Nhân Thường

Chương 175: Chương 175: Ở trong thế giới đầy tranh đấu, đời người chỉ như một ván cờ




Nguyên Quang bởi vì phát hiện ra, nhờ vào khoảng cách và địa hình phức tạp sẽ tạo lên chênh lệch giá trị món đồ. Gã vì muốn kiếm thêm một khoản lớn thành ra dốc hết vốn liếng, cùng nhận lấy một nhiệm vụ mà tiện đường tới đây kiếm cho thêm tấm thêm miếng.

Chẳng qua chạy tới đây mua được rồi gã mới nhận ra, cái giá trị gia tăng ấy đã bị chi phí đi lại bù vào, thành ra không lãi mà còn lỗ lớn. Đây cũng là điểm khác biệt giữa người có kinh nghiệm và kẻ mới lần đầu làm ăn, đời vốn không như là mơ.

Đứng trước nguy cơ nợ một khoản chi phí lớn, gã chỉ đành bước theo con đường mà nhiều kẻ cùng quẫn khi tới đây nghĩ đến, ấy là đào trộm Thổ Sinh Kim Linh.

Gã sau nhiều ngày lên rừng xuống rẫy công cốc đã vô tình phát hiện ra hang động kia, cũng chính là lối Bích Ngọc và Hàn Tông bỏ chạy mà phát hiện thấy.

Chỉ là gã khi vào không lâu cũng phát hiện có người, ấy là Lưu Thuật. Cả hai đều cho rằng đối phương tới đào trộm, thêm nữa ở nơi mê cung chằng chịt này còn chưa biết có nguy hiểm hay chăng. Lúc này hai người mới đồng hành hợp tác, cũng là trải qua vài phen lạc đường hai người liền phát hiện. Bọn họ đúng là đi lạc tới một mỏ khai thác, còn là mỏ của Đoạn gia.

Do đó hai kẻ ý định liền rời khỏi, cũng từ đây hai kẻ chính thức không còn hợp tác. Chỉ là với kinh nghiệm, Lưu Thuật đã nhìn ra điều không ổn.

Sau khi đi gã Lưu Thuật lại quay lại, chỉ vài ngày với mánh khóe gã đã lấy được một viên đá, từ đây cũng biết một bí mật mất mạng.

Gã cũng không ngờ ấy là Nguyên Quang, kẻ này kiến thức không phải tầm thường, sau vài hôm quen nghề Nguyên Quang cũng đã nhận ra điểm ấy.

Chẳng qua gã vừa tới định dùng mánh kiểm chứng, thì bản thân lại bị phát hiện. Gã cũng không biết Lưu Thuật vừa chạy ra khỏi đó, đám người kia là đang truy theo dấu Lưu Thuật.

Nguyên Quang một đường đánh sập vài lối đi, tránh cho kẻ sau đuổi tới. Cũng là không may cho gã, vừa rời khỏi hang được vài dặm, gã đã bị hung thủ bắt gặp. Do cảnh giới chênh lệch, cùng với lời lẽ không hợp, gã biết tử nạn đã tới. Vì thế mới lén lút để lại túi hương, giúp cho hai người tìm tới hiện trường thật. Hành động này suy cho cùng, chẳng qua là ăn may gặp thời.

Hung thủ nghi ngờ gã và Lưu Thuật có liên quan tới nhau, nhân lúc Lưu Thuật còn chưa biết bị bại lộ thì liền ra tay.

Như Hàn Tông đã nhận định, kẻ mà Lưu Thuật gặp ở quán trọ chẳng qua là kẻ giả mạo. Nguyên Quang trước đó đã chết rồi, đây là điểm xảo quyệt của vụ án. Nhưng cũng lại là điểm rất đối hoài nghi nếu điều tra cẩn thận, do đó Cổ Tử mới cử hai đứa con tới làm hai người phân tâm.

Tiếp theo đó kẻ giả mạo này không khó để khiến cho Lưu Thuật phải rút kiếm đánh nhau với y, tất nhiên theo đúng “kế hoạch”, kẻ giả mạo Nguyên Quang chắc chắn là sẽ phải chết.

Gã cố ý hi sinh hay bị ép buộc hiện chưa bàn tới, chỉ là Lưu Thuật sau khi phát hiện ra điều khả nghi thì liền phi cửa sổ bỏ chạy. Nhưng gã đã bị Đoạn Tuyệt ông ta chặn đầu, với thực lực áp đảo cùng lý do chính đáng, gã sao có thể thoát khỏi số mệnh.

Vụ việc tiếp theo chính là ngụy tạo hiện trường giả, bọn chúng giấu cái xác giả đi rồi mang xác Nguyên Quang thật tới. Đây cũng là lý do tại sao lại có máu của kẻ thứ ba ở hiện trường, cũng giải thích máu ở đầu của Nguyên Quang bắn ra lại quá ít so với thực tế.

Hàn Tông và Bích Ngọc không tìm thấy xác của kẻ chết thay, nhưng lại nhờ có túi hương của Nguyên Quang mà tìm ra hiện trường thật. Từ đó đụng độ đám người Đoạn gia, sau cùng phát hiện luôn ra hang động mà Nguyên Quang và Lưu Thuật đã đi vào.

Vốn chỉ là cái chết của đệ tử bình thường không có bối cảnh, thường thì chỉ do nơi địa phương quản lý báo lên là xong. Cũng chỉ là người tính không bằng trời tính, vụ án này lại là đề khảo hạch của Bích Ngọc.

Cổ Tử sau khi biết chuyện thì đã quá muộn, ông ta biết sớm như vậy hẳn sẽ không vội giết Nguyên Quang, như đã làm với Hàn Tông.

Thêm vào đó việc cố sửa sai để hai đứa con theo chân nhằm sao khiến hai người sao lãng vụ án, điểm này lúc ấy lại là điểm sai lầm của ông ta, khiến cho hắn nghi ngờ.

Hàn Tông và Bích Ngọc sau khi thu thập đủ thông tin, quá trình gây án lúc này đã gần như sáng tỏ. Hung thủ không ai khác chính là Đoạn gia, còn nguyên nhân chính là mỏ linh thạch Cổ gia phát hiện kia.

Hung thủ đã chắc chắn không sai, chỉ là có một hai vấn đề nữa vẫn cần phải có hung thủ xác nhận. Chung quy đây vẫn chỉ toàn bộ quá trình bọn hắn dựa vào những manh mối có được mà suy diễn ra, liệu còn có ngoài lề nữa hay không còn khó nói.

Hàn Tông và Bích Ngọc nhìn khuôn mặt ủ rũ của Bảo Ngọc thì không nói, hai người để cho nàng ta yên tĩnh một lát.

Hắn nhìn nàng ta, cảm giác mất đi người thân khiến cho hắn nhớ lại Vương thẩm. Bích Ngọc lại không giỏi an ủi, hai người chỉ đành trầm ngâm nghĩ bước tiếp theo.

Còn đang ngẫm nghĩ, Bảo Ngọc vội sụp xuống nghẹn lời đa tạ bọn hắn, Hàn Tông quay mặt không nói, còn Bích Ngọc vỗ vai an ủi mấy câu.

“Sư huynh đã nghĩ tới bước tiếp theo hay chăng?.”

Bích Ngọc nhìn về nơi tòa cung điện lớn đằng xa kia hỏi, Hàn Tông lắc đầu hờ hững đáp:

“Thường thì lăng mộ là nơi chỉ có vào mà không có ra, không ai thiết kế lăng mộ ra vào như đi chợ cả. Thêm vào đó đây lại là lăng mộ của yêu tộc, chúng ta không quá rõ ràng so với lăng mộ của nhân tộc. Duy chỉ có điều chắc chắn, ấy là lăng mộ thì kiểu gì cũng có cơ quan. Tức là nguy hiểm chúng ta gặp phải là sẽ có, còn nặng hay nhẹ thì phải xem nơi này là an táng kẻ nào. Tuy vậy, dựa vào những gì chúng ta đang thấy, cái tỉ lệ này quá thấp!.”

Nặng hay nhẹ còn xem là thờ kẻ nào, lời này hắn nói cũng không hoàn toàn sai, thú tộc cũng như nhân tộc. Không phải có chiến lực cao mới được nhiều người kính nể, rất nhiều kẻ cảnh giới yếu kém vẫn áp được khối kẻ cảnh giới cao hơn mình.

Bối cảnh và địa vị chính là thứ làm kẻ khác phải kiêng kị, phải kính nể và nhường đường. Trong thú tộc cũng vậy, huyết mạch là một trong những thứ đại biểu uy quyền của vương giả. Nhưng dù là cậu ấm hay thiên tài thì cũng khó tránh khỏi chết non, cho nên không nhất định cứ phải lăng mộ là thờ kẻ có cảnh giới giới cao.

Tất nhiên đây chỉ là số ít, thực tế chỉ ra rằng con vua đều hưởng phúc vua, với quy mô như vầy, nguy hiểm sợ rằng sẽ rất cao.

Bích Ngọc ngưng trọng không ít, cho dù bọn nàng thoát ra khỏi đây vẫn là chưa xong. Bên ngoài chỉ sợ đám Cổ gia cùng Đoạn gia đã bày sẵn tử địa chờ đón rồi.

Lúc đầu ở Bạch thành nghe Hàn Tông nói có thể gặp nguy hiểm cả đời khó quên, nàng còn vui mừng muốn thử. Giờ chân chính trải nghiệm, nàng nghĩ rằng ở yên một chỗ tu hành vẫn là tốt nhất. Trải nghiệm dù đáng giá tới mấy cũng là phải có mạng mới cảm nhận được, không có mạng thì chả để làm gì.

“Cũng không quá bi quan cho lắm, pháp trận bao bọc nơi này đã trải qua hàng vạn vạn năm. Tới nay hẳn là đã suy tàn không ít rồi, bằng không chúng ta cũng chẳng vô ý mà rơi vào. Hi vọng chúng ta tìm thấy phương pháp trước khi nó sập hoàn toàn. Tuy nhiên khả năng cao vẫn là chúng ta sẽ chết già ở đây trước khi cái pháp trận này sụp đổ, hoặc sẽ làm mồi cho đám... gác mộ ở đây!.”

“Phủi phui cái mồm sư huynh đi, đã suốt ngày lầm lầm lì lì lại còn không nói được câu nào tử tế cả!.”

Bích Ngọc tức giận hừ lạnh, nàng ta lôi vài thứ làm ra chuẩn bị, sau lại đưa cho Bảo Ngọc một cái áo giáp:

“Ít nhất cũng tránh được phần nào!.”

Bảo Ngọc thấy vậy ngậm ngùi nhận lấy, Hàn Tông lúc này đã có thời gian ngồi xem xét thêm vết thương lần nữa. Nhờ có căn cốt tu giả cùng tâm pháp luyện thể, xương gãy ở ngực hiện đã đang dần chậm rãi khôi phục.

Việc còn lại chỉ là chờ thời gian bình phục mà thôi, nhưng vấn đề cũng nằm ở chỗ này. Hắn đang ở vào hoàn cảnh rất có thể sẽ bị thương thêm lần nữa, và nếu như bị đúng vào chỗ cũ. Vậy thì xác định thương tật vĩnh viễn rồi, coi như sau này có thể chữa trị, ít nhất cũng khó mà không để lại di chứng.

Hắn lắc đầu lôi một số đan dược ra nuốt vào rồi vận khí linh lực, một mặt lại nghĩ về lần này.

Nếu như lần này có thể an toàn thoát thân, vậy thì cơ hội ông ta thu nhận gần như rất cao. Hoặc giả dù không như vậy, với phát hiện trọng đại kia, hắn chắc sẽ được thưởng một khoản kha khá.

Chỉ là không ngờ vụ án này nguy hiểm cao quá, nếu như bản thân hắn biết trước, nhất định là sẽ cân nhắc kỹ càng hơn.

Nếu nói như vậy, Hàn Tông mà biết vụ án này là do Thanh Tử Dương chỉ định, nàng cũng biết hắn muốn lợi dụng Bích Ngọc tìm chỗ dựa mới. Không biết Hàn Tông khi đó sẽ có bộ mặt thế nào?.

Cũng khoảng thời gian đó, Thanh Tử Dương lúc này đang đứng tại lưng chừng đồi, nàng ngước nhìn lên trời cao. Từng áng mây mang theo sắc đỏ trôi về nơi xa, không biết là giờ khắc này nàng đang suy nghĩ điều gì.

Đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói:

“Hắn bởi vì có cô trợ giúp đã phát triển rất nhanh, lộ ra rất nhiều tâm cơ mà ở cái tư chất ấy hiếm người có được. Nhưng mà cũng vì cô, con đường ở đây hắn đi lại gập ghềnh, địa vị sau này hắn có tuyệt không thể cao hơn. Có thể nói gặp được cô là cơ may của hắn, cũng là vận xui của hắn!.”

Thanh Tử Dương quay đầu nhìn lại, hóa ra người tới chính là Kiếm Nhất Tâm. Thanh Tử Dương nghe vậy mặt không biểu lộ cảm xúc, nàng ta lại quay lại nhìn ngắm ánh tà dương. Hồi lâu sau mới cất lời hỏi:

“Ý ngài là việc hắn dù có cố gắng thế nào, một khi còn chưa thoát khỏi cái bóng của ta, sẽ không có ai thu nhận?.”

Ông ta không trả lời, tuy nhiên Thanh Tử Dương hiểu, đây là câu trả lời của ông ta. Nàng tuy không tham gia vào tranh quyền đoạt vị, nhưng bản thân sống ở tầng lớp cao tầng.

Nàng lại có đôi mắt thấu tỏ tất cả, thêm vào trí thông minh sắc bén, sao lại không nhìn ra thế sự.

Đừng nói là Hàn Tông, cho dù là Thanh Y hay ông của nàng, tất cả đều chịu ảnh hưởng như nhau. Càng quan hệ mật thiết, khả năng bị bài xích lại càng lớn, nói chung cục diện này chưa đến mức cực đoan, vẫn là bọn họ đang kiêng kị nàng.

Thanh Tử Dương biết rõ, đám bọn họ vừa cần nàng lại vừa muốn loại bỏ nàng. Ngày mà hạn định của nàng tới, những người thân của nàng lúc ấy sẽ dần bị thay thế.

Thanh Y là phàm nhân mà có thể leo cao hơn nữa, chẳng phải là nhờ có nàng hay sao. Tiếp đến là Thanh Khư lão đạo, ông ta hiện đang ở phe chung lập. Một khi nàng biến mất, Hàn Phong lại xảy ra chuyện, vậy không cần nghĩ cũng biết.

Hạ bệ ông ta, cho người của phe mình lên thay, phong chủ một phong, giá trị nằm ở phe nào cũng là có thể nghĩ.

Trong tranh đấu cao tầng, chỉ cần có lý do hợp lý, không có kẻ nào là không lật đổ được.

Tất nhiên đứng trước thực lực tuyệt đối, mưu mô nào cũng chỉ là rác rưởi, nhưng đừng quên rằng. Hai chữ tuyệt đối này, vốn dĩ rất khó tồn tại, hoặc là nói nếu ngươi có nó, thì đã không đứng ở đây nói nhảm rồi.

Trong các phong thì Đoán Định Phong là nơi thay chủ nhiều nhất, cảnh giới thấp, thọ nguyên ít. Đây chính là điểm yếu chí mạng của các đời phong chủ Đoán Định Phong.

Tất cả những điều trên ngay cả Thanh Y cũng biết, chính vì thế nàng ta mới khao khát muốn thay đổi số mệnh.

