Nhân Thường

Chương 232: Chương 232: Người đi trước là thầy!




Tử Đào Nhân sau khi lấy được chỗ tốt, ông ta nhanh chóng rời đi. Người trong ma đạo không nói lý lẽ, chỉ xem lợi ích và nguy hiểm.

Trước đó ông ta còn không làm quá phận, ấy là đã dự cảm được nguy hiểm. Mặc dù bọn họ kiêng kị tu vi ông ta, nhưng ông ta cũng kiêng kị xuất thân của bọn họ.

Thân ở trong địa bàn nhà người ta, vuốt mặt cũng phải nể mũi, bằng không ngày sau khó mà yên ổn sinh hoạt. Trong khi ông ta vẫn còn nhiều việc phải làm, nhất là việc tìm ra con điệp ảnh. Hơn nữa, còn phải lẩn trốn kẻ thù, hiện là lúc thương thế chưa khỏi. Để cho kẻ đó tìm thấy, phiền phức sẽ lớn hơn.

Lúc này trời đã ngả về tây, Mệnh Tại Y đang ở trên đường cái. Cứ một đoạn nàng ta lại thấy có một vài tên thủ vệ đi tuần, Mệnh Tại Y vẫn dửng dưng bước về phía trước.

Nhưng sâu trong lòng, nàng ta đã đoán được phần nào rồi.

Cho dù là phát hiện ra đám người dân làng mất tích, cũng không tới nỗi xuất hiện nhiều thủ vệ cảnh giới như vậy. Xem ra….

Mệnh Tại Y trong lòng suy đoán, hẳn là Tử Đào Nhân đã tới, kế gắp lửa bỏ tay người của nàng đã trót lọt.

Người trong ma đạo, tính khí thất thường, nhưng là rất xem trọng lợi ích. Vừa mới định giết nhau, lúc sau đã thành bạn tốt.

Tử Đào Nhân có tu vi Hợp Linh hậu kỳ, ngang bằng với Phương thành chủ. Nếu như ông ta xuất hiện, hiển nhiên là là cả thành phải chú ý âm thầm đề phòng rồi. Dù sao người trong môn phái, đối với tán tu vốn không có mấy thiện cảm.

Bởi vì kiếp trước Tử Đào Nhân bất ngờ xuất hiện, trong thành lúc đó vô cùng hỗn loạn. Sau cùng tranh chấp nổ ra, cũng suýt nữa cả đại thành đã chìm trong biển lửa.

Kiếp này Mệnh Tại Y làm ra nhiều chuyện, tương lai thay đổi, cốt cũng là đề phòng lão ta.

Trước đó, nàng ta trù tính tu luyện Tâm Độc Địa Kinh, sẽ cần phải mất rất nhiều máu huyết. Nếu cứ vài ba hôm xảy ra một vụ án, nàng ta sẽ có nguy cơ đi đêm gặp ma.

Do đó Mệnh Tại Y mượn luôn chuyện này, nàng ta đồ sát cả một ngôi làng. Một mặt lấy được đủ máu huyết, từ đó dự trữ dùng dần. Không đi đêm nhiều sẽ không gặp ma, đây cũng là dự tính ban đầu, đề phòng kẻ hữu tâm.

Sau đó, Mệnh Tại Y dẫn dụ con Thạch Mãng tới ngôi làng tàn phá, nhằm che đi dấu vết. Đây cũng là một điểm xảo quyệt trong kế hoạch của nàng, dụng kế trong kế. Vừa lợi dụng cơn mưa phi tang đi vài thứ, vừa để con Thạch Mãng thế thân, lại có thể dụ được đám thủ vệ tới đó.

Địa hình ở đây đặc thù, yêu thú thường xuyên đi lạc, sẽ không có ai nghi ngờ. Hơn nữa đám thủ vệ chắc chắn sẽ theo dấu tìm tới nơi ở con thú, từ đó từng bước rơi vào cái bẫy thứ hai.

Nàng ta để bọn họ tới đó, chính là để cho họ tìm thấy túi càn khôn của đệ tử lão ta. Để hai phe này nảy ra tranh chấp, bọn họ chắc chắn sẽ đề phòng lẫn nhau.

