“Đây là cái giá phải trả cho những kẻ phản lại gia tộc.”
Hàn Thanh Đại nhìn Hàn Tông lạnh lùng nói ra.
“Nhớ lấy, không phải ta giết ả, là chính những suy nghĩ ngu ngốc của ngươi, cũng chớ có trách ta, nên trách bản thân ngươi không biết tốt xấu, không biết nghe lời.”
Nói xong, y vẩy những giọt máu còn sót lại trên thanh kiếm xuống sàn, như thể vị phụ nhân xấu xí này không xứng để thanh kiếm của y dính máu.
Liếc nhìn Hàn Tông thêm một lần, y nâng kiếm lên cao...
Mà Hàn Tông trước mặt vẫn là bộ dáng ngây ngốc vô hồn đứng nhìn Vương thẩm nằm dưới đất, tất cả mọi lời mọi hành động của Hàn Thanh Đại, hắn đã không còn ý thức để nhận biết nữa rồi. Trong mắt hắn là Vương thẩm, trong tai hắn là lời nói còn vang đâu đây của nàng, hắn cứ như vậy mà đứng ngây dại.
Khi mà đường kiếm đang xoẹt xuống trước người Hàn Tông, bất chợt ngoài sân vang lên tiếng của một lão giả.
“Tộc trưởng, Triệu thành chủ đã dẫn những vị kia tới cửa.”
Đường kiếm vừa hay ngừng lại trước người Hàn Tông, Hàn Thanh Đại nhìn thêm Hàn Tông lần nữa sau cùng trước khi đi hừ lạnh một tiếng.
...
Tiền viện yên tĩnh, mấy tia nắng nhỏ xuyên qua khe cửa chiếu vào gương mặt ngây ngô đang ngốc trệ còn dính máu, Hàn Tông quỵ người xuống trước mặt Vương thẩm, tay hắn lay lay cánh tay nàng.
“Vương thẩm, ta không hỏi nữa, ta không muốn biết nữa người hãy tỉnh lại đi.”
Hàn tông lay lay cánh tay nàng.
“Vương thẩm, ta chấp nhận ở lại đây sống một đời an nhàn, người mau tỉnh lại đi, người hãy mở mắt ra nhìn ta đi...”
Từng giọt từng giọt nước mắt lúc này mới chảy từ đôi mắt hắn xuống duới, giọt nước mắt hoà vào vệt máu dính trên má, hắn khóc oà.
Một tiếng thét chưa vỡ giọng vang vọng giữa khu tiền viện bỏ hoang, chất chứa bao nhiêu hối hận cùng không cam lòng, uỷ khuất bao lâu nay theo tiếng thét diên dại bùng phát.
Ra khỏi tiền viện chưa bao lâu, Hàn Thanh Đại vừa đi cũng không quay đầu mà hỏi lão giả đằng sau.
“Tam thúc, tại sao không để ta phế hắn?“.
“Tộc trưởng, nó vẫn còn là trẻ con chưa có nổi lên cái sóng gió gì, tha được liền tha. Hơn nữa sự tình kia quan trọng hơn, nhị trưởng lão đang tiếp khách ở chính sảnh, chúng ta vẫn là lên nhanh tới đó.”
Vị lão giả bên cạnh cũng là không mặn không nhạt nói ra.
Tại Hàn gia y chính là tam trưởng lão tên gọi Hàn Trường Sa, luận vai vế là chú của Hàn Thanh Đại.
Năm xưa y cùng nhị ca Hàn Hoàng Sa và đại ca Hàn Biển Đông ba người tranh đoạt chức vị gia chủ, cuối cùng thua trong tay cha Hàn Thanh Đại, cũng là đành chấp nhận làm trưởng lão trong tộc. Mà ngay cả con y cùng con nhị ca cũng là thua trong tay hai đứa con đại ca mình, vì vậy hy vọng bọn hắn cũng chỉ có đặt lên cháu trai nhà mình.
Mà bọn hắn hiểu, cháu mình cũng không so được với cái tên yêu nghiệt trên Tru Thiên Môn kia, vậy chỉ còn cách làm cho vài sự tình phát sinh. Mà phát sinh liền sẽ có cơ hội, vì vậy bọn họ nhắm vào đứa con còn lại của Hàn Thanh Đại, Hàn Tông.
Trâu đói thì bò cũng đừng hòng được no.
