Nhân Thường

Chương 164: Chương 164: Quyết định của Bích Ngọc




“Con quyết định như vậy sao?.”

Ngồi trên một tảng đá, gã trung niên có bộ dáng ngoài năm mươi nhìn một tiểu cô nương mười lăm dò hỏi. Trong mắt ông ta ẩn hiện ý cười, xem ra quyết định kia của nó không phải là sai lầm.

Nữ tử váy xanh nhạt phía dưới chính là Bích Ngọc, nàng ta cung kính thưa:

“Thưa ân sư, sự tình đệ tử đã nói hết, quyết định cũng đã nói ra, dù thế nào đệ tử tuyệt không hối hận. Chuyện kế tiếp xin ân sư thành toàn….”

Nàng nói tới đây thì mọi sự đã rõ, việc quyết định quay về trong môn báo cáo là một phần kế hoạch hai người đề ra. Khi trước Hàn Tông từng nói nếu quay về báo cáo nhất định sẽ làm ông ta thất vọng, thật ra ở chỗ này còn có điểm ẩn ý.

Nếu như nàng ta chỉ báo cáo rồi chờ chỉ thị, tất nhiên ông ta sẽ thất vọng. Nhưng nàng ta ngoài báo cáo, đồng thời còn đưa ra cả quyết định của bản thân. Điều này mang tới một ý nghĩa khác, chính là sự việc còn chưa kết thúc.

Tuy cùng là báo cáo, nhưng một bên là ỷ lại chờ lệnh, một bên có chính kiến riêng. Cho nên người đời thường nói, cùng một việc hai cách làm khác nhau thì sẽ mang tới kết quả khác nhau, chính là như vậy.

“Đây là khảo hạch, các sư huynh sư tỷ của con sẽ nhìn vào đó đánh giá, ta không thể thiên vị một ai. Việc ta có thể giúp chỉ là thông cáo ra ngoài sự việc kết thúc, ngoài ra sẽ không có thêm bất kỳ trợ giúp gì khác.”

Ông ta chính là Kiếm Nhất Tâm, phong chủ Thiên Kiếm Phong. Càng nhìn con bé ông ta lại càng ưng ý, hiếm có đứa nhóc chưa đầy mười sáu lại có thiên tư tốt như vậy. Khác với một số môn đồ khi trước của ông ta, toàn là cậy có tư chất hơn người, coi thường tất cả.

Việc để cho Bích Ngọc đi báo cáo với ông ta vốn là chủ ý của Hàn Tông, ngoài trừ khiến cho ông thêm để ý vào sự việc, còn có nguyên do khác. Ấy là bọn hắn cần người có địa vị như ông ta thông cáo sự việc đã hoàn tất, có như vậy bọn hắn âm thầm quay lại cũng sẽ an toàn hơn.

Cho dù phán đoán của Hàn Tông không đúng, ít ra cũng làm bọn hắn yên tâm, cẩn tắc vô ưu. Thậm chí hành tung tiếp theo của hắn cũng sẽ an toàn, hơn ai hết hắn biết nguy hiểm của bản thân.

Lần này có Hàn Tông đi trợ giúp, hắn có kinh nghiệm giết người cướp của từng trải, thành ra có lợi không nhỏ cho Bích Ngọc. Nhưng cũng mang nguy hiểm tới cho nàng ta, bởi lẽ Hàn Tông cũng có ý định giết nàng ta đoạt bảo.

Hắn đã cân nhắc điều này từ lâu, chỉ là sau cùng lại không làm. Thứ nhất địa thế ở Bát Linh Nguyên tiếp giáp với phương tây. Chạy theo hướng đó sẽ tới thung lũng U Hoang, hắn không biết nhiều về vùng đất này. Nơi này đã gần rìa biên giới của Tru Thiên Môn, hắn không nắm chắc sẽ không dám liều. Thứ hai cũng là nguyên nhân lớn, bởi là khảo hạch, hắn không thể khẳng định là có người đi theo giám sát hay không.

