Nhân Thường

Chương 91: Chương 91: Sơn Ảnh Nguyệt Viên




Đổi với tu giả cấp thấp mà nói, lúc họ yếu và khó phòng bị nhất chính là khi ở trên không trung. Bọn họ mới chỉ ở mức độ ngự kiếm phi hành mà thôi, so với ngự khí vẫn còn kém xa lắm.

Thêm vào đó còn chưa mở ra thần thức, không có trinh sát lại ở trên cao thì chính là một miếng thịt đang bay.

Bởi vì lẽ đó, không ai đi vào trong thâm sơn cùng cốc mà lại đạp kiếm phi hành cả. Một khi gặp yêu thú phi hành đánh lén, vậy thì xong rồi.

Nhưng mà trong trường hợp này, Hàn Tông chẳng còn cách nào khác. Dưới đất hắn không cắt được đuôi, dây dưa không thoát, thương thế ngày càng nặng. Chạy thêm một lúc nữa, cả đám theo dấu đuổi tới vậy thì coi như chấm hết.

Gã nhỏ con theo sau thấy hắn đạp kiếm phi hành lên trời, phía trước là sườn dốc âm u sương tỏa thì cũng cắn răng đuổi theo. Cứ cách một đoạn gã lại vung nỏ bắn một phát về phía con mồi, rất nhiều lần mũi tên đều sượt qua chóp đầu.

Hàn Tông ở đằng trước phóng đi như gió, đối với phi kiếm bỏ chạy hắn có lợi hơn kẻ phía sau nhiều lắm. Không còn bị vướng cây cối, lại chỉ đứng yên trên kiếm, không động tới vết thương, khả năng né tránh cũng tăng theo không ít.

Đầu óc xoay chuyển, hắn muốn cắt đuôi tên này thì chỉ có vài lựa chọn. Một trong số đó là dựa vào địa hình, đi vào đám sương mù đằng xa kia là tình thế tốt nhất.

Nhìn ra mục đích của con mồi là đám sương mờ đằng xa, gã nhỏ con lại càng tăng tốc độ bắn tên.

Hàn Tông giỏi tránh né nhưng cũng mấy lần bị tên bay xoẹt qua người, mấy chỗ tóe máu. Hắn cũng biết kẻ ở sau cảnh giới tương đương, quay lại chiến đấu là rất không ổn. Gã chỉ cần chuyển sang thế phòng thủ, lựa thế câu giờ cho đồng bọn chạy tới, vậy thì cũng xong.

Vậy là một kẻ đạp kiếm phi hành chạy trước, kẻ sau phóng theo bắn tên. Giữa lúc đó, Hàn Tông nhận ra ngay cách phía dưới mình vài trượng, một con chim ưng cũng đang lướt không mà bay lên.

Thân nó to như gốc đại thụ năm người ôm, dải cánh màu cam dài tới tận chục mét, thêm một bộ vuốt sắc bóng loáng tựa như thép tinh.

Hàn Tông co rút cơ mặt, một con Tùy Vân Sát Điểu cấp 2 sơ giai. Bay trên trời mà gặp phải nó thì hỏng rồi, Hàn Tông ngay cả khi toàn lực cũng chẳng có cửa.

Nhận thấy tình thế, gã nhỏ con không chút do dự phi kiếm bay xuống dưới. Cũng lúc này Hàn Tông tung người lộn nhào tránh đi cái chụp của con Sát Điểu.

Hắn trên không cúi đầu xuống dưới, bàn chân cật lực đạp mạnh thanh kiếm nhắm ngực con Sát Điểu bay đến. Con chim này cũng không phải dạng vừa, nó vỗ cánh mạnh liên tiếp tạo thành một quả cầu cuồng phong.

Quác Quác….

Cuồng phong rít gào đập tới bật thanh kiếm văng đi, nó quét xuống khu rừng đánh tan cây cối, đất đá quanh chục trượng tróc ra từng mảng ầm ầm vỡ vụn văng tứ tán.

Lúc này Hàn Tông lựa thế theo đà rơi xuống, hắn dựa vào đất đá bắn lên nên không có rơi tự do xuống đất. Vừa hạ xuống thân cây, cả người hắn đã phải lao đi tránh mũi tên của gã nhỏ con.

Hàn Tông lại gắng lao về phía rặng sương mù đằng trước, trong khi cả trên lẫn dưới con Sát Điểu và gã nhỏ con vẫn đang đuổi theo sát nút. Có lẽ đây là lần đầu tiên, hắn cảm nhận được làn ranh sinh tử lại mỏng manh đến thế.

Grào… grào… ràoo…

Lại thêm một của quả cầu cuồng phong ầm ầm bắn tới, Hàn Tông nghe tiếng chẳng kịp quay đầu, vội vàng móc một chiếc phù màu đỏ ra khu sử. Màn hào quang màu đỏ vừa bao quanh người hắn thì một loạt liên tiếp những tiếng nổ vang.

