Lại nói khả năng thứ hai không cao, một là đâu có ai biết gã có mục đích riêng, tội gì phải vạch áo cho người xem lưng.
Hơn nữa sợ chết bỏ mặc đồng môn trốn thoát, không chứng minh được do nguyên nhân khác, vậy thì tội nặng lắm.
Bỏ đi vào lúc này không hề có lợi cho gã, trừ phi thứ tìm thấy đủ để giúp gã nghịch thiên cải mệnh.
Dẫu sao tất cả chỉ là suy đoán, mọi thứ không có gì là chắc chắn cả, ngay cả vợ mình ngày mai cưới, tối nay còn đi với kẻ khác nữa là….
Bất kể nam nữ, người nào cũng không ngoại lệ, thế gian chữ ngờ xuất hiện nhiều lắm.
Hắn lắc đầu, nghĩ nhiều đôi khi bản thân lại lạc trong mối bòng bong do chính mình tạo ra, nghĩ nhiều không bằng nghĩ ít mà quan sát nhiều.
Mọi ý muốn đều thể hiện ra ở hành động, quan sát nhiều một chút biết đâu lại tìm ra manh mối tốt hơn là ngồi đau đầu đoán mò.
…
Thiếu đi chủ lực mạnh nhất, một đám ngủ cả đêm không ngon giấc. Trời chỉ vừa tờ mờ sáng, Bảo Nhi và Bối Nhi đã bật dậy thò đầu ra cửa hang nghe ngóng xung quanh.
“Sáng rồi, chúng ta đi thôi, nhanh chút nào hay chút đó.”
Bảo Nhi thúc giục.
“Phải đấy, bằng không quay về cũng không biết báo cáo thế nào với mấy vị chấp sự.”
Bối Nhi phụ họa.
“Rồi rồi ta tới rồi đây hai mẹ trẻ, cả đêm qua chập chờn khó ngủ, mệt mỏi quá.”
Đặng Văn Quân càu nhàu.
Tu giả thức vài ngày chả việc gì, khó là lúc căng thẳng cần nghỉ ngơi lại không nghỉ được mới là vấn đề gã bực dọc.
Hàn Tông đi tới, mấy hôm nay ở đây hấp thu linh khí có chút chậm chạp, hắn thấy không tăng tiến được bao nhiêu.
Còn may là có thịt con yêu thú lúc trước bắt được bù lại chút ít.
…
Ở một nơi khác, lão giả cùng tiểu cô nương đã xuất phát được một đoạn khá xa rồi.
Tuy nói nơi ở không có chân, nhưng mà hơn chục năm nay mới tìm tới nơi hạ lạc của thê tử, nói không vội không lo đúng là nói phét.
“Ông nội, sau khi tìm được di hài bà nội, chúng ta sẽ trở về Diệp gia chứ?”
Tiểu Thiện ngây thơ hỏi.
“Về nơi đó làm gì? Trong túi càn khôn của nội con có một bộ công pháp thích hợp nữ nhân tu luyện, chúng ta sẽ ẩn cư vài năm, tới khi con thành tài mới thôi.”
Lão giả lắc đầu.
Về cái nơi đó mà làm gì, cầm truyền thừa đi về có khác gì kẻ mù khù khờ đi vào hang sói.
“Ông nội, tới chưa ạ?”
“Ở ngay trước kia thôi.”
Lão tay cầm một chiếc vòng tròn gỗ nhỏ, bên trên có vài ký hiệu văn tự cổ, một tay lại chỉ về phía sườn dốc.
…
Đám Hàn Tông đã đi được một hai canh giờ, một mặt vừa quan sát bốn phía cảnh giác, một mặt lại chú ý dấu vết cùng thảo dược.
Xoạttt…
Bất chợt từ lùm cây lao ra một thanh niên nam tử.
Đám người Bảo Nhi và Bối Nhi ban đầu là giật mình cảnh giác, sau lại vui mừng ra mặt.