Với Tử Đào Nhân mà nói, ông ta bị lộ thân quá sớm, lại không có nhiều manh mối để điều tra. Để đám phủ thành này cảnh giác, từ đó ông ta muốn đi vào thăm dò, cũng phải cố kị một chút.

Còn với đám phủ thành mà nói, đây cũng là ám tin nàng ta gửi tới. Để cho bọn họ cảnh giác, tránh rơi vào cục diện hỗn loạn như kiếp trước, khi đó sẽ bất lợi cho Mệnh Tại Y.

Chỉ là cho dù Tử Đào Nhân chưa tới, nhưng chỉ cần đám người phủ thành mò tới, mẹo này cũng đã thành công rồi. Nói theo cách khác, Mệnh Tại Y vẫn hoàn thành mục đích.

Mẹo này vừa ra, nàng ta đã có đủ số máu cần tới, trong khi lại không bị nghi ngờ. Tiếp đến, xóa đi dấu vết án mạng, lại tiện việc cảnh báo cho đám người phủ thành. Không những thế, nàng ta mặc dù chưa gặp Tử Đào Nhân, vẫn có thế âm thầm dắt mũi ông ta.

Đây chính là kinh nghiệm ba trăm năm của kẻ từng trải, khác xa với Hàn Tông, đang chập chững vào nghề.

Ai có thể ngờ được rằng, trong mắt người ta, một phế vật không có tư chất linh căn như nàng, lại có thể bày mưu phía sau được chứ.

Nhưng đối với Mệnh Tại Y mà nói, Tử Đào Nhân lúc này là một đối thủ quá lớn, nàng còn chưa có lực đối đầu. Thứ nàng ta thiếu nhất, chính là thời gian để phát triển. Chỉ cần cho nàng ta đủ thời gian, mọi chuyện sẽ ổn thỏa mà thôi.

Mệnh Tại Y nhìn ánh tà dương đằng tây, khuôn mặt nàng mỉm cười đầy tà dị. Theo nàng tính toán, trong một khoảng thời gian tới mọi sự sẽ vẫn bình thường. Nàng hoàn toàn có một chút thời gian để phát triển, tăng trưởng thực lực.

Suy cho cùng mà nói, Mệnh Tại Y ở trong tối, Tử Đào Nhân ở ngoài sáng. Xét về một góc độ nào đó, nhờ có biết trước tương lai. Nàng ta hoàn toàn có thể lợi dụng được ưu thế này, bày tính cho lão vào tròng.

Mệnh Tại Y hờ hững quay người, bước chân lại tiếp tục tiến về phía trước. Hình dáng nhỏ bé của nàng ta hòa vào dòng người ngược xuôi, trong ánh hoàng hôn…

Chả mấy chốc đã tối, sao giăng đầy trời. Bên trong ngôi nhà nát của mình, Mệnh Tại Y khoanh chân tu luyện.

Từng làn khí huyết lượn lờ xung quanh, như những làn sương mỏng manh dập dờn. Mệnh Tại Y hai tay bắt quyết, làn khí đen xoay vòng quanh người, cấp tốc bay lên trên đỉnh đầu. Màn sương huyết sắc từ từ cuốn lấy nhau, dần hội tụ rồi đi vào huyệt bách hội.

Sau đấy từ mũi của nàng ta tỏa ra một làn khí đen, chúng dần dung nhập vào bình máu trước mặt. Một vòng tuần hoàn, lặp lại liên tục trong hơn một giờ mới tiêu tán đi.

“Ngã quỷ dục kinh

Tuần hoàn khí huyết

Thủ độc tâm y

Âm dương nghịch chuyển

Từ hư sinh thực

Lại thực hóa hư

Vô ý tùy ý

Bản ngã tâm chân….”

Tâm Độc Địa Kinh có bảy tầng tất cả, mỗi cảnh giới sẽ tu tập một tầng. Tầng đầu gọi là Tâm Hóa Độc Kinh, tức là luyện tâm thành độc, luyện độc thành tâm.

Vứt bỏ thất dục, hóa vô độc tâm. Độc là tâm, tâm là độc. Muốn luyện pháp môn này, trước hết chính là phải dứt tình.

Con người bình thường không thể thiếu tình, nhưng tu giả vốn đã không phải người bình thường. Muốn có được thứ mình mong, cần phải trả giá, ngay cả thánh nhân cũng không ngoại lệ.

