*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trở lại gian phòng Mệnh Tại Y, nàng ta lúc này đang chậm rãi ngồi uống trà, trước mặt là một bàn cờ cổ. Ánh mắt nàng tỏ ra đăm chiêu, giống như đang gặp phải một nước cờ hiểm.
“Hừ… bố cục này… đặc sắc lắm….”
Mệnh Tại Y nhìn bàn cờ, nhưng lại như đang nhìn thế cục Quảng Hà thành.
Sự tình hai nhà Phương, Vận mò tới đây hỏi cưới, nàng khi này đã biết. Quả nhiên vẫn đúng như dự liệu, danh tiết với bọn họ cũng không bằng lợi ích.
Theo như nàng phân tích, Mệnh Tiêu Tai sẽ rất khó từ chối hôn sự này, điểm mấu chốt vẫn nằm ở quan hệ và lợi ích.
Ông ta liệu có dám từ bỏ lợi ích đang có và sẽ có, để cố giữ nàng ở lại? Trong khi biết nàng từng nói muốn rời đi.
Mặc dù ông ta sẽ tìm mọi cách giữ nàng ở lại, thế nhưng nếu không giữ được, ông ta sẽ mất trắng. Trong khi đó từ chối hôn sự, lợi ích có khi còn bị giảm sút nghiêm trọng.
Cho nên có thể nói Mệnh Tiêu Tai đã gần như đưa ra quyết định rồi, chủ yếu là ông ta đang cân nhắc, giữa được và mất khi đổ về phe nào mà thôi..
Chọn Phương gia, đây là điều ai cũng nghĩ tới đầu tiên.
Thứ nhất quan hệ thêm chắc, lợi ích từ việc buôn bán Phương gia đem lại ngày càng lớn hơn. Thứ hai, có Hợp Linh cảnh như ông ta chỉ dạy, tiền đề phát triển của nàng rất lớn.
Mệnh Tại Y lắc đầu, nhìn mặc dù lợi ích rất lớn, nhưng thâm tâm ông ta nhất định lưỡng lự khi chọn phe này, tất cả chỉ bởi Vận gia.
Dựa theo kiếp trước, Vân gia thắng cuộc, Phương gia buộc phải rời Quảng Hà thành. Điều này có nghĩa, nếu lịch sử lặp lại, Mệnh gia ắt sẽ gặp họa lớn.
Nhưng cho dù không biết, Mệnh Tiêu Tai sẽ không ngu ngốc mà bỏ qua, không suy nghĩ tới vấn đề này, thậm chí lao lực trăn trở nhiều đêm.
Cho nên nếu được, Mệnh Tiêu Tai rất muốn gả nàng cho Vận gia, để làm ngư ông đắc lợi. Chỉ là điều này có thể sao? Rất khó.
Nếu gả nàng cho Vận gia, quan hệ của Mệnh Tiêu Tai và Phương gia sẽ đi xuống. Thử nghĩ, người phe mình lại muốn ôm cả đùi kẻ địch của mình, khỏi nói cũng biết sắc mặt Phương Thuấn thế nào.
Ông ta nhất định sẽ rút bớt đặc quyền, áp một số lệnh. Mục đích trừng phạt Mệnh Tiêu Tai, cảnh cáo Mệnh gia, thậm chí tranh đấu sẽ vì vậy mà nổ ra sớm hơn.
Cho nên đối với Mệnh Tiêu Tai, đây là một bước đi nguy hiểm. Ông ta phải suy tính nhiều mặt, nhất là phải cân bằng hai phe, tránh gây xung đột.
Hơn nữa, Mệnh Tiêu Tai phải biết rõ một điều, ý đồ Vận gia tới đây. Tuy rằng ngoài mặt là vì bí ẩn thân thế Mệnh Tại Y, thế nhưng đây cũng là một kế chia rẽ quan hệ.
Bởi nếu nàng làm dâu Vận gia, đương nhiên quan hệ của Vận gia và Mệnh gia sẽ gần hơn lúc trước. Điều này lâu dài sẽ khiến Phương thuấn cảnh giác và chú ý, ông ta sẽ dần nghi ngờ lòng trung thành của Mệnh Tiêu Tai.
Tóm lại, đây là một miếng mồi câu rất ngon, dụ hoặc cực lớn của Vận gia. Thế nhưng Mệnh Tiêu Tai ăn không khéo, ông ta sẽ bị mắc câu, trở thành quân cờ cho tranh đấu của hai nhà Phương, Vận!
“Như vậy ông ta dù không muốn, nhưng hẳn vẫn sẽ phải chọn phe Phương gia, từ chối Vận gia?”
Mệnh Tại Y vươn tay định đặt xuống quân cờ, nhưng rồi lại lắc đầu. Nàng không cho là đúng, bèn thu tay về, miệng khẽ lẩm bẩm...
“Bình thường sẽ là như vậy, thế nhưng đây lại là một thế cờ hay, để cho một kẻ khác đục nước béo cò....”
