Nhân Thường

Chương 217: Chương 217: Nếu đã để ngươi tới đây, sao có thể để ngươi chết




Đúng lúc này từ dưới lòng đất ầm ầm mấy tiếng, một đám dây leo trồi lên nhanh chóng cuốn lấy người nó. Nhưng mà con mộc nhân tộc đã kịp phản ứng, nó nhanh chóng tung thân thể bay lên.

Nó đã kịp nhận ra, tên nhân tộc kia không phải đối chưởng pháp, mà là âm thầm sử dụng hệ sát chiêu. Mục đích hẳn là muốn chặt đi một chân của nó đây mà, nhưng hệ sát chiêu này cơ bản còn chưa hoàn thành.

Cũng trong lúc con mộc nhân đắc ý nghĩ như vậy, nó chợt nhận ra phía trên kia, một lam tinh thể lơ lửng nơi đó. Chỉ là lúc mà nó nhìn tới, thì con lam tinh linh đó đã tung chiêu rồi.

Yêu thú hệ băng cấp 2 cao giai, chỉ thấy con linh thú ré lên một tiếng, từ sau thân thể nó tỏa ra hàn quang. Từng vòng băng sương nhanh chóng biến lớn, vạt ngang cả góc rừng.

Cây cối hay là dây leo của con mộc nhân chậm chạp dừng lại, tất cả nhanh chóng đóng băng. Ngay cả thân thể con mộc nhân tộc, cũng vì vậy mà bị băng tỏa, mất đi cử động.

Hàn Phong ở dưới thừa dịp sử ra một chiêu Băng Tâm Thức, ánh băng quang lóe lên từ tay, nhắm hướng đầu nó mà bay tới.

Bị lừa trúng chiêu, cả người con mộc nhân tộc bị đóng thành mộc băng, động tác của nó dừng lại. Nhưng mà dù sao cũng là công kích của yêu thú cấp 2, nó nhanh chóng phá tan lớp băng mà ra.

Chỉ là nhìn thấy chiêu thức của Hàn Phong bay tới, biết là tránh không kịp rồi, nó đành phải liều mạng bỏ xe giữ tướng.

Hàn quang lóe lên, hàn mang chém bay đi một tay của nó. Con mộc nhân rống giận, nó ngửa đầu gào thét. Để cho kẻ địch lừa gạt, chém mất một tay, thật là nỗi sỉ nhục to lớn.

Hàn Phong nhổ ra một ngụm máu, để có được tiên cơ này, hắn đã liều mạng đi vào khu rừng, đưa thân vào hiểm cảnh chính là để làm cho nó chủ quan. Giữa một rừng cây, hắn không phân biệt được dây leo nào thật nào giả, thành ra bị thương khá nhiều.

Nhưng điểm này đối với con mộc nhân cũng vậy, bởi hắn có thể âm thầm sử dụng chiêu số mộc hệ.

Hàn Phong đúng là đang trong giai đoạn tu tập, sáng tạo một hệ sát chiêu. Rất nhiều thiếu sót, cùng với khắc hệ, khiến cho chiêu số của hắn không được như ý.

Nhưng mục đích sử ra chiêu này là để nó phát hiện và tránh né, như vậy cũng đã thừa rồi.

Thêm nữa, trước đó sử dụng chiêu Cuồng Liệt Bạo Băng, hình thành lên một vùng bão tuyết nhỏ, đây chính là nhằm âm thầm thả ra con thú Lam Linh.

Nó là một con tinh linh thú, cả người giống như nhiều mảnh băng nhỏ ghép lại, thân thể nhỏ bé nhưng sức mạnh không hề thua kém. Cũng bởi thể hình nhỏ bé đặc thù như vậy, nó ẩn tàng vào trong bão tuyết mới thật là khó phát hiện.

Tất cả những mưu lược trên, đã mang lại thành công cho Hàn Phong. Con mộc nhân chủ quan bị hắn lừa cắt mất một tay, âu cũng là bởi khinh địch.

Hàn Phong mặc dù thắng trong đợt tấn công này, nhưng hắn cũng biết, bản thân vẫn không có cửa thắng nó. Hắn đã sắp không chịu nổi nữa rồi, cơ thể đang liên tục sôi trào.

“Thằng béo này, tại sao nó vẫn còn sử dụng được linh lực? Hơn nữa chưởng pháp càng ngày càng mạnh?.”

