Bích Ngọc nhìn thấy khuôn mặt ông ta thì bất ngờ, nhưng chỉ một chớp mắt ấy đã thấy ông ta vung kiếm chém xuống.
Keeng một tiếng, Hàn Tông lúc này đã quay lại đỡ lấy một kiếm cho Bích Ngọc. Ông ta cũng không hoảng loạn, nhanh chóng lộn một vòng ra sau hai người. Chỉ là ông ta không quay lại ra chiêu, mà lại phi cước rời đi.
“Nhanh đuổi theo!.”
Hàn Tông hiểu rõ tình hình, hắn nói rồi phi cước đuổi theo ông ta, Bích Ngọc mặc dù chưa hiểu vẫn phi thân đuổi tới. Cùng lúc ấy nàng ta vừa bước được vài mét, phía sau lại vang tới một tiếng nổ lớn, Bích Ngọc tò mò ngoái đầu nhìn lại.
Chỉ là vừa thấy con thú, nàng ta đã hiểu hết nguyên nhân, bước chân không khỏi nhanh hơn. Ông ta hóa ra đi vội như vậy là do có con thú đuổi tới phía sau, muốn mượn chân bọn nàng mà rời đi.
Hàn Tông ở trước đuổi tới, hắn biết ông ta không chỉ có chủ ý như vậy, còn có mưu mô khác. Bích Ngọc phải cõng Bảo Ngọc, tất nhiên là không thể chạy nhanh hơn hắn và ông ta.
Ông ta là muốn con thú quấn lấy bọn hắn, dự tính khi hai bên gần xong, ông ta quay lại giải quyết nốt là vừa hay.
Hàn Tông quyết không để một màn như vậy xảy ra, hắn tung cước đuổi theo ông ta. Đoạn Tuyệt ở đằng trước nghiến răng chạy đi, khi đó sập hang động ông ta lại xui xẻo đứng gần.
Do đó cũng bị rơi xuống cái nơi khỉ gió này, lúc ấy còn đang mò đường lại gặp phải một con Bạch Bích Trùng. Thân nó màu trắng cao hai mét, có tám càng xanh nhạt, là trùng thú cấp 2 trung giai.
Ông ta thấy đó chỉ là cảnh giới thấp thì liền chém bay đầu, nào ngờ nó là thi xác. Do bất ngờ bị phản kích, sau khi giết được nó ông ta bị thương không nhẹ. Ông ta vừa thở hắt ra lại gặp một con khác, ấy là Chiến Tọa Minh Thử.
Chạy suốt mấy tiếng lại không có thời gian chữa thương, Đoạn Tuyệt chật vật hết biết, cũng trong lúc đó ông ta nhìn thấy Hàn Tông.
Ông ta đúng là có ý định như Hàn Tông vừa suy đoán, chỉ là hành động lại không theo kịp suy nghĩ. Ông ta trọng thương sao có thể nhanh hơn Hàn Tông, sau cùng vẫn bị hắn bắt kịp.
Đoạn Tuyệt nghiêng người tránh một kiếm của Hàn Tông, ông ta lại định rẽ một hướng rời đi thì lại gặp phải Bích Ngọc chặn đường. Số là Bích Ngọc bị hai kẻ cách khá xa, trong khi nàng suýt bị một rìu của Chiến Tọa Minh Thử bổ làm hai.
Bích Ngọc vội lôi ra một tấm Trợ Phù cấp 1 thượng phẩm, nó giúp cho nàng tăng lên hai phần lực lượng. Lòng thầm nhỏ nước mắt không thôi, lần này bước chân ra đi, tất cả phù trong người gần như dùng hết sạch.
Đoạn Tuyệt thấy hai người chặn trước sau thì không ổn, ông ta vội vàng nói:
“Hai vị có gì từ từ nói, hay là trước chúng ta liên thủ giải quyết con thú kia đã. Dẫu sao chúng ta cũng là nhân tộc, đứng trước thú tộc vẫn nên gác lại ân oán sau lưng!.” . Truyện Huyền Huyễn
Lời này quả thật là khiến cho Bích Ngọc động tâm, thật ra nàng ta không chỉ muốn giải quyết con thú này, mà còn càng muốn bắt ông ta hơn. Ông ta thân phận chưa rõ nhưng chắc tới tám phần chính là hung thủ giết Nguyên Quang, liên quan tới Đoạn gia.