Người này không ai khác, chính là Vân Thái Chi. Bà ta nhất định sẽ giở trò, động chạm vào thế cục, mục đích thay đổi quyết định của Mệnh Tiêu Tai. Chỉ bởi...
“Bà ta có một quân cờ tốt, ấy là Mệnh Thủy Nhược!”
Kiếp trước khi nàng rời Quảng Hà thành, Mệnh Thủy Nhược vẫn chưa xuất giá. Nhưng sau khi chính biến xảy ra, nghe nói nàng ta đã được gả cho Vận Kinh Hồng.
Tuy rằng nguyên nhân không rõ, thế nhưng có một chi tiết đáng chú ý, đó là Mệnh Tiêu Tai không ngăn cản.
Để ông ta không ngăn cản, cái này… có lẽ chỉ có hai nguyên nhân. Hoặc ông ta bị nắm điểm yếu, hoặc Vận gia bắt buộc phải làm thế.
Kiếp này bởi vì nàng xuất hiện, tình huống tuy có đảo lộn. Thế nhưng vẫn là một hoàn cảnh tốt với Vân Thái Chi, bà ta nhất định sẽ ra tay.
Nhất là khi Vận Kinh Hồng sắp sửa lên làm tộc trưởng, để Mệnh Thủy Nhược lấy gã ta, đây là cực kì có lợi với Vân gia phía sau.
“Như vậy, bản thân ta… có thể cũng sẽ trở thành quân cờ của bà ta!”
Khi mà Mệnh Tại Y còn đang cân nhắc cục diện, nên nắm hay nên buông. Khi này Vân Thái Chi vừa rời khỏi một gian phòng, khóe miệng mỉm cười.
Điều ngạc nhiên đó là, trong gian phòng này còn một kẻ khác, ấy là Vận Kinh Hồng. Sắc mặt y vừa mừng vừa lo, khi thì đăm chiêu, khi thì thâm trầm.
Chẳng qua Vân Thái Chi lại không thèm để ý, bà ta nhắm hướng gian lầu các nơi xa đi tới. Qua thời gian một chén trà, đi qua hai hàng thủ vệ, bà ta bước xuống cửa gian mật thất…
“Lão gia…”
Vân Thái Chi nhìn người ngồi trong phòng, nhẹ nhàng cất lời, tươi cười ngồi xuống.
“Phu nhân, nàng nói có cách giúp ta giải quyết tốt chuyện này, đây là thật sao?”
Mệnh Tiêu Tai đúng là đang ngồi ở đây, nhìn bà ta nghi hoặc mà hỏi.
Sự tình là trước đó hai ngày, Vân Thái Chi đã nói cho ông ta biết. Có lẽ đại lễ Vận mời ông tới, chính là muốn ngỏ lời thông hôn. Chưa dừng tại đó, Phương gia ắt cũng có chủ ý như vậy.
Hôm ấy nghe xong, Mệnh Tiêu Tai chỉ bán tín bán nghi, có hơi khó tin. Nhưng mà lời thật không sai, hiện hai nhà Phương Vận thật mò tận tới cửa, khiến cho ông giật nảy cả mình.
Thế là ngay trong đại sảnh, Mệnh Tiêu Tai lấy lý do họp bàn cân nhắc, xin được ra ngoài đôi chút. Sự tình này trọng đại, các gia lão thi nhau nghị luận, sôi nổi cả nửa ngày.
Kết quả không mấy khả quan, bấy giờ Mệnh Tiêu Tai mới nghĩ tới Vân Thái Chi, ông ta vội gọi bà tới đây để hỏi.
Vân Thái Chi biết là đại sự đã thành, bà liền nhẹ bước tới, rót cho ông một ly trà. Sau khi yên vị, bà ta mới nhẹ nhàng mở lời:
“Thật ra… thiếp hiểu ý tứ của lão gia, người không muốn gả Vô Ưu đi. Là để bù đắp những năm qua cho con bé, thậm chí là để sau này lên thay lão gia kế nghiệp.”
Sau bà ta lại nói:
“Thế nhưng bởi vì cái giá phải trả quá lớn, và vì lợi ích tương lai, lão gia không thể không gả. Mà hơn nữa, lão gia muốn gả cho Vận gia cũng không được, chỉ có thể….!”
Mệnh Tiêu Tai ngoài mặt không nói, trong lòng dậy sóng ầm ầm. Chỉ qua hai câu nói, tâm tư của ông đã bị bà ta nhìn thấu, không sót một chỗ.
Hơn ai hết, Vân Thái Chi rất hiểu Mệnh Tiêu Tai. Bà biết ông ta tuy rằng ngoài mặt chọn phe Phương gia, thế nhưng vẫn có trù tính.
Phương gia bị đổ, Mệnh gia cũng như xe đổ dốc không phanh. Cho nên ông ta rất muốn tạo quan hệ với Vận gia, hình thành cục diện ngư ông.
Thế nhưng nếu làm không khéo, Mệnh gia sẽ trở thành con tốt thí đầu tiên, để cho hai nhà xâu xé.
