Nhân Thường

Chương 244: Chương 244: Muốn có lợi ích, phải biết đầu tư!




Vận Kinh Hồng nghe được lời này động tác của y liền dừng lại.

Trong Quảng Hà thành, y không có danh tiếng quá lớn, nhưng dù sao cũng là thiếu gia một trong ba thế lực nhất lưu tại đây.

Y cũng tự nhận tài trí bản thân không hề thua kém bất luận một kẻ nào đã gặp, nay bị lời này, đúng là có hơi khó chịu.

Nhưng rồi gã thâm trầm thu tay, tức giận ra chiêu. Biện pháp chứng minh thực lực tốt nhất, chính là đánh bại đối thủ.

Chỉ là chiêu số gã chưa kịp xuất ra, Vận Kinh Hồng đã phải nhanh chóng lùi bước, tránh đi một tia điện quang của tên thiếu niên.

Thì ra sau khi nói xong câu đó, để cho gã bất ngờ, Mệnh Tại Y đã lựa thế tung chiêu trước y.

Nàng ta thành công thoát khỏi tay y, còn Vận Kinh Hồng lại khó mà tin tưởng nhìn tên thiếu niên. Y không bất ngờ do bị đánh lén, mà là do chiêu thức nàng ta vừa xuất ra

Đây rõ ràng là một chiêu hệ Lôi, có kẻ nào mang dị linh căn trong người đều không phải là thiên phú kinh tài chứ. Quảng Hà thành còn không có nổi một người, bảo sao y không sững sờ một chút.

Biết được chuyện đó y ngừng tấn công, từ từ chậm rãi đánh giá lại kẻ trước mắt.

Kẻ có Lôi linh căn, tại Quảng Hà thành đào ba tấc đất cũng không kiếm nổi một người.

Vậy thì chắc chắn là người bên ngoài tới rồi, nhưng như vậy lại có một nghi vấn.

Hắn ta tuổi tác cũng phải qua mười lăm, ấy mà tu vi lại quá thấp. Điều này với tu giả là quá bình thường, nhưng lại bất bình thường với hắn.

Linh căn Lôi hệ, gần như đều là có tư chất thiên phẩm, thông kinh trác tuyệt, mở ra con đường tu hành từ rất sớm. Cho nên cảnh giới này, không hề tương xứng với tuổi tác của hắn một chút nào.

Mệnh Tại Y nhìn ra được suy nghĩ của gã, nàng cười khẩy, bắt đầu mở lời:

“Thế nào? Đánh không lại một Luyện Khí tầng ba, ngươi tức quá hóa ngốc rồi sao!.”

Mệnh Tại Y biết rõ kẻ này, tư chất không cao nhưng tài trí lại được xem là trác tuyệt. Kiếp trước trong cuộc nội đấu Quảng Hà thành, gã là một nhân tố bí ẩn, giúp cho Vận gia đánh bại Phương gia.

Mà Mệnh gia lại đầu nhập vào Phương gia, suýt nữa cũng lụi bại trong gang tấc. Đây cũng là nguyên do Mệnh Tại Y xảy ra biến cố, nàng ta phải rời khỏi Quảng Hà thành, từ đó chập chững bước vào con đường tu hành.

Nhưng kiếp này đã khác, và chắc chắn là sẽ rất thú vị.

“Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, tại hạ là Vận Kinh Hồng, không biết vô cớ đắc tội với các hạ. Người xưa nói không đánh nhau thì không quen biết, nay tại hạ xin được nhận lỗi bồi tội….”

Vận Kinh Hồng chẳng những không tức giận, y nhanh thu lại khí thế, vội vàng đứng chắp tay nở ra nụ cười, chính thức giảng hòa.

Với tài trí của y không khó đoán ra tình thế, mặc dù không rõ xuất thân người này. Nhưng từ tác phong cho tới tư chất linh căn, chắc chắn không phải kẻ tầm thường.

Hắn có thể là thiếu gia của một gia tộc cự đầu nào đó trốn ra ngoài chơi, hoặc là đệ tử vị nhân vật tân tu nổi danh.

Tuy thuộc địa bàn Tru Thiên Môn, nhưng số cao thủ tán tu sinh hoạt vẫn rất nhiều. Kết giao được với hắn, cũng coi như gián tiếp có được trợ giúp từ người sau lưng.

Còn như nếu gã xuất thân bần hàn, vô tình mở ra tư chất linh căn, vậy lại càng quá tốt.