Bích Ngọc tất nhiên là không muốn ông ta chết ở đây hoặc là chạy mất, còn về phần Hàn Tông thì ngược lại. Cần gì phải giữ lại bên mình một con cáo già, cứ một kiếm là xong.
Chỉ cần cái mỏ linh thạch còn không có bị Cổ Tử moi đi sạch sẽ, hắn cũng chẳng sợ không có chứng cứ. So với hung thủ giết Nguyên Quang, tập trung vào mỏ linh thạch kia lợi ích lớn hơn nhiều.
Thêm vào một vấn đề khác, hắn là đang nghĩ tới quẻ bói của Triệu Cơ Cực, “Năm người đi vào, duyên chỉ có ba“.
Ba cơ duyên hẳn là để nói tới ba tấm lệnh bài thoát thân kia, vậy thì năm người đi vào, chẳng phải là sẽ có hai người phải ở lại đây hay sao?. Nếu như chọn ông ta, vậy thì Bảo Ngọc và một kẻ còn chưa biết mặt kia phải táng thân ở đây. Hoặc giả chọn Bảo Ngọc, vậy thì sao có thể mang ông ta theo? Dẫu thế hắn vẫn còn chưa quá mức tin hết vào quẻ bói, chỉ là có đề phòng vẫn hơn.
Dưới quyết định của Bích Ngọc, ba người rất nhanh đạt thành hiệp định, quay lại tiêu diệt con thú. Chiến Tọa Minh Thử dù sao cũng chỉ là thi xác, dù đấu ba hay đấu mười nó tất nhiên vẫn không có cảm giác e sợ. Cho dù là trước mặt nó có là Thánh cảnh, nó vẫn xông tới chém như thường. Thi xác chính là như vậy, chúng là một nhánh của cương thi, không hề có linh trí thì nào có biết sợ.
Bích Ngọc thả tay cho Bảo Ngọc chạy tới một nơi đứng núp, tránh cho trận chiến làm nàng ta bị vạ lây.
Giết một con thú cấp 2 trung giai với ba người mà nói rất dễ, cho nên không hề sợ cố kị ám toán lẫn nhau. Mỗi người đều nhắm một chỗ yếu hại trên người nó mà tấn công, chẳng mấy chốc con thú đã có phần yếu thế. Bích Ngọc vừa chém phăng một chân nó đi, trong lúc Đoạn Tuyệt từ trên nhắm đầu chém xuống thì bất chợt có biến.
Đúng lúc này một tiếng thét chói tai vang lên, ba người nhìn lại thì hóa ra là tiếng của Bảo Ngọc. Trận chiến tuy không cam go nhưng mà vẫn có ảnh hưởng tới xung quanh, không biết từ khi nào. Chỉ thấy dưới chân nàng ta đã sập nứt ra một khe lớn, nàng ta lại chẳng thể tránh nổi, không may rơi xuống.
Hàn Tông ra hiệu cho Bích Ngọc, hắn nhanh chóng phi thân tới cứu, cũng lúc này một diễn biến khác phát sinh.
Từ dưới khe nứt nơi Bảo Ngọc rơi xuống, một tiếng nổ ầm vang lên, đất đá nổ tung tứ tán. Sóng xung kích ập tới, khiến cho ba người phải nhanh chóng lùi, cái hố đã sập hoàn toàn.
Chỉ là trong lúc vụ nổ công kích, từ dưới đấy bay vụt lên một thân ảnh, giống như kẻ đó vừa đối một chưởng đánh sụp khe nứt. Ba người vừa ổn định thân thế nhìn lên thì hít một hơi lạnh, bóng dáng kia thật sự là khiến người thảng thốt.
Nàng ta có làn da ngăm đen, trên người mặc một bộ da thú màu vàng xẻ rách lộ cả đùi xuống tới bàn chân trần. Tay nàng ta cầm một quạt trượng có giao động vờn quanh, nhìn qua cũng biết cấp bậc không kém pháp khí thượng phẩm.
Điểm khiến bọn hắn hãi hùng ấy là khuôn mặt người này, phải nói là không phải người, mà là mặt thú. Khuôn mặt mang đường nét giống mặt một con mèo, một nửa khuôn mặt để lộ ra từng khúc xương trắng. Hai mắt nó một xanh một đen, trông cực kì là mê hoặc, trên đầu tết từng lọn tóc dài bay bay trong bụi gió….