Cho nên sự xuất hiện của bà vào lúc này, lại như sợi dây cứu mạng, giúp ông ta hoàn thành đại nghiệp. Chẳng để ông ta chờ lâu, Vân Thái Chi bắt đầu mở lời:
“Lão gia, người biết đứa con thứ ba của Vận Nhất Khí chứ?”
Trái với kết quả Mệnh Tiêu Tai muốn biết, ông lại nghe thấy bà ta hỏi vậy. Khuôn mặt trở lên thâm trầm, thế nhưng vẫn nghi ngờ đáp lời:
“Nghe nói gã ta từng gặp tai nạn, hiện sống như phế vật. Vận gia bao năm lao lực, tốn công tìm thuốc, thế nhưng vẫn vô phương. Ý phu nhân là…”
“Vừa hay Vân gia của thiếp có một phương bí truyền, có thể chữa khỏi!”
Nói rồi Vân Thái Chi rút ra một ống trúc, bên trong hẳn là bí phương bà ta nói rồi.
Mệnh Tiêu Tai bật dậy khỏi ghế, ông hiểu ý bà ta nói gì rồi, hai mắt chằm chằm vào vật trên tay.
Thế nhưng nghĩ tới gì đó, cảm giác kích động nhanh chóng đè nén, ông chậm chạp ngồi lại xuống ghế, thâm trầm mà hỏi:
“Phu nhân, tự dưng đưa ra một vật quý như vậy giúp ta, không phải là có điều kiện gì chứ?”
Trái lại Vân Thái Chi ung dung ngồi xuống, bà ta đẩy ống trúc đến trước mặt ông ta, nhẹ nói:
“Chúng ta là phu thê bao năm nay, lão gia vẫn còn vì chuyện vừa qua mà nghi ngờ thiếp sao? Sở dĩ hiện tại thiếp mới mang vật này ra, ấy là trước kia thời cơ chưa tới. Nay Vận Kinh Hồng đã sắp đăng vị, chẳng phải là một cơ hội tốt hay sao?….”
Sau bà ta lại nói tiếp, liên tục giải trừ nghi ngờ từ ông ta:
“Còn về xuất xứ, đây là vật mẫu thân để lại cho thiếp, Vân gia không biết, càng không liên quan. Thiếp đã lấy gà theo gà, lấy chó phải theo chó, đồ của thiếp cũng là của lão gia.”
“Phu nhân….”
Mệnh Tiêu Tai cảm động tới rớt nước mắt, ông ta bùi ngùi xúc động, vội ôm Vân Thái Chi vào lòng. Chỉ là trong đầu ông ta lại suy tính, việc này phải tìm hiểu, xác minh thêm mới được.
Bên này Vân Thái Chi cũng vậy, bà ta nghẹn ngào ôm chầm lấy ông ta. Thế nhưng trong đầu cũng nghĩ, vậy là mắc mưu rồi.
“Thế nhưng nếu phu nhân để nó lại cho Vân gia, đây thật sự là quá tốt. Giúp cho Vân gia…”
Ôm được một khắc, Mệnh Tiêu Tai âm thầm dò hỏi, chỉ là Vân Thái Chi đã chuẩn bị đâu ra đó, bà ta lắc đầu đáp:
“Sau khi mẫu thân qua đời, người Vân gia càng không đoái hoài tới thiếp, coi như bát nước hất đi. Làm dâu chính là như vậy, kiếp số này đã định rồi. Thêm nữa, chuyện này nếu để Vân gia ra tay thì tính ra... cũng không ổn thỏa….”
Theo như bà ta nói, Vân gia quá yếu, nếu dùng cái này như là uy hiếp, để Vận gia phải thông hôn. Bởi vì vai vế không xứng, sau này lợi ích sẽ không được như mong đợi.
Thậm chí lợi bất cập hại, càng khiến cho Vận gia nghi kị, dụng thủ đoạn thăm dò. Khi ấy bắt gà không được còn mất luôn nắm thóc, Vân gia ăn thiệt.
Ngược lại Mệnh gia thì khác, môn đăng hậu đối. Hơn nữa lại có chỗ dựa là Phương gia, đây là điểm quan trọng nhất.
Lợi ích không chỉ tăng, mà còn tạo tiền đề cho một nước lùi sau này. Hai nhà tranh nhau tất bại một nhà, Mệnh gia để trứng hai giỏ, thiệt hại sẽ không quá lớn như trước đây.
Khỏi phải nói, Vân Thái Chi rất khôn khéo, tránh một số chỗ hoài nghi. Thêm vào đó, đây mới thật sự là cái mồi câu tốt nhất, khiến cho ông ta không thể không há miệng!
Đương nhiên, nếu bà ta không nghĩ tới Vân gia thật, Mệnh Tiêu Tai ắt sẽ không tin tưởng. Vì thế bà ta lại nói tiếp:
“Lão gia, thế nhưng thiếp vẫn là người Vân gia. Nước có cội nguồn, cây có gốc rễ, vì thế thiếp muốn người gả đi là Thủy Nhược….”
....