Hàn Thanh Đại cũng biết vị thúc thúc nhà mình không có ý tốt gì mà nói vậy, bao lâu nay bọn họ vẫn làm ra vài sự cố nhằm vào y, nhưng còn chưa đến mức để y trở mặt. Lại nói đại ca và nhi tử còn đang tu hành trên Tru Thiên Môn, nước xa không cứu được lửa gần.
Nhưng mà hiện tam thúc cũng nói có lý, những người kia sự tình quan trọng hơn, sự tình thành công càng củng cố thêm địa vị, sau khi xong đại sự giải quyết cũng không muộn, hắn gật đầu một cái, cước bộ lại tăng nhanh không ít.
…
Nguyễn gia, gia tộc lớn nhất trong tất cả gia tộc trong thiên hạ, những người mang họ Nguyễn càng là vô số tại thế gian này.
Lời đồn đại từ thời thượng cổ, gia tộc Nguyễn gia đã sản sinh một vị tuyệt thế, chính người nọ giúp cho gia tộc họ Nguyễn mạnh mẽ trường tồn cho đến ngày nay.
“Bách gia chi thế, Nguyễn gia đứng đầu.
Thiên địa trường tồn, Nguyễn gia vĩnh suy.”
Do dù đến nay đã ngàn vạn năm trôi qua, biết bao gia tộc chôn vùi cùng chiến loạn nhưng Nguyễn gia vẫn là đứng vững. Thực lực chỉnh thể không còn như xưa, đại tông đại môn mọc ra như nấm chấp chưởng thiên hạ, Nguyễn gia tuy kém một chút nhưng vẫn là thuộc hàng đầu.
Vô số chi thứ phân bổ khắp thiên hạ, nhưng qua hàng thiên niên đại, những ghi chép về tổ tiên cũng không còn được bảo toàn trọn vẹn, liền có một số chi thứ tự lập gia môn chính thống.
Tuy vậy vô số người vẫn coi là Nguyễn gia tại Đông Nam Châu là tồn tại lâu đời chính thống nhất, là thánh địa của Nguyễn gia. Bởi vậy mỗi khi đến ngày giỗ tổ, vị đại nhân vật phong vân một cõi của Nguyễn gia, vẫn là hàng ngàn hàng vạn người tìm về triều bái.
…
Trong đại sảnh ngồi trên chủ vị là Hàn Thanh Đại, mà phía bên cạnh là một lão giả tóc bạc khoảng chừng sáu mươi, bối tóc trên đỉnh đầu được cố định bởi chiếc trâm hình rồng, áo bào đen trắng lưng thêu tứ tượng đồ.
“Chu hộ pháp quang lâm đại giá, Hàn gia vinh hạnh“.
Hàn Thanh Đại chắp tay cười nói với lão giả, quả thật y rất lấy làm vui mừng, từ khi sinh hài tử đến nay, y liền gặp toàn đại nhân vật.
“Hàn gia chủ khách khí rồi, chúng ta đều là người một nhà, hôm nay ta đến là có hỷ sự“.
Chu hộ pháp cũng gật đầu đáp lễ.
“Ồ là chuyện gì, liền xin lắng nghe.”
Hàn Thanh Đại vẫn là nhiệt tình bộ dáng vui vẻ, chuyện này y cũng đã được Triệu thành chủ mời đến rượu chè một buổi ngày hôm qua.
Chỉ có điều y biết có một số chuyện y còn chưa đủ tư cách mở miệng trước, liền là giả vờ hồ đồ tốt hơn.
“Hàn gia chủ, ta liền giới thiệu, vị này chính là Nguyễn Trần gia lão, trưởng lão Nguyễn gia, chính là nhất đại Nguyễn gia Đông Nam Châu.”
Chu hộ pháp liếc nhìn Hàn Thanh Đại ý vị một cái, tay hướng vị lão giả đang ngồi bên cạnh giới thiệu.
Lão giả này thoạt nhìn gần năm mươi, thân mặc trường xam màu tím than, bộ dáng hơi gầy khuôn mặt dữ tợn.
“Tại hạ Hàn gia Hàn Thanh Đại gặp qua Nguyễn Trần trưởng lão, không kịp tiếp đón từ xa mong trưởng lão đừng trách“.
Hàn Thanh Đại vội vàng đứng dậy hướng lão giả chắp tay. Đám người Hàn gia cũng đứng dậy chắp tay...
“Hàn gia chủ quá lời, ta hôm nay đến đây cũng là vì quý công tử mà tới, Hàn gia chủ vị này là nhị tiểu thư nhà ta, Nguyễn Thanh Tâm tiểu thư.”