Lôi kéo được gã đầu quân cho Vận gia, đây có thể nói là cường giả tương lai, có thể kéo theo Vận gia đổi đời. Tuy rằng khả năng này rất thấp, nhưng như vậy thì sao.

Dù gì chỉ cần hình thành quan hệ, tương lại cũng có thể được nhờ. Rất có lợi cho con đường tiến thân của y sau này. Nghĩ tới đây, Vận Kinh Hồng đè nén kích động, nụ cười của y lại càng thêm rạng rỡ.

Mệnh Tại Y thấy cá cắn câu, nàng ta thu lại thế tấn, hờ hững mở lời:

“Coi như ngươi còn có mắt, cũng biết nhìn người. Tuy rằng do ta tò mò tới gần nên mới gây hiểu lầm như vậy, nhưng mà ngươi đây nên cẩn trọng. Nếu như gặp phải kẻ quyền thế trong tay, sẽ không cười cho qua chuyện như vậy đâu!.”

“Vị huynh nói rất đúng, là ta đã quá lỗ mãng rồi...”

Mệnh Tại Y thấy cá đã mắc câu, nàng ta không hề khách khí, tỏ ra kiêu căng ngạo mạn.

Đã đóng vai con cháu thế gia, ánh mắt và lời nói đương nhiên là phải có uy thế hơn người. Nếu như nàng ta càng tỏ ra thân thiện, y chắc chắn sẽ nghi ngờ, đây là vở kịch, hòng tiếp cận y.

Lại nghe nàng ta lãnh đạm nói tiếp:

“Hừ... Nếu như khúc mắc đã được giải trừ, ta cũng không cần ở đây nữa!.”

Nàng ta nói xong quay người đi, miệng lại lẩm bẩm:

“Minh lão, tốt nhất là ông đừng để ta tìm được, bằng không….”

Thấy hắn chẳng thèm để ý, quay người rời đi, Vận Kinh Hồng vội vàng chắp tay mở lời:

“Vị huynh đệ này, ta còn chưa biết quý danh….”

Mệnh Tại Y quay người nhìn lại, bộ dáng lạnh nhạt nhìn y, giống như thể đã biết rõ ý đồ…

“Họ thì không cần, tên chỉ một chữ Tuyệt!.”

Theo kế hoạch, tác dụng của gã quan trọng, góp công rất lớn. Cho nên nàng cũng không thể quá phách lối, để tránh cho y thoái ý, không muốn đầu tư.

Dù sao, đây cũng là một loại ngoại giao mạo hiểm. Y kết giao đúng người thì lợi ích có đủ, kết giao sai người thì khác gì mời sói vào nhà, mang trâu về rầy mả tổ.

Mệnh Tại Y quyết định không cần phải lấy họ của đám gia tộc lớn làm gì. Khi ấy để cho nhiều người biết, rắc rối sẽ kéo tới.

Chẳng thà cứ để cho gã tự suy đoán, ngộ nhận thì hơn. Một khi không biết gia thế phía sau ta, như vậy bản thân càng an toàn, càng dễ lợi dụng.

“Nên thế nên thế…. Chẳng hay Tuyệt huynh lúc này đã có dự định hay chăng….”

Đối với việc tạo mối giao tình, một khi đã quyết định, Vận Kinh Hồng sẽ không mấy để ý đến mặt mũi. Y là người nhìn trước tính sau, biết nhẫn nhịn đúng lúc. Do đó mặc dù hơn hắn mấy tuổi, y vẫn xưng đệ gọi huynh một cách nhiệt tình.

“Hừ… Tất nhiên là ta đã có chỗ dừng chân rồi, nơi này chỉ là trung thành, không có gì đáng bận tâm. Làm xong sự tình…”

Mệnh Tại Y làm như lỡ lời, nàng ta lại bổ xung:

“Chơi chán thì ta lại đi!.”

Nói xong, nàng ta lại tính quay người rời đi. Nhưng mà lời vô ý vào đến tai, Vận Kinh Hồng sao không hiểu ý trong đó.

Rõ ràng hắn ta đang có công chuyện, vì thế mới lặn lội tới. Đây không phải là một cơ hội tốt hay sao, không giữ được người ở lại thì cũng gửi đi được ân tình. Y bèn vội nói:

“Vừa nãy ta thấy Tuyệt huynh dường như có ý với đàn sói kia, nếu như Tuyệt huynh không chê….”

“Hừ…. Ngươi nghĩ cũng hay nhỉ, ta đường đường là.. Chẳng lẽ đến mấy con sói quèn cũng phải ra oai, mượn thế cướp của người khác?!.”