“Tiên sư…”
“Còn ngây ra đó làm gì? Mau chạy!.”
Hàn Tông và Đoạn Tuyệt phản ứng đầu tiên, hai người phi cước chạy trước, Bích Ngọc lúc này mới hồi tỉnh chạy theo. Ba kẻ nhằm một hướng mà chạy đi như chó nhà có tang, đều chỉ hận không thể mọc thêm một đôi chân nữa chạy cho nhanh hơn.
Con nhân thú này chậm rãi rơi xuống, hai chân nó vừa chạm đất thì ánh mắt lại hướng về phía vụ nổ kia. Nó mỉm cười để lộ ra một răng nanh bén nhọn, sau đó nó lại quay đầu nhằm hướng ba kẻ vừa chạy mà bước đi.
Phía đằng này ba kẻ đang bỏ chạy, Bích Ngọc liền hô to:
“Sư huynh, vẫn như kế hoạch cũ, hẳn là nó không dám vào đâu!.”
Hàn Tông đang chạy mới nhớ ra liền gật đầu, hắn ra hiệu cho Đoạn Tuyệt đổi hướng. Cả ba phi thân vào một căn điện nhỏ, vẫn như với đám quái điểu, hai người thầm nghĩ nó sẽ không dám vào.
Đoạn Tuyệt ở một bên nghi ngờ, nhưng mà không nói gì, ông ta không dám một mình chạy ra ngoài.
Phi Thái Nguyệt Mao, yêu thú thượng cổ từng một thời bá đạo, lúc này nó lại xuất hiện ở ngay đây.
Từ thuở sơ khai vạn vật cho tới nay, từ “nhân” vốn dĩ không phải chỉ để nói về mỗi con người.
Tất cả vạn vật có linh trí tiến tới hóa hình hai chân hai tay, thì đều có thể gọi là nhân. Nhưng sau cùng cũng chỉ có mỗi con người là thuần túy sinh ra đã vậy, cho nên nghiễm nhiên mới gọi là nhân tộc.
Đối với chúng ta có thể gọi là nhân tộc, nhưng đối với tộc khác thì lại gọi là nhân loại. Như vậy cũng có thể nói, nhân loại chỉ là một loại nhân trong vô số những loại nhân khác mà thôi.
Chủng loài yêu thú chưa tiến tới hóa hình lại có hình dáng như vậy đều rất hiếm, tới ngày nay gần như đã tuyệt tích. Nó lại không hề che giấu khí tức, khí tức áp đảo này còn cao hơn cả Cổ Tử, ba người đều có thể mơ hồ đoán ra. Phi Thái Nguyệt Mao, yêu thú cấp 4, bảo sao vừa thấy nó cả ba không chạy như chó quắp đuôi.
Tuy rằng ở đây có pháp trận áp chế cảnh giới, nhưng mà căn cốt cảnh giới cấp 4 so với Ngưng Khí thuần túy như bọn hắn, vẫn là áp đảo cực kì.
Áp chế cảnh giới chỉ như chiến lực xuất ra tối đa chỉ trong cảnh giới Ngưng Khí trở lại, thêm vào không thể vận dụng công pháp vượt cấp, ngoài ra không có gì hơn. Cũng tức là nói, tuy mọi phản ứng và chiến lực xuất ra là Ngưng Khí, nhưng thực tế căn cơ nó vẫn là Vương cảnh.
Phi Thái Nguyệt Mao vừa đi tới cách căn điện nơi bọn hắn trăm mét thì dừng lại, nó giơ một bàn tay ngăm đen lên.
Không khí xung quanh giao động, giống như bị thứ gì đó hút lấy, nhanh chóng quay tròn tiến gần về trung tâm. Một quả cầu đen cứ như vậy dần dần hiện ra trên tay Mao Nhân, nó hờ hững chậm rãi ném về phía căn điện.
“Chạy!.”
Ba người bên trong nhìn ra liền thấy một cảnh như vậy không khỏi rùng mình, mỗi tên phi ra một cửa mà chạy.
Uỳnh một tiếng nổ lớn rung chuyển một góc thành, cả căn điện bị một chưởng san thành bình địa. Sóng xung kích ầm ầm quét qua, ba người vừa kịp thoát thân nhưng cũng bị kình khí làm cho hộc máu.