Vô số đất đá cùng cây cối xung quanh nổ tung văng đi, hắn ở đằng trước vừa kịp tránh khỏi trung tâm vụ nổ nhưng cũng bị khí kình ập tới văng lộn mấy vòng về trước.

Cũng thật may mắn cho Hàn Tông, khi mà chỗ hắn văng tới cũng là nơi sương mù bắt đầu lan tỏa. Gã nhỏ con nhìn thấy vậy lại càng vội vàng chạy vào theo, gã biết rằng tên kia mà thoát thì bản thân mình sẽ là kẻ kế tiếp bị con Sát Điểu này công kích.

Nhưng mà gã vừa còn cách làn sương ba mét, một quang ảnh xanh lam nhỏ như chiếc lá tre từ trong màn sương vụt ra. Nó nhanh tới kinh ngạc, gã dựa vào bản năng mới tránh kịp sang một bên, dẫu thế vẫn bị nó xuyên qua bắp tay.

Rắc một tiếng, cánh tay phải của gã đã bị đứt lìa văng đi, máu ở nơi đó không ngừng xối xả. Khuôn mặt gã trắng bệch, nếu như không phải thân hình gã nhỏ gọn. Thêm vào bản thân là một kẻ đánh thuê, luôn trong tình trạng sinh tử, bằng không hẳn là đã đi đời nhà ma rồi.

Nhưng gã chưa kịp vui, một cái mỏ sắc to vụt xuyên qua cả người gã mà nhấc lên. Cũng đúng lúc này đám người cao to phía sau đuổi tới, nhìn thấy cảnh kia gã ra hiệu cho cả đám dừng lại.

“Lão đại, chúng ta vào cứu may ra…”

“Một kích xuyên ngực sống cũng thành tật, rút.”

Ánh mắt gã lạnh nhạt lướt qua tên nhỏ con đằng kia, tên kia đã không còn giá trị nữa rồi. Xông vào cứu chỉ tốn công lại thiệt thêm quân, chi bằng lùi lại tính bước tiếp theo.

Tiếp đó cả bọn theo gã rời đi, bỏ mặc tên kia bị xé xác. Con Sát Điểu moi trong đống nội tạng ra một viên ngọc nhỏ sần sùi màu nâu, nó nuốt vào rồi ngửa đầu lên trời kêu to...

Hàn Tông lúc này đã cách xa đấy cả trăm mét, hắn vẫn không dừng lại mà tiếp tục lần mò vào màn sương hòng tìm lối đi. Nguy hiểm chỉ vừa qua khỏi thôi chứ chưa hết, càng là nơi mắt người không nhìn rõ lại càng nguy hiểm.

Có những sinh vật quanh năm sống trong sương mù, nhiều loài có thể nhìn qua làn sương dày. Lại càng không ít loài phát triển về thính giác hay là khứu giác.

Hắn cứ thế chạy cho tới khi màn sương mù màu trắng này dần chuyển sang màn đen, xung quanh không có hang động, Hàn Tông chỉ đành trèo đại lên một cây to mà nấp.

Hàn Tông lúc này mới cảm thấy toàn thân đau nhức, mấy chỗ thâm tím đều truyền tới cảm giác. Hắn lôi ra một ít đan dược mà Thanh Tử Dương lúc trước đưa cho, chẳng để ý mà nhét hết cả vào miệng.

Cả người hắn có tới hai vết thương đủ nặng, vết ở tay trái may là không vào xương, nhưng bị phản lại hai chiêu, lúc này hình như đã chẳng còn cảm giác nữa rồi.

Gã to cao kia tung cho một quyền vào lưng, tới tận bây giờ hắn vẫn có cảm giác đau nhức. Thật may trước khi đi, hắn có lấy hai miếng vỏ rết buộc quanh phần ngực và lưng. Sát thương đã giảm đi phần nào, tuy thế vết thương ở hông là vấn đề khẩn thiết nhất.

Mặc dù khi chạy trốn ăn vào đan dược máu đã ngừng chảy, nhưng mà nội tạng bên trong bị bục không phải là chuyện đùa. Việc cần gấp bây giờ là tìm một nơi yên tĩnh, chỉ cần có thời gian cho linh lực hồi phục. Sau này quay về tìm đan dược trị đi tận gốc là xong, mọi chuyện khi đó sẽ không quá đáng ngại.

Hắn đang nghĩ tới đây thì chợt khựng người lại, bởi vì trước mắt hắn ở cành cây đối diện, một con khỉ đột đang nhìn hắn.

Nó cao ba thước, hai chân ngắn nhưng hai tay rất dài và to, thêm vào bộ ngực đồ sộ. Ánh mắt nó màu lam, trong màn sương đêm u tối đôi mắt này ánh lên sắc xanh lạnh lẽo.

