Kiếp trước con thú này tìm tới bãi đất đó, nơi có vài viên linh thạch rơi vãi.
Sau khi hấp thu chút ít linh khí từ linh thạch, nó liền tạo kén mà dưỡng thương, thật không may lại bị gã Phương Thanh phát hiