Trải qua hơn nửa tháng hành trình, bọn hắn rốt cuộc đã về tới Ngoại Môn Phong, kẻ nào cũng có thương thế trên người mới về muộn như vậy.
Trong một gian phòng cổ xưa, Hàn Tông và Thường Xuân đang kính cẩn đứng đó, trước mặt bọn hắn là lão phụ nhân tay đang cầm một tấm bản đồ.
“Dẫu không như ý muốn, nhưng như vậy vẫn là tốt lắm rồi. Các ngươi có câu hỏi gì không?.”
“Kẻ này lăm lần bảy lượt muốn ám hại con, sư tôn người hãy làm chủ giúp con.”
Thường Xuân chỉ tay năm ngón về phía Hàn Tông tố cáo.
“Oan quá thưa ân sư, lúc đó tình thế cấp bách, đệ tử cũng không nghĩ ra được cách tốt hơn…”
Nhìn hai người không hợp nhau, bà ta chỉ lắc lắc đầu.
“Được rồi, ta cũng biết hai ngươi không hợp nhau. Hãy cứ coi đây là bài học tích lũy kinh nghiệm đi, sau này còn nhiều dịp phải cần nhờ tới hai ngươi.”
Vạn Niên Thanh mỉm cười phân bua.
“Hừ, con còn lâu mới đi với hắn lần nữa. “
Nàng ta lừ mắt liếc qua bên khác lẩm bẩm.
“Ngươi làm không tệ, từ hôm nay trở đi ta chính thức thu ngươi làm môn hạ. Đây là phần thưởng của ngươi.”
Bà ta lại nhìn sang Hàn Tông gật hài lòng, kế đó lẳng cho hắn cái túi.
“Đa tạ sư tôn.”
Hàn Tông vội vàng cung kính quỳ một cái, hắn đã chờ thứ này từ lâu.
Nói trắng ra cái hắn chờ ở bà ta là cái danh, là tài nguyên, là tăng cảnh giới nhanh nhất. Kế đó còn một việc nữa, từ lúc ở Nam Sơn thành quay về, là túi linh thạch kia.
Tự nhiên mang ra dùng hoặc là tu vi tăng quá nhanh sẽ rất dễ khiến kẻ khác chú ý, hiện tại có cái danh đệ tử môn hạ công khai này. Hắn đã có thể hợp thức hóa món đồ kia, đây là một cách “rửa tiền” quá hiệu quả, chứ sư tôn như bà ta hắn cóc thèm.
“Hừ… Thế còn con thì sao?.”
Thường Xuân khó chịu nhìn hắn xong quay sang Vạn Niên Thanh làm nũng.
“Được được, ta sẽ nhờ bên trên xin cho con đặc cách vào nội môn, thế nào?.”
“Ừm.. Vậy thì mới được.”
Nàng ta đắc ý vênh váo nhìn Hàn Tông, ý nói ta đây đã là nội môn, còn ngươi chỉ là đám phế vật.
….
Tại một căn phòng đơn sơ ở phía ngoài khu Bính, có hai kẻ nam tử đang mỉm cười bàn bạc…
“Quẻ bói của tên kia thiêng lắm, đã nói có phúc là nhất định có phúc lớn, ha ha.”
“Phàn sư huynh nói đúng lắm, mặc dù tốn với gã một khoản kha khá nhưng mà nếu như ý thì vẫn lãi to.”
“Ha ha, chúng ta tự dưng biết được bí mật của Vạn trưởng lão, lại còn lo sau này không vào được nội môn hạch tâm hay sao?.”
“Đúng thế đúng thế, ai mà nghĩ ra được, đường đường là trưởng lão mà lại đi làm cái trò cướp của giết người. Trước phế linh căn, sau vì công pháp mà đuổi tận giết tuyệt, tin này rơi ra ngoài đúng là oanh động toàn môn.”
“Nhưng mà sư huynh à, không sợ bà ta giết người diệt khẩu đó chứ?.”