Roạtt…

Hắn vừa thả người rơi xuống đất, chạc cây chỗ hắn ngồi đã bị con khỉ vả cho nát vụn. Cả ngọn cây lạch cạch đổ xuống, Hàn Tông chẳng dám nhìn lại, hắn vội vã nhằm một hướng mà chạy đi.

Càng chạy hắn lại càng muốn chửi to, khi không tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa. Vừa nghĩ tới đây cảm giác phía trên có một luồng gió lạnh ập đến, hắn giật mình lăn một vòng về sau.

Đúng lúc ấy một nắm đấm to tướng đập vào chỗ hắn vừa đứng, ầm một tiếng đất cát tung tóe bắn lên bụi mù. Hàn Tông lật đật bò dậy lại co cẳng chạy tiếp, hắn chạy thục mạng chẳng quan tâm đằng sau là cái gì vừa xảy ra.

Nói ra thì cũng thật may, con thú này chân khá ngắn, vì thế mà Hàn Tông bị thương cũng không tới nỗi hết đường chạy.

Chạy thêm nửa canh giờ hắn dừng lại, bởi vì hình như phía trước có tiếng nghe rất quen tai. Nhưng còn chưa nghe rõ, phía sau đã lại có cơn gió lạnh ập tới.

Hàn Tông vừa quay người đưa tay lên thủ thế, một quả đấm to như bàn thạch giáng tới. Uỳnh một tiếng vang lên, cả người bay đi, miệng hắn phun ra ngụm máu tới khi đập vào mấy thân cây thì mới dừng lại.

Vật vã đứng dậy tựa vào gốc cây, hắn đã nhận ra tiếng thác đổ ầm ầm bên tai. Nơi đây màn hơi nước làm tan đi một khoảng sương mù, ánh trăng trên cao chiếu rọi. Hàn Tông lúc này cũng nhận ra, con vượn vừa nãy đang lù lù đi tới.

“Sơn Ảnh Nguyệt Viên cấp 1 trung giai.”

Hàn Tông cười hờ hững nhìn nó, mái tóc rối mù, miệng hắn liên tục rỉ máu. Lòng bàn tay phải linh lực bắt đầu vờn quanh, dần hình thành lên một sắc xanh lam.

Cấp 1 trung giai chỉ ngang với Luyện Khí tầng 7, nếu là bình thường hắn chẳng biết ngán là gì, nhưng tầm này lại khác.

Qua cuộc chiến vừa rồi, linh lực đã tiêu hao tới sáu thành, ăn vào đan dược cùng tranh thủ hấp thụ chút ít linh thạch cũng không tăng bao nhiêu. Hắn lạnh lùng nhìn về phía con vật đang tới, miệng nở ra một nụ cười.

“Tới đi…”

Sơn Ảnh Nguyệt Viên ngửa cổ gầm lên một tiếng, nó nhìn kẻ vừa đi vào lãnh địa của mình. Từ từ đi rồi bắt đầu chạy, cánh tay phải nó thu về, Hàn Tông thấy vậy hắn cũng gầm lên đẩy một chưởng Cuồng Lưu Vọng Thủy bay đến.

Ầm một tiếng, con vượn lùi về sau lảo đảo mấy bước, còn Hàn Tông lại văng đi xa thêm một đoạn. Lần này hắn đã tới bên rìa thác nước, phía dưới thác đổ hơi nước bốc lên không nhìn thấy đáy.

Hàn Tông nhìn xuống thác nước, ánh mắt hắn phức tạp lạ thường. Hắn đã gần như hết linh lực, sức chịu đựng cũng gần tới giới hạn rồi.

Đứng bên bờ vực của cái chết, hắn lại cảm thấy rất bình thường. Phải chăng đây chính là khi biết mình phải chết, bản thân không còn cách nào khác phải chấp nhận nó?

“Cho dù muôn kiếp lắm tai ương

Đứng trước sinh tử lại lạ thường

Không hề hối hận bởi lạc bước

Chỉ tiếc tâm này vẫn còn vương”

Thấy Sơn Ảnh Nguyệt Viên lao tới, Hàn Tông ngửa ra thả người rơi xuống, làn hơi nước dần che đi bóng dáng.

Con Nguyệt Viên đứng ở rìa mép thác, nó rít gào lên như để vuột mất con mồi. Còn đang ngửa cổ gào, một ánh lam sắc xanh từ trong làn nước bay vọt lên đâm đúng vào cổ họng của nó.

Oạchhh…. đỉnh đầu của con vượn thủng một lỗ, não tủy cũng theo đó mà phun ra. Cả người con nó đổ về phía trước, rơi theo hướng mà Hàn Tông vừa mất dạng…

…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.