Nếu như có vậy thì hắn xong rồi, nhưng hắn cũng không dám khẳng định chắc chắn là có, bởi lẽ đó hai người mới phải quay về Bạch thành bàn bạc.

Nếu như đã xác định quay lại điều tra tiếp, bọn hắn phải có chuẩn bị mới dám liều, cho nên việc báo với ông ta là điều bắt buộc. Với tư chất và thiên tư lộ ra của Bích Ngọc, lần này hắn đã có thể chắc chắn khẳng định tám phần ông ta sẽ âm thầm cử người giám sát hỗ trợ.

Hàn Tông đem bốn cân đất Thổ Sinh Kim Linh về khu chợ bán được bảy nghìn viên linh thạch, tính ra hắn lãi cả ngàn viên một cân. Hàn Tông có lợi thế nhưng không có vốn, thế gian vốn dĩ chỉ có thành công tương đối, không có thành công tuyệt đối.

Hắn để lại hai cân đất Cổ Súy tặng cho để lại không bán, tài liệu đặc thù không phải lúc nào cũng có. Tiếp đến là hắn tới nhờ gã họ Phàm luyện cho một cái giáp cấp bậc bảo khí. Tuy hắn có cái áo giáp pháp khí hạ phẩm, nhưng nó vốn là đồ của Bích Ngọc. Mặc trước mặt nàng ta thì thật không hay, mà chỉ dùng mấy cái vỏ rết buộc lại thì hiệu quả hơi thấp.

Sau ba hôm xong xuôi sự tình, Hàn Tông mở ra pháp trận động phủ, lấy lý do trùng kích bình cảnh. Hắn âm thầm cùng Bích Ngọc đi tới Kiếm thành, dùng truyền tống trận ở đây rời đi.

Trên trời cao tại một đại thành, thường xuyên có thể nhìn thấy những cột sáng giáng xuống một quảng trường rộng lớn. Nơi này chính là Cổ thành, một trong tám đại thành phủ tại Bát Linh Nguyên.

Bôn ba thêm hơn một ngày bọn Hàn Tông và Bích Ngọc rốt cục cũng tới Bát Linh Nguyên, bọn hắn vì tránh rắc rối nên phải đi đường truyền tống trận bình thường. Bởi lẽ đại truyền tống trận chỉ dành cho sự vụ quan trọng trong môn, cần có giấy tờ chứng minh liên quan. Bọn hắn sử dụng không ít thì nhiều sẽ lộ ra manh mối, trong khi đây là điều tối kị.

Trở lại Cổ thành bằng truyền tống trận bình thường, quả nhiên là không ai để ý, cũng không náo nhiệt như lần đầu.

Hàn Tông và Bích Ngọc không dừng lại, hai người một mạch thẳng hướng Đoạn trấn mà tới. Trước đó cả hai đều cải trang tránh cho người quen bắt gặp, tới quá nửa đêm thì đến nơi.

“Chúng ta nghỉ ngơi một chút sau đó theo như kế hoạch mà làm.”

Bích Ngọc nói với Hàn Tông, cả hai chọn cải trang thành ăn mày nhưng vừa đến Đoạn trấn thì gặp vài người vây quanh…

Nhiệm vụ của nàng ta là lẻn vào hiện trường xem còn sót thứ gì hữu ích, còn Hàn Tông tra xét thân thế hung thủ.

Muốn biết sự tình thật giả, không thể nhìn bằng một góc độ, trước khi nắm được bằng chứng, bọn hắn phải làm rõ vài nguyên nhân. Tính cách một con người tuy không thể biết hết, nhưng rõ ràng lối sống sẽ phản ánh phần lớn tính cách ấy. Về điểm này Hàn Tông định lẻn tới gần nhà của gã để nghe ngóng, bởi lối sống thế nào thì hàng xóm của gã ta là người rõ nhất.