Mệnh Tại Y mạnh miệng nhưng mà lời nói luôn chừa ra kẽ hở, đủ để cho y lựa lời lấy lòng. Quả nhiên, Vận Kinh Hồng tiến lên chắp tay, y cười tươi đáp:

“Ý ta không phải vậy, Tuyệt huynh xin đừng hiểu lầm. Chẳng qua Tuyệt huynh không biết, gần trăm dặm quanh đây tất cả đàn sói đã bị tại hạ săn bắt hết rồi. Tuyệt huynh muốn tìm có lẽ phải đi vào giáp ranh dãy Hắc Thù, mà nơi đó thường xuyên có yêu thú đi lạc đến. Không phải là ta có ý, nhưng mà với cảnh giới của Tuyệt huynh lúc này, đi một mình thật không an toàn…. “

Nhận thấy sắc mặt hắn không được tốt, Vận Kinh Hồng lại mở lời chốt đúng chỗ hiểm:

“Tuyệt huynh từ nơi khác tới đây, có lẽ cũng không phải đi lịch lãm bình thường. Chuyện này chúng ta đều hiểu, không cần nói ra lời. Nếu như… có sự tình trên người, mà vì vậy làm trễ nải hành trình. Tại hạ có lỗi là chuyện nhỏ, Tuyệt huynh bỏ lỡ thời cơ mới là chuyện lớn….”

Vận Kinh Hồng thêm mắm dặm muối, lời hay ý đẹp. Miệng thì nói, bàn tay liên tục ra hiệu cho đám thủ hạ.

Cả đàn sói hơn hai mươi con đã chết, lúc này được cho hết cả vào một túi, vội vàng đưa tới. Vận Kinh Hồng vừa nói xong, bàn tay giơ ra cầm lấy, từ từ đưa tới.

Mệnh Tại Y lưỡng lự, nàng ta đăm chiêu suy nghĩ. Nhưng ánh mắt không tự chủ được mà liếc về phía cái túi, bộ dáng bất lực. Sau cùng thở dài cất tiếng:

“Nếu như Vận huynh đã có lòng… vậy thì ta sẽ nhận….”

Mệnh Tại Y cầm lấy cái túi, giọng nói đã có phần dịu đi, mang ý kết giao. Nàng ta đang định nói thêm, Vận Kinh Hồng đã mở lời đón đầu:

“Cái này chỉ là chuyện nhỏ, Tuyệt huynh không nên để trong lòng. Nếu như Tuyệt huynh còn cần tìm kiếm thứ gì, xin hãy cứ nói. Vận gia ta tuy nhỏ, nhưng lại quen thuộc địa hình ở đây, đảm bảo sẽ nhanh chóng tìm ra….”

Mệnh Tại Y cười khẩy trong lòng, quả nhiên có địa vị sẽ có lợi ích, có thực lực sẽ có tất cả. Thế giới này chính là như vậy, không ai cho không ai thứ gì.

Nhưng mà ngoài mặt nàng ta hừ lạnh:

“Cái này thì không cần, tuy nhiên ta làm người ngay thẳng, có ơn tất trả có thù tất báo!.”

Nàng ta lục soát trong người một vòng, sắc mặt cực kì khó coi, hiển nhiên là móc không ra được thứ gì. Thấy hắn như vậy, Vận Kinh Hồng vội vàng đỡ lời:

“Tuyệt huynh…. huynh làm thế là có ý gì? Ta nhìn Tuyệt huynh không phải người bình thường, vì thế mới có ý kết giao. Nếu Tuyệt huynh nghĩ như thế, vậy thì chúng ta xin từ biệt tại đây!.”

Y mở lời chính khí, giọng nói cương liệt, sắc mặt quân tử. Lời vừa thốt ra, đã tính quay người bỏ đi.

Mệnh Tại Y sao mà không nhìn ra, một chiêu lấy lùi làm tiến này của y. Ngoài mặt thì coi danh lợi như cỏ rác, kì thực lại là vì lợi ích bất chấp thủ đoạn. Tin rằng lúc này nàng ta rời đi thật, y nhất định sẽ hối hận mà khóc rất to.

Rõ ràng nàng ta mới là người cần y giúp nhất, lợi dụng để mưu đồ sau này. Nhưng cái gọi là đầu tư lợi ích tương lai, khiến cho tình thế đảo ngược, hiện Vận Kinh Hồng lại là người phải đi cầu cạnh nàng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.