Con mộc nhân tộc dừng lại, ánh mắt căm tức cùng với đầy nghi hoặc nhìn hắn thắc mắc. Yếu điểm của tu giả chính là có giới hạn linh lực, khả năng hồi phục luôn luôn chậm hơn khả năng tiêu hao.

Đánh một trận lâu như vậy, tên nhân loại này lại càng đánh càng mạnh. Cảnh giới Hợp Linh sơ kỳ đỉnh phong, nhưng tu vi đã gần tiệm cận Hợp Linh hậu kỳ rồi. Dù là có dùng trợ phù hỗ trợ, cũng đâu thể vượt cấp như vậy.

Ăn qua một đòn đau, con mộc nhân đã trầm lặng đi không ít, nó không còn táo bạo tấn công. Thay vào đó là âm thầm đánh giá lại đối thủ, bình tĩnh suy xét mạnh yếu.

Hàn Phong thở dài trong lòng, một kích không đắc thủ, hắn lúc này đã mất đi tiên cơ rồi. Tuy làm nó mất đi một tay, sức chiến đấu đại giảm. Nhưng bản thân hắn cũng nào khá hơn gì, bị thương không nhẹ.

Tiếp đến chiến đấu sẽ không dễ dàng như vậy nữa, không bỏ chạy có lẽ sẽ phải bỏ mạng tại đây.

Quả nhiên như vậy, con mộc nhân không còn điên cuồng tấn công, nó bình tĩnh vừa đánh vừa thăm dò. Hàn Phong vừa phòng thủ vừa lui, trong đầu liên tục nghĩ cách thoát thân.

Để đi tới bước này, hắn đã vận dụng hết khả năng rồi. Nhưng đúng vào lúc này, con mộc nhân biến đổi chiêu thức. Chỉ thấy từng đám dây leo kết thành hàng trăm con thú lớn, bọn chúng đều là cá thể độc lập.

Vô số dây leo đang kết lại thành bầy, số khác vừa kết xong thì liền lập tức lao lên tấn công. Hàn Phong không ngờ tới một chiêu này, chỉ biết điên cuồng phòng thủ.

“Không ổn rồi, ta sắp không chịu được nữa rồi….”

Hàn Phong không chỉ không chịu được công kích từ bên ngoài, ngay cả bản thân hắn cũng đang có vấn đề.

Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, vô vàn những mũi kiếm xanh biếc từ không trung rơi xuống. Hàng trăm hàng ngàn, cảnh tượng này thật ra kinh người.

Từng ánh kiếm quanh mang theo kình khí rơi xuống, nơi nó va chạm lập tức tạo ra oanh liệt vụ nổ. Những con thú do dây leo kết thành trúng phải, liền lập tức nổ tung, thân xác bay tứ tán.

Tuy nhiên xung quanh Hàn Phong lại mảy may không hề xảy ra biến cố, an toàn tuyệt đối.

Một bên thấy cảnh này thì vui mừng ra mặt, một bên thì sắc mặt ngưng trọng. Con mộc nhân vốn đã xanh rồi, nay lại cực kì khó coi, nó nhìn về phía kẻ vừa tới, hiện đang lơ lửng trên kia.

Đây là một gã trung nhân, tuổi ngoài sáu mươi, thân mặc sắc phục, cả người khí khái.

“Bái kiến hộ pháp sư huynh!.”

Hàn Phong nhận ra ông ta, cũng là một trong số những sư huynh môn hạ của Bạch Đằng Giang.

“Hừ… Lũ mộc tộc các ngươi dám ra oai trên địa bàn của Tru Thiên Môn ta ư? Vậy thì hãy để ta xem bản lĩnh!.”

Ông ta giơ tay cho Hàn Phong lùi về, bản thân lại từng bước xông lên.

Xung quanh người ông ta liên tục tỏa ra từng làn dao động không gian, cùng với từng dải quang cầu huyết sắc.

Ầm ầm cơn gió nổi lên, cuồng phong thét gào, gió mạnh lật đổ cây lớn. Trên không trung xuất hiện ngàn vạn viên gạch đỏ, chúng vừa hiện ra lại cùng nhau đồng loạt rơi xuống.

Gạch đỏ rơi xuống nhờ có gió to trợ giúp, thế công lại càng thêm cuồng bạo. Hàn Phong lùi về sau một dặm, hắn nhìn màn này cũng cảm thấy kinh hãi trong lòng.

Đây chính là tổ hợp song chiêu nổi danh một thời của Nam sư huynh, một chiêu Phong Ba Bão Táp kết hợp cùng với Hồng Pháp Phương Nam.