“Lâm sư huynh, thật tốt quá chúng ta đang đi tìm huynh đây. Đêm qua huynh đi đâu vậy?.”
Đặng Văn Quân vui mừng chạy tới bên.
“Ta không sao, lúc về gặp phải một con yêu thú cấp 2 sơ giai, bị nó quấn lấy mới không kịp về báo cho mọi người được.”
Lâm Tuyệt Cảnh lắc đầu.
“Sư huynh bị thương rồi?.”
Bảo Nhi cũng tới.
“Ừ bị nó xiên cho hai cái, còn tốt không nguy hiểm gì, còn nữa ta có chuyện muốn nói.”
Gã ngồi dựa vào gốc cây nhìn mọi người.
“Sư huynh cứ nói.”
Bối Nhi lên tiếng, Bối Nhi gật đầu.
“Ta vừa gặp một đám người đi qua, nhiều khả năng bọn chúng là người của dong binh đội gần đây.”
“Vậy thì sao sư huynh? Sư huynh tính tìm bọn họ hợp tác?”
Mắt gã gọ Đặng sáng lên.
“Ngốc, bọn chúng là những kẻ tàn ác, ngươi lại muốn đưa đầu dê vào miệng cọp?”
Bối Nhi khinh bỉ.
“Ý sư huynh là…”
Lúc này Hàn Tông mới lên tiếng, hắn nhận ra gã Lâm Tuyệt Cảnh thương thế không hề nhẹ.
“Phải, chúng ta nên rời khỏi đây. Bọn chúng rất đông, ta cũng phải cẩn thận lắm mới qua mắt được, một đường quay về tìm bọn đệ.”
“Sư huynh, chúng ta mặc trên người sắc phục tông môn, bọn chúng dám?”
Gã họ Đặng nói ra một lời để hai cặp mắt đồng tình, lại có hai cặp khác khinh bỉ nhìn gã.
Cũng phải thôi, gã họ Lâm đã hơn hai mươi, khôn ranh một chút cũng không lạ.
Hàn Tông không cần nói, duy chỉ có ba người còn lại vừa tuổi dậy thì, không có kinh nghiệm cũng là bình thường.
“Ừm hừm… Lâm sư huynh, vậy phải làm sao?. Nhiệm vụ còn chưa hoàn thành, trở về sẽ bị phạt đền gấp đôi đó.”
Nhìn ánh mắt sư huynh có chút không đúng, giọng gã hơi gượng gạo, sau nghĩ tới việc kia thật đúng là tiền mất tật mang.
“Được rồi, bởi vì ta mà liên lụy tới mọi người, thế này đi. Mấy ngày hôm nay mọi người thu thập được bao nhiêu thì bán hết đi rồi giữ lại một phần, số còn lại đưa cho ta, ta sẽ đền bù tổn thất lần này.”
Gã nhìn khuôn mặt buồn bã của mọi người trong con ngươi ánh lên chút dị sắc, giơ tay vỗ vai an ủi.
“Ta đã bị thương rất nặng, gặp phải cướp của hay yêu thú sẽ làm liên lụy tới các đệ đấy…”
Lâm Tuyệt Cảnh lại chốt thêm một câu.
“Đành phải vậy thôi, so với chịu phạt thì cái mạng quý hơn.”
Đặng Văn Quân đồng ý ngay.
“Sư huynh cũng khổ công không nhỏ, lần này thôi thì chúng ta coi như là nhận một bài học vậy.”
Bảo Nhi và Bối Nhi cũng đồng ý.
“Được rồi, chúng ta đi thôi kẻo không kịp.”
Nhìn mọi người gật đầu, gã bộ dáng áy náy.
Sâu trong nội tâm lại thở phào một cái, lần này dẫn theo tên ba phải họ Đặng quả là sáng suốt.
Mà vật đã tới tay còn ở lại đây làm gì, về trong môn bế quan nửa năm là đủ đột phá Ngưng Khí bước vào nội môn hạch tâm.