“Sợ gì? Chúng ta ở yên trong đây ăn với tu luyện thì sợ cái gì? Bà ta có thể giết người ở ngay đây hay sao? Cứ mỗi tháng tới chỗ bà ta lấy tài nguyên thì đâu cần phải ra ngoài nữa.”
“Tuấn Anh… ta nói này, phàm làm việc đại sự không được sợ hãi mềm lòng, cơ hội chỉ đến có một lần. Ngươi đã thấy kẻ nào trên đỉnh vinh quang mà vẫn giữ được lương thiện, đôi tay chưa từng dính máu người vô tội hay chưa?.”
“Lại nói chúng ta đâu có uy hiếp mà sợ bà ta ám hại, chúng ta chỉ yêu cầu làm đệ tử chân truyền của bà ta thôi mà.”
Dừng lại một chút gã ghé sát vào tai nói nhỏ.
“Tuy thế, muốn uy hiếp vẫn phải chờ sau này có thực lực đã, hiểu chưa?.”
“Ờ ha, thế mà đệ không nghĩ ra, sư huynh chí phải.”
“Ha ha… Là “đạo lý” của Đạo sư huynh đấy.”
“Ha ha ha….”
“Dẫu sao chúng ta phải kín miệng, bằng không chẳng có phúc mà hưởng đâu.”
“Dạ dạ…”
Lại nói hai kẻ này chính là Phàn Chu và Tuấn Anh, gã họ Phàn vốn nổi danh khôn lỏi.
Sau khi trở về bình tĩnh suy xét, gã đã phát hiện ra một bí mật quá to, vừa mừng lại vừa lo. Gã không khỏi chạy tới chỗ một tên đồng môn nghiệp bói toán, nhờ y xem cho một quẻ họa phúc. Thật đúng là.
“Chỉ cần thành tâm
Họa xa phúc đến
Nên hãy yên tâm
Hưởng phúc đi nhé”
Đang còn rôm rả chợt có tiếng ho ngoài cửa, bọn gã nhìn ra ngoài thì thấy một nam tử chạc tuổi hai mươi, khuôn mặt thanh tú.
“Hai đệ là Phàn Chu và Tuấn Anh?.”
“Vâng, không biết sư huynh là?.”
“Sư tôn ta, Vạn trưởng lão có lời mời.”
Người đến chính là nam tử Lâm Lân Thao.
Chỉ qua hơn một khắc, Phàn Chu và Tuấn Anh đã cung kính đứng trước mặt lão phụ nhân. Trong phòng hương thơm dịu nhẹ từ chiếc lư hương tỏa ra như khiến người mê mẩn, Vạn Niên Thanh mỉm cười nhìn hai người…
“Chuyện của ta… hai ngươi hẳn là đoán ra được chút ít?.”
Bà ta mỉm cười ôn hòa.
“Đệ tử quả thật không biết, trưởng lão… đừng lo nhất định đệ tử sẽ không nói gì.”
Gã họ Phàn toát mồ hôi trả lời. Quả thật không như gã dự tính, lúc chưa gặp thì mạnh mồm hiện tại gặp rồi lại có chút loạn miệng.
“Các ngươi cũng đừng lo lắng, ta đã điều tra qua thấy tư chất cùng tài năng các ngươi đều không tệ. Đặc biệt là ngươi, rất có tài làm ăn.”
Vạn Niên Thanh lắc đầu mỉm cười, bà ta mở lời khen gã họ Phàn.
“Được trưởng lão chú ý, đệ tử vinh hạnh.”
“Vậy nên ta quyết định thu các các ngươi làm môn hạ đệ tử, ừm.. các ngươi bằng lòng?.”
Chưa chờ trả lời, bà ta quẳng cho hai người mỗi kẻ một chiếc túi càn khôn. Chỉ nghe đến thế, hai kẻ vội vàng quỳ rạp xuống đất tay nắm chặt túi, gã họ Tuấn hô to.
“Đa tạ sư tôn, đệ tử nhất định dốc lòng vì người dù hang hùm miệng cọp quyết không từ nan.”
“Tốt lắm, nhưng ngươi đừng vội. Kế đó ta còn phải thử thách một chút, bằng không chỉ là ký danh mà thôi…”
“Xin sư tôn cứ phân phó, đệ tử nguyện dốc sức quyết không phụ lòng.”
Không cần phải mở miệng ra đòi hỏi đã được như ý, hai kẻ không khỏi mừng rơn mà quên mất những gì vừa bàn...
“Các ngươi hẳn cũng biết tấm bản đồ này?.”
Bà ta lại quăng cho hai gã một tấm da thú.
“Sư tôn, đây là….”
“Là tấm bản đồ từ tay “người đó”, bên trong chỉ rõ nơi cất giữ nửa bản công pháp còn lại của Vạn Diệp Phi Tiễn, cùng một số tài liệu khác. Nơi này mặc dù kín đáo nhưng không nguy hiểm, rất dễ dàng với tu giả, vì thế ta muốn các ngươi đi lấy nó về giúp ta.”
“Xong việc, tài liệu ở đó đều là của các ngươi, chỉ cần mang bản công pháp về nguyên vẹn là được. Sau này các ngươi vào nội môn hạch tâm…”
Ý sau cùng bà ta muốn nói, sau này vào nội môn hạch tâm thì công pháp hoàn chỉnh đó cũng là của các ngươi.
“Vâng thưa sư tôn, đệ tử nhất định hoàn thành.”
Phàn Chu xem qua tấm bản đồ đúng thật là nơi trong đó không phải hang hùm động cọp, gã không khỏi thở ra một hơi.
Thấy lợi ích to lớn như thế, cả hai không khỏi mừng rỡ. Như thế này có khác nào cả kho báu đều là của bọn gã chứ, càng nghĩ càng mừng.
Kế đó cả đám cung kính bái tạ rời đi, lại nói hai kẻ tuyệt không nghi ngờ. Bọn gã chưa cần uy hiếp, người ta đã chủ động như thế, lại dụ hoặc như vậy ai mà không mừng.
Đối với đám phần lớn như bọn chúng, được trưởng lão ưu ái, không chỉ là cơ hội chắc củ để tiến vào nội môn hạch tâm. Ngoài vinh hạnh của bản thân, còn là tiềm năng khởi phát cho cả gia tộc đằng sau phát triển đi lên.
Nhìn cả đám rời đi, Vạn Niên Thanh vẫn mìm cười ngồi đó, kế tiếp bà ta từ từ đứng dậy....
Căn phòng yên tĩnh, bỗng nhiên bị một chưởng của Vạn Niên Thanh làm cho rung chuyển. Chiếc lư hương đã nát thành từng mảnh, cả bức tường kế đó cũng sụp theo. Qua một lúc khói bụi bay đi, thân ảnh bà ta mới hiện ra, cả khuôn mặt đều tức giận dữ tợn.
“Khốn kiếp, chết rồi mà vẫn muốn ta giết người thay, ta lại không thể không nghe, quá khốn kiếp…”
Phải, bà ta vốn đã biết chả có cái kho tàng mẹ gì, chỉ là cái bẫy do ả ta sắp ra muốn những kẻ đi vào chết sạch. Bà ta biết nhưng không thể ngăn, bởi chính bản thân bà ta cũng muốn giết mấy kẻ này diệt khẩu.
Cái làm bà ta tức điên chính là bà ta biết nhưng vẫn phải làm theo, bị một kẻ bản thân căm tức muốn giết đã lâu, nay xỏ mũi dắt đi, tư vị thật không dễ chịu.
Bà ta uất hận, đã nhắc đi nhắc lại trong hai túi gấm, rằng gặp được người thì giết luôn chớ lằng nhằng. Kết quả thì sao?
Đã để Vương Tư Kiệt phát hiện, lại còn vác thêm hai cái họa này về, để cho một kế “dắt trâu đi dạo” của ả thành công mỹ mãn.
…