Đoạn trấn nhân khẩu hơn vạn, địa hình xung quanh nhấp nhô nhiều dải đồi, thích hợp cho việc nuôi trồng. Do đó thương lái bên ngoài tới đây mua bán cũng không ít, đám bọn hắn vì thế không khó để đi vào. Nhưng giả trang thành nghề gì cũng phải biết chút đặc thù của nghề đó, mà càng là những nghề cao quý lại càng dễ bị chú ý. Do đó bọn hắn thống nhất, cải trang thành ăn xin.

Trời chiều ngả về tây, một bóng dáng nam tử rách rưới tay chống cành cây tập tễnh đi lại khó khăn trên đường. Qua một lúc lâu hắn rẽ vào một khu nhà hoang, nơi này có nhất nhiều kẻ ăn xin như hắn.

Bọn chúng vây quanh một kẻ to cao, là thủ lĩnh của đám này, thấy tên người mới vừa bước vào, cả bọn liền nhìn lại.

Hắn đi tới tự động móc ra một số ít kim ngân cùng thức ăn vừa xin được dâng lên cho một gã, sau đó cúi người lủi thủi đi ra một góc ngồi xuống.

Ăn xin cũng có quy tắc của ăn xin, muốn có chỗ dừng chân, có địa bàn làm ăn, ngươi phải nộp phí. Bọn hắn chỉ vừa thò đầu vào Đoạn trấn, đã có không ít kẻ khác nhào tới làm luật. Tuân thủ luật lệ giao nộp tài sản, cúi đầu trước kẻ khác, ngươi sẽ có chỗ dung thân.

Chẳng qua bao lâu, một nữ tử rách rưới đi tới, nàng ta cũng làm y hệt như hắn rồi uể oải rảo bước về phía hắn…

“Nàng có vất vả không? Có bị ai đánh mắng không? Mau mau ngồi xuống để ta kiểm tra một chút!.”

Hàn Tông vội vàng tập tễnh đứng lên đỡ Bích Ngọc, hai người lúc này giả trang thành một đôi vợ chồng xin ăn. Bích Ngọc dù sao chưa trải qua cảnh này, thái độ của nàng ta có hơi cứng ngắc. Cũng may còn có Hàn Tông bù lại, hắn cầm lấy tay nàng rồi thỉnh thoảng lại nắn nắn sờ sờ lên bả vai, nhòm ngó sau lưng xem xét.

Từng đợt da gà nổi lên, quả thật không phải diễn kịch cho đám ăn xin ngồi kia xem, nàng ta đã tương cho hắn một đấm vào mặt rồi.

“Các vị đại ca, hai chúng tôi liệu có thể vào trong….”

Hàn Tông sau khi giả vờ quan tâm nàng ta, hắn quay lại cung kính nói với đám người đằng xa. Một đám nghe vậy thì không khỏi ồ lên, ánh ánh dâm tà nhìn về phía Bích Ngọc. Nàng ta tuy cải trang cho xấu xí, nhưng mà dù gì cũng là thiếu nữ đang lớn, một số đường nét không thể giấu nổi.

Gã ăn xin có vẻ là lão đại ở đây, sau khi trầm ngâm liền nhìn “vợ chồng” hắn cười dâm mà nói:

“Đi đi, nhưng mà nếu cảm thấy không được, tùy thời có thể gọi chúng ta tới giúp.”

Một tràng cười dâm ồ lên, hắn vẫn bộ dáng cảm kích mà đáp:

“Đa tạ các vị đại ca…”

Hàn Tông đỡ lấy Bích Ngọc đang sa sầm nét mặt, hắn đỡ nàng đi thật nhanh, nàng ta có lẽ sắp chịu không nổi rồi.

Hai người đi thêm một đoạn, hắn vẫn đỡ nàng ta, sau khi khuất qua tường gạch Hàn Tông vội vàng vọt lên vừa kịp tránh cú đá của nàng ta…

“Sư muội, chưa an toàn lắm đâu, đã diễn thì diễn cho trót đi.”