Ba người vừa đứng vững lại tiếp tục chạy, trong lòng Hàn Tông và Bích Ngọc cùng thụp một tiếng. Nó tung chưởng phá luôn căn điện, kế hoạch lẩn trốn lúc này đã mất đi tác dụng.
Giữa lúc ba người đang chạy, Phi Thái Nguyện Mao nhìn hướng bọn hắn, tay nó chậm chạp vung cây trượng lên.
Hàn Tông cảm thấy không ổn, hắn vừa quay đầu lại thì mặt trầm như nước, hít thêm một hơi khí lạnh.
“Mau… mau...”
Hàn Tông thảng thốt hét lên rồi tung thân nhảy về một phía, hai người kia thấy vậy không do dự phi thân nhảy theo.
Cùng lúc ấy một sóng âm kịch liệt vang tới, nơi nó quét qua mọi thứ tan thành bình địa. Cả ba hoảng loạn chạy không dám chậm chễ, đây rõ ràng là một con yêu thú hệ phép, lực chưởng pháp gần như đồng cấp vô đối. Cho dù áp xuống cảnh giới cấp 2, nó vẫn là chiến lực cấp 2 cao giai đỉnh phong, Cổ Tử mà gặp nó ở đây cũng phải té khói mà chạy.
Hàn Tông nhận thấy chỉ chạy thôi không ổn, đầu óc hắn xoay chuyển linh hoạt, nhưng chưa nghĩ ra cách đối phó. Lúc này Đoạn Tuyệt chạy ở giữa liền nói:
“Ngọc Phù của hai vị đâu rồi? Mau lôi ra dùng, lúc này còn chờ gì nữa!.”
Bích Ngọc do dự chưa quyết, hẳn là nàng vẫn còn nhưng thái độ này chắc chắn chỉ còn một cái. Hàn Tông thấy vậy cũng hiểu, không tới mức tuyệt cảnh, không nên lãng phí, hắn liền đáp:
“Chẳng phải đã đối phó với các ngươi hết rồi hay sao? Các ngươi không bức ép, chúng ta đâu có rơi vào tình cảnh chuột gặp mèo thế này!.”
Lúc này lúc khác, tuy ba người cùng chạy nhưng cả ba vẫn đề phòng lẫn nhau, do đó ngay cả lúc chạy cũng để lão ta ở giữa. Bích Ngọc lúc này mới nói:
“Nó dù sao cũng chỉ là thi xác, tại sao lại không chịu áp chế như đám quái điểu kia chứ?.”
Đoạn Tuyệt nghe lời này không hiểu, ông ta không biết khi chạy vào trong điện, yêu thú sẽ không vào. Cũng vì vậy ông ta mới bị con Chiến Tọa Minh Thử đuổi chém cho gần chết, nhưng Hàn Tông nghe thấy lại rõ ràng.
Hắn cũng nghi hoặc điểm này, chẳng lẽ huyết mạch nó cao hơn, cảnh giới cũng cao nên không phải chịu áp chế đó? Còn đang nghĩ hắn lại nhận ra một điều, ấy là đúng như Bích Ngọc nói, nó chỉ là thi xác.
Một con thú đã chết sẽ không còn có linh hồn, mà không có linh hồn sẽ không hình thành sản sinh ra linh trí, chúng hành động được là do kẻ khác điều khiển, hoặc đại loại tương tự.
Thi xác hay là cương thi, cho dù là khôi lỗi thì cũng được chia làm nhiều loại. Có loại có thể tự làm chủ được thân thể. Ví như cương thi, cao cấp hơn sẽ sinh ra linh trí cơ bản, hóa thân cũng là một ví dụ điển hình khác.
Nhưng cũng có loại phải do kẻ khác thêm vào năng lực và điều khiển, hành động và lời nói đều dựa vào ý niệm của kẻ khác, ví như khôi lỗi.
Một loại nữa đứng giữa hai loại này, chính là thi xác. Chúng không có linh trí, không thể tự suy nghĩ, mọi thứ đều do linh hồn tự phát.
Cái đáng nói ở đây chính là nó tuy cảnh giới cao nhưng không có linh trí, không có suy nghĩ của bản thân, nó chỉ còn hành động bản năng.
Vạn vật xoay quanh ngũ hành sẽ có tương sinh và tương khắc, có điểm mạnh cũng sẽ có điểm yếu.
Đây chính là một lợi thế lớn đối với bọn hắn, muốn thoát khỏi nanh vuốt nó, chỉ có dùng mẹo….
…