Mệnh Tại Y kiếp này một lòng cầu trường sinh, tình chỉ làm nàng ta vướng bận, gợi lại nỗi đau quá khứ mà thôi. Không có cảm giác vui buồn, với người khác có thể vô vị, với Mệnh Tại Y lại là may mắn. Nàng ta sẽ không bị cảm xúc chi phối, hành sự cũng sẽ quyết đoán hơn, tốt cho con đường ngày sau.

Trời lúc này đã về canh hai, bên ngoài trăng sáng vằng vặc. Hàng trăm hàng ngàn côn trùng cất lên tiếng kêu, tạo thành một bản hòa ca trong đêm.

Lúc này trên đỉnh ngọn cây gần đó, một gã nam tử đứng đấy. Gã ta nhìn xuống ngôi nhà rách nát âm u, ánh mắt gã xuyên qua khe hở trên tường, nhìn vào bên trong.

Bên trong một thiếu nữ đang ngủ, nàng ta đắp một tấm chăn mỏng. Gã cứ đứng đó nhìn một hồi lâu, sau khi cảm thấy không có gì bất thường, mới tung người rời đi.

Trong căn nhà lúc này, Mệnh Tại Y từ từ mở mắt, khuôn mặt nàng ta hời hợt. Tính đến nay đã là bốn lần, kẻ này vẫn thường xuyên đến đây.

Mệnh Tại Y từ lúc có con điệp ảnh, nàng ta đã chủ động hơn trong việc trinh sát. Chỉ cần không sử dụng thiên phú của nó, cũng không sợ họa phúc tương ứng.

Thật ra nàng ta chưa xử lý tên này cũng là bởi có vài vấn đề xung quanh. Giết gã thì không khó, cái khó là không để kẻ khác nghi ngờ.

Giống như lần trước, nàng ta định mượn đao giết người, nhưng sau khi phán đoán có thể Tử Đào Nhân đã tới thì dừng tay. Lúc này thì khác, Tử Đào Nhân ẩn hiện vô tung, hơn nữa trong thành lại đang nghiêm cảnh chú ý.

Nếu vì chuyện nhỏ này mà lộ ra sơ hở, tất sẽ hỏng chuyện lớn. Hiện tại gã ta đang chủ quan, nàng cẩn thận một chút cũng không có gì đáng lo.

Thứ cần quan tâm lúc này vẫn là tài nguyên, Mệnh Tại Y nghĩ tới bốn cách phổ biến trong giới tu giả.

Thật ra, ngoài bốn cách chính ấy, vẫn còn vô số phương án khác để kiếm tài nguyên.

Kẻ tài giỏi luôn biết dùng cách nhanh nhất để tiến về đích, còn kẻ thông minh lại từ trong đó tìm ra được con đường thích hợp nhất với bản thân. Chỉ có kẻ khác người, mới có thể tạo ra một con đường hoàn toàn mới cho chính mình.

Nhưng chung quy mà nói, dù là cách nào chăng nữa, muốn đi xa hơn kẻ khác, chỉ có tài năng thì chưa đủ, mọi thứ đều phải xem vào thực lực.

Mệnh Tại Y hé mắt nhìn qua kẽ hở vách tường, ngoài kia trăng sáng cùng với vô vàn tinh tú lấp lánh. Nàng ta mỉm cười, nụ cười của kẻ nhìn thấu hồng trần….

Tru Thiên Môn…

Nơi một rừng trúc rì rào, trời lúc này đã tờ mờ sáng. Trong một căn nhà trúc thanh vắng, Thanh Y đang ngồi khoanh chân tu luyện.

Sau lần đi điều tra cái chết của tên đệ tử, gặp phải không ít phiền phức, nàng ta đã có lý do để công khai dùng Khởi Sinh Mộc Thể.

Nàng ta dùng nó, thân thể dần dần chuyển hóa, trở thành Thuần Âm Mộc Thể. Lúc này giống như bao tu giả khác, nàng ta từng bước nhập môn, tiến vào giới tu giả.

Nàng ta chuyên tu, vì thế những sự tình khác đều vứt qua một bên, chờ ngày xử lý.

Trước mắt, nàng ta tu hành chậm trễ, lúc này đã qua tuổi thích hợp. Thanh Y cũng đang lấn cấn điểm này, Toái Thánh Tà Vân thấy vậy liền hừ lạnh hỏi:

“Thanh Y, con có biết câu chuyện của nhân tổ hay chăng?.”