Hàn Tông tập tễnh đi tới giữa gian phòng, hắn trải rơm ra nền đất sau cùng nằm xuống. Bích Ngọc ngần ngừ chốc lát, sau cùng cũng cắn răng nhấc chân làm theo, nàng ta cùng nằm xuống hai người quay mặt vào nhau.

“Có điểm bất ngờ đây, Lưu Thuật trong miệng hàng xóm là một kẻ xấu, gã luôn thích ức hiếp kẻ khác. Chỉ là đấy là lời người lớn, còn đám nhóc thì khác. Chúng nói gã rất tốt, thường xuyên ra tay hành hiệp trượng nghĩa, nhưng cũng có đứa nói gã xấu. Trẻ con không phải đứa nào cũng biết nói dối, cho nên ta đã xác minh thêm....”

Vừa nằm xuống xem xét động tĩnh xung quanh, Hàn Tông đã quay lại chủ đề chính. Đây là công sức một ngày trời của hắn, hắn hỏi thăm người lớn, mà còn dùng cả đồ ăn dụ hoặc đám trẻ con quanh đó. Nếu như không phải là xô xát vậy thì nhất định có kẻ quanh quẩn nơi đó, Hàn Tông vẫn chú trọng vài lời của đám trẻ con hơn.

Sau khi dò hỏi thông tin, sáu trên mười đứa trẻ đều nói Lưu Thuật tính tình rất tốt, còn dẫn lời người lớn kể lại. Nhưng điều này làm cho Hàn Tông thở dài, sự tình có vẻ đã phát sinh theo hướng hắn quan ngại nhất.

“Sư muội cũng có một bất ngờ đây, chính là ở hiện trường phát hiện thêm một dấu máu của kẻ khác…”

Bích Ngọc khó chịu nói ra, nàng ta tới bây giờ đã có chút hối hận về thân phận mà hai người cải trang thành rồi. Chỉ là chưa hết câu Hàn Tông đã ôm lấy nàng ta, miệng kề lên tai thủ thỉ:

“Nương tử, hôm nay nàng đã mệt rồi, vậy chúng ta không “làm” nữa. Để hôm khác nàng khỏe lại, phu quân sẽ đền nàng gấp đôi…. hé hé hé.”

“Ngủ đi!.”

Bích Ngọc giả bộ đấm yêu hắn một cái, sau hai người kéo mảnh chiếu rách đắp lên rồi cứ thế ngủ. Qua một lúc lâu không còn tiếng động, Hàn Tông chịu không nổi ho lên mấy tiếng, suýt nôn ra một ngụm máu.

Nàng ta đánh yêu, chỉ là thêm có ba phần khí lực vào đó mà thôi.

“Dấu máu thế nào, dính ở đâu, nhiều hay ít?.”

Khi nãy có vài kẻ lẻn tới có lẽ là định xem trộm màn “mây mưa” của bọ hắn, Hàn Tông mới giả bộ không khỏe mà đuổi chúng đi. Lúc này không còn ai, bọn hắn lại tiếp tục trò chuyện dang dở, điểm này quả thật bất ngờ hơn điểm của hắn.

“Không rõ, ban ngày sư muội không lẻn vào được, yêu thú đi vào cũng không thể chi tiết hơn.”

Ở hiện trường có máu của kẻ thứ ba, điểm vô lý này biết đâu lại là manh mối quan trọng giúp cho một vài chân tướng sáng tỏ.

Tin tức vụ án kết thúc Tru Thiên Môn cố ý gửi chậm tới Cổ thành, giúp cho hiện trường vẫn giữ nguyên vẹn, bọn hắn có thời gian điều tra thêm manh mối. Nhưng không thể chậm hơn, do đó chỉ sợ một hai ngày nữa hiện trường sẽ bị dỡ bỏ. Hàn Tông sau khi cân nhắc bèn đáp:

“Trời đang tối là lúc thích hợp, chúng ta tới đó xác định lại một chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.