Lão giả đánh giá lại Hàn Thanh Đại rồi gật đầu mỉm cười nói ra, tay đưa về phía cô gái ngồi hàng ghế đầu phía dưới.
“Ồ nguyên lai là nhị tiểu thư, hân hạnh“.
Hàn Thanh Đại cũng là gật đầu chào chứ không có chắp tay, quả là thiên kiêu chi nữ, y hài lòng đánh giá.
“Thanh Tâm bái kiến bá phụ.”
Nữ tử đứng dậy thi lễ, nếu Hàn Tông có ở đây hẳn sẽ biết vị tiểu cô nương áo xanh này chính là người hắn gặp trên đường.
“Nguyễn trưởng lão, Chu hộ pháp, không biết là sự tình gì liên quan đến tiểu khuyển tử... “
Hàn Thanh Đại một bộ thập phần khẩn trương quay sang hỏi hai người.
“Ta là phụng mệnh tộc trưởng tới đây gặp Hàn gia chủ đề thân.”
Nguyễn trưởng lão nhìn Hàn gia chủ tươi cười đáp.
Đối với gia tộc lớn, huyết mạch tinh khiết là rất quan trọng, mà tộc nhân dòng chính không được phép lấy người ngoài tộc phòng ngừa huyết mạch pha tạp.
Nam nhân dòng chính trong tộc lấy nữ nhân dòng chính trong tộc mới coi là dòng chính huyết mạch truyền thừa, nam nữ lấy ngoại tộc sẽ bị coi là tộc chi, liền phải rời khỏi gia tộc đi nơi khác. Nam nữ dòng chính lấy ngoại tộc là đại kị, nhẹ phế bỏ tu vi giam giữ, nặng có thể hoả thiêu thần hồn, tro cốt không còn.
Mà vị tuyệt thế Nguyễn gia khi xưa lại cho rằng, bảo tồn huyết mạch tinh thuần là quan trọng nhưng cũng phải có thực lực mới có thể vạn thế bất diệt. Vì vậy y ban lệnh xuống, nữ nhân dòng chính trong tộc có quyền lấy nam nhân ngoại tộc.
Điều này ở một số gia tộc lớn truyền thừa chính là phạm kị, không cho phép. Nhưng cũng bởi nước đi này đã đem lại cho Nguyễn gia lợi ích vô cùng to lớn.
Nữ nhân dòng chính lấy ngoại tộc đều phải là thiên kiêu chi tử hoặc thế lực cự đại một phương. Bởi vậy quan hệ càng tăng, thế lực càng được mở rộng, Nguyễn gia qua nhiều đời như thế đã phát triển đến đỉnh tiêm của mọi gia tộc. Trải qua vạn vạn năm không suy, mà những gia tộc đã từng coi thường cách làm của Nguyễn gia đến giờ đã là theo năm tháng về với cát bụi.
Dù đến giờ một số gia tộc mới bắt đầu học theo cách làm này, nhưng người đi sau sao có thể đuổi kịp kẻ đi trước.
Trong những thế gia nhỏ như Hàn gia, bọn họ cũng không có truyền thừa huyết mạch, mà chỉ phân chia cấp bậc, chọn người có năng lực mà dẫn dắt gia tộc đi lên. Nói cách khác, Hàn gia trong mắt những thế gia này cũng chỉ coi như tộc chi mà thôi.
Chính cái gọi là truyền thừa huyết mạch đã huỷ hoại đi không biết bao gia tộc, bọn họ luôn khư khư giữ cho mình định kiến huyết mạch, cấm đoán tộc nhân phát sinh tình cảm với thế gia khác.
Bởi vì cấm đoán, bởi vì không xứng, bởi vì truyền thừa, cuối cùng rước lấy vô số cừu nhân.
Nhưng có lợi sẽ có hại, truyền thừa cũng chính là công pháp truyền đời, chỉ những tộc nhân dòng chính mới được phép tu những loại công pháp này. Việc chấp nhận dòng chính lấy ngoại tộc đồng nghĩa một vài công pháp sẽ bị lộ ra ngoài.
Nhưng nhìn chung đánh đổi công pháp lấy sự hưng thịnh trường tồn của gia tộc đã là cực kì đáng giá.
Bởi vậy có thể thấy hôm nay Nguyễn gia tới Hàn gia đề thân hôn ước cũng là rất bình thường.