“Thưa sư tôn, con biết…” . Truyện mới cập nhật

Thanh Y liền kể lại câu chuyện, nhân tổ chính là con người đầu tiên xuất hiện tại trên thế gian này.

Truyền thuyết kể lại rằng, nhân tổ trước kia so với thú tộc cũng chỉ là một loài linh trưởng nhỏ bé. Nhân tổ chỉ có một mình, cô độc trên cõi đời này, lại bị thú tộc bắt làm nô lệ.

Trải qua thăng trầm kiếp vận, nhân tổ một lòng muốn trấn áp thú tộc, đứng trên đỉnh vinh quang của thế gian. Vì thế nhân tổ không tiếc trả giá, dùng chính cơ thể của mình hi sinh, dâng hiến linh hồn cho tạo hóa.

Nhân tổ chết đi, nhưng thân thể lại đản sinh ra chín mươi chín người con, đây cũng là những nhân tộc đầu tiên được sinh ra.

Từ đó tới nay, thăng trầm tuế nguyệt, nhân tộc đã phát triển tới một quần thể đông đúc nhất thế gian.

Sau khi nghe xong câu chuyện, Toái Thánh Tà Vân lại hỏi:

“Thanh Y, con có biết vì sao nhân tổ lại đản sinh ra chín mươi chín người con, mà không phải là một trăm?.”

Thanh Y tuy rằng bác học tinh thâm, nhưng mà trong điển tịch lại không có nhắc tới điểm này. So với người mới vào nghề, nàng ta không khác bao nhiêu. Thấy sư tôn hỏi như vậy là có thâm ý, nàng ta bèn thưa:

“Đệ tử ngu dốt, xin người chỉ dạy...”

Toái Thánh Tà Vân gật đầu, ông ta bắt đầu giảng giải:

“Thế gian này không có gì là hoàn mỹ, vốn là thiên địa khuyết, vạn vật khuyết. Bởi vì không hoàn hảo, chúng ta mới có thể tu hành, nghịch thiên mà đi lên.”

“Con phải biết rằng, trời có số mệnh, nhưng tu giả lại muốn trường sinh, đây cũng là một loại nghịch thiên. Nếu như thiên địa đại đạo không có điểm khuyết, chúng ta có thể nghịch mệnh được sao? Chính vì lẽ đó, nhân tổ cũng chỉ đản sinh được chín mươi chín người con mà thôi!.”

Xuất phát điểm của Thanh Y giống như con đại gia so với kẻ nghèo khó, rõ ràng được một Thánh cảnh chỉ dạy, chênh lệch rất lớn.

Ông ta lại là tà tu, do đó kinh nghiệm truyền dạy cũng sẽ thực tế hơn so với đám đệ tử chính đạo, vốn được nhét đầy những hoài bão cao xa.

“Người có vô số, đạo có vô vàn. Người có gốc rễ, đạo có cội nguồn. Dù thế gian có ngàn vạn người, chung quy vẫn là từ một mà ra. Đạo có ngàn vạn, vẫn là từ một mà ra. Từ một sinh ngàn, từ ngàn hóa vạn.”

“Thanh Y, con phải biết rằng. Trên con đường tu hành, không có phân biệt tuổi tác, cũng không phân biệt đến trước đến sau. Người hiểu đạo xem ở đạo hạnh, không phải xem ở thời gian, nhớ kỹ!.”

Mỗi một tu giả bước trên con đường tu hành, trước sau gì cũng sẽ phải tìm hiểu về đạo.

Cái gọi là hiểu đạo, không tính bằng thời gian, mà tính bằng trí huệ. Người đi trước là thầy, tuổi tác lớn bé không quan hệ, song người hiểu được đạo lý này lại không có mấy ai.

Có được lời chân tâm của Toái Thánh Tà Vân, Thanh Y đã từng bước đi lên. Tuy rằng dạy nàng không mang mục đích tốt đẹp, nhưng lời dạy của ông ta, chính là triết lý đúc kết của bậc thánh nhân.

….

“Người đi trước là thầy“. Đây là một câu chân ý đáng để suy ngẫm, tại hạ cũng không nhớ đã đọc nó ở đâu, nay mạn phép xin đưa vào truyện.

....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.