Tên mộc nhân tộc cũng không vừa, nó biết khoảnh khắc sinh tử trước mắt, không thể coi thường. Mỗi một thú kết thành dây leo, cả ngàn con cùng nhau liên thủ, tạo thành một tấm khiên khổng lồ...

Bão táp ầm ầm cuốn lấy, gạch đỏ từ trên công kích, cả góc lớn khu rừng lúc này đã trở thành phế tích rồi. Con mộc nhân tộc chật vật lùi về sau, một số chỗ trên người đã mất, từ miệng nó ọc ra từng đám chất nhầy màu xanh.

Hiển nhiên nó đâu phải đối thủ của người vừa tới, nhưng mà thời điểm này, nó dữ dằn nhìn về phía ông ta gằn giọng uy hiếp:

“Đúng là một đám ỷ lớn h.iếp bé, giết một tên lại ra hai tên. Tru Thiên Môn đúng là rất tốt, ta hôm nay đã được thụ giáo rồi. Ân oán này ngày nào đó sẽ tìm các ngươi đòi lại….”

Nó vung lên một tay kết ra thủ ấn, từ dưới nền đất ngổn ngang mọc thêm đầy ra rất nhiều dây leo.

Đám dây leo này nhanh chóng kết lại, tạo thành một tên y hệt như con mộc nhân tộc. Không chỉ một con, vô số dây leo khác cũng đang kết lại thành hình, nó đang định dùng một chiêu giấu lá trong rừng.

Ông ta nhìn thấy như vậy, nhanh chóng kết thêm thủ ấn, ý đồ ngăn cản. Từ sau người ông ta hàng vạn mũi kiếm huyễn hóa sinh ra, đồng thời cùng nhau phóng xuống.

Chỉ là từ dưới nền đất lại nứt ra, một nụ hoa xanh thẫm nhanh chóng trồi lên. Nó khẽ mở từng phiến lá, để lộ ra một bông hoa huyết sắc khổng lồ. Từng cánh hoa biến lớn che lấy, cản lại hàng vạn tia kiếm mang ông ta đang đánh tới.

Ngàn vạn kiếm ảnh xuyên, chọc thủng cánh hoa, ngay cả nụ hoa cũng bị rạch cho tơi tả.

Phía dưới có tới vài trăm thân ảnh y hệt con mộc nhân tộc, chúng nhanh chóng hướng mười phương tám hướng mà bỏ chạy.

Kiếm ảnh mặc dù nhiều nhưng bị cản đi quá nửa, số còn lại găm được vào thân những con mộc nhân tộc đều không nhiều. Xa xa nơi này đều là rừng cây, khả năng ẩn nấp của nó đúng là vô đối.

Khi trước Hàn Phong lợi dụng khu rừng để sử ám chiêu đánh nó, lúc này khu rừng lại là lợi thế để nó lẩn mình bỏ trốn.

Ông ta nhìn thấy như vậy, biết là không cách nào truy sát được nó rồi, chỉ đành quay người bay về phía Hàn Phong.

“Đa tạ Nam sư huynh đã tương cứu!.”

Hàn Phong điều hòa khí lực, hắn chút hết những linh lực dư thừa ra ngoài cơ thể, lúc này đã tạm ổn rồi. Thấy ông ta bay đến, hắn vội vàng cúi người cảm ơn, thật là may mắn.

“Sư đệ không cần đa lễ, trận chiến vừa rồi ta đã xem qua. Quả nhiên Thiên Địa Hợp Linh, có thể vượt cấp chiến đấu. Đúng là không phụ lòng bồi dưỡng của sư tôn bấy lâu….”

Ông ta khoát tay rồi gật đầu, quả là anh tài xuất thiếu niên, công thủ toàn diện.

Hắn không chỉ mạnh, còn biết dùng chiến thuật. Khi ông bằng tuổi hắn, còn chưa có được kinh nghiệm và thực lực như thế. Thiên tài so với người thường, quả nhiên cách biệt rất xa.

Hàn Phong bên này ngớ ra, hóa ra vị sư huynh đây đã tới lâu rồi, chỉ là ở một bên xem vui. Hại hắn tí nữa thì chịu không nổi, linh lực tích tụ nổ banh xác mà chết.

Hai người hàn huyên đôi câu, sau đó cùng nhau lần tới ký hiệu của đám đồng môn còn đang chạy loạn kia….

Lại nói về Hàn Tông, hắn lúc này đang ở trong động phủ, mặt ủ mày chau nhìn đám con non đang chết dần chết mòn….


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.