờ. Chúng tỏa khắp căn phòng như sương mù ngày đông, gã họ Đạo phải mở một nắp cửa trên mái động phủ cho thông hơi đi hết khói.
Cũng bởi vì điều này mà phòng luyện cũng cần trú trọng không ít, đan dược bị ám mùi thì không khác cơm bị khê là bao nhiêu.
Khói sương tiêu tán, lắp lò cũng đã mở, mùi thuốc tỏa khắp nơi, hai người vừa chụm đầu nhìn vào thì nữa suýt rớt cả tròng mắt vào trong…..
…