Nói đi cũng nói lại, ông của nàng rất khó thất thế, cho dù nàng có biến mất, ấy là còn có trưởng môn sư huynh. Dù cho ông ta có bị quy tắc cân bằng quyền lực trói buộc, ít nhất ông ta cũng có quyền uy nhất định.

Cây to đứng vững là nhờ có nhiều rễ, rễ càng to mọc càng sâu, rễ càng dài lan càng rộng, càng bám chắc. Nàng tất nhiên là hiểu quy tắc này, do đó nàng mới không đặt hết hi vọng vào ông ta.

Chỉ cần một lời nói của lão tổ, tất cả sẽ được giải quyết, nhưng mà mỗi lần người bế quan cũng là vài chục tới cả trăm năm. Nàng không chờ được, nhưng vẫn còn vài cách khác, một trong số ấy hữu hiệu nhất là tăng thực lực bản thân của bọn họ lên.

Một khi giá trị lợi ích và thực lực của người đó mang lại cao hơn giá trị tính mạng của người đó, tức là người ấy vẫn không có việc gì. Đây cũng là một phần nguyên do nàng tạm rời Hàn Tông, tới đỉnh Đoán Định Phong hỗ trợ Hàn Phong cảm ngộ. Một phần trợ giúp cùng thúc giục ông nội bế quan, sớm ngày tiến vào đỉnh phong.

Thậm chí dù xa Hàn Tông, nhưng mà những đường đi nước bước của hắn, chỉ sợ cũng là…

Nhưng có như vậy, bọn họ mới có thể tiếp tục sinh tồn ở trong thế giới đầy tranh đấu này.

Thanh Tử Dương nhắm mắt khẽ nói, giọng nói nàng nhẹ nhàng như gió...

“Không sai, ta vừa là may mắn vừa là xui xẻo, bởi vì… ta có thể thay đổi được tương lai!.”

Quả đúng là như vậy, xét về một khía cạnh nào đó mà nói, người có địa vị hoặc quyền thế hoàn toàn có thể ảnh hưởng, thậm chí thay đổi được tương lai của người khác.

Tuy nhiên câu nói này của Thanh Tử Dương lại khiến cho Kiếm Nhất Tâm biến sắc. Người như ông ta mà cũng có lúc như vậy hẳn là đang chịu một đả kích lớn, câu nói này của Thanh Tử Dương khiến cho ông ta hiểu theo một nghĩa khác.

Ông ta đang nghĩ tới một lời đồn truyền thuyết….

Người có thể nhìn rõ đại đạo huyền cơ, thấu thiên triệt địa đều là người không chỉ có thể thấu tỏ quá khứ hiện tại, mà còn thấu tỏ cả tương lai.

Dẫu sao đây chỉ là lời đồn, chưa có người nào chứng thực được, nhưng trực giác của ông ta mách bảo, điều này mơ hồ… không sai.

Do đó ông ta sợ rằng, nàng ta đang có một kế hoạch nào đó mà chính bản thân ông. Một cường giả Hoàng cảnh cũng không thể đoán biết, có khi còn là một quân cờ trong đó cũng nên.

Bởi rõ ràng nàng ta dù có thiện tâm, nhưng đừng quên rằng nàng ta cũng có tình cảm của một con người bình thường. Người bình thường tất nhiên dù thiện tâm thế nào, cũng khó tránh khỏi có lúc nghĩ cho người thân trước, rồi mới nghĩ cho người khác sau.

Nghĩ tới đây ông ta lại liên tưởng tới một chuyện, liệu vụ án này mà nàng ta chỉ định cho hai người kia, bên trong còn có mưu chước gì hay chăng.

Còn đang nghĩ tới đây, ông ta nhìn thấy Thanh Tử Dương quay lại mỉm cười nói:

“Kiếm phong chủ yên tâm, vụ án này ta không đánh chủ ý lên người đồ đệ của ngài đâu!.”

Kiếm Nhất Tâm: “.....”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.