“Để đệ dìu huynh.”
Gã họ Đặng tới đỡ Lâm Tuyệt Cảnh.
Hàn Tông trong ánh mắt hờ hững lóe lên một tia khác thường, gã ngay từ đầu tới đây đã có mục đích khác hiện tại lại muốn rời đi. Xem ra vật đã tới tay gã rồi, Hàn Tông động tâm, hắn muốn đồ trong túi gã.
Cứ thế quay về, tuy nhìn không có thiệt hại, trên thực tế mấy ngày nay đều là công dã tràng hết.
Nhất định phải kiếm cách bắt gã nhả ra chút gì đó, lừa bọn hắn tới đây rồi giờ tính ăn xong phủi mông không trả tiền sao?.
Tiếp đó Hàn Tông đi trước năm mươi bước dò đường, Bảo Nhi và Bối Nhi đi sau đoạn hậu, gã họ Đặng đỡ Lâm Tuyệt Cảnh đi giữa.
“Sư huynh, chúng ta dừng chân ở đây một chút nghỉ ngơi đi. Cả ngày hôm qua tới nay lo lắng cho huynh, đệ không có ăn gì.”
Đặng Văn Quân lên tiếng, trời đã quá trưa, đỡ người đi một hai canh giờ đường núi, gã có chút chật vật.
“Xì… Mang tiếng tu giả, nhịn ăn một ngày cũng khó chịu?.”
“Kệ ta, thịt yêu thú cũng là cách tăng tu vi tốt nhất ở đây đấy. Chê thì lát nữa đừng ăn nhé.”
Gã nhìn nàng ta càu nhàu.
“Được rồi, vậy thì nghỉ lại một khắc rồi đi.”
Lâm Tuyệt Cảnh gật đầu, đi sáng tới giờ gã cũng cần nhấn nhá chút thịt yêu thú bổ sung linh lực.
Đặng Văn Quân gọi Hàn Tông quay lại nhóm lửa, lại dìu Lâm Tuyệt Cảnh tới gốc cây, nơi này cây cối thưa thớt không thích hợp ở lâu cần phải nhanh nhanh chóng chóng.
“Đây, sư huynh ăn đi. Thịt yêu thú bổ xung thêm rất nhiều linh lực, có vậy vết thương mới mau lành được.”
Một tay nhận lấy cái miếng thịt từ Hàn Tông, gã xé ra đưa cho Lâm Tuyệt Cảnh một miếng to.
“Mùi vị quả là thơm thật, Nguyên sư đệ tay nghề rất khá.”
Lâm Tuyệt Cảnh gật gù khen, quả thật gã đang cần linh lực bổ xung. Lại không thể trước mặt đám người cầm linh thạch hấp thu được, để bọn hắn nghi ngờ gã gặp phải kỳ ngộ thì rắc rối.
“Sư huynh quá khen.”
Tưởng gì, mấy món nướng kiếp địa cầu hắn rành lắm.
Hơn nữa thịt yêu thú đậm đà và thơm hơn thịt gia súc nhiều, chế biến không quá tốn công.
“Nhưng mà thịt có mùi gì thơm phết nhỉ?.”
Gã họ Đặng thắc mắc.
“À, khi nướng đệ có cho vào một chút gia vị, nếu sư huynh thích sau khi về môn, đệ hái mang cho.”
“Dập lửa đi, chúng ta nhanh đi thôi.”
Lâm Tuyệt Cảnh giục, nhanh về sớm lúc nào tốt lúc ấy.
“Lâm sư huynh cứ từ từ, mọi người còn chưa xong mà.”
Gã họ Đặng cười cười, miệng còn đang nhai ngấu nghiến.
Hàn Tông gật đầu đứng dậy đi dập lửa, nhưng mà lửa vừa dập xong còn chưa đi được mấy bước cả đám dừng lại.
Hàn Tông giật mình đầu tiên, bởi vì trước mắt hắn chính là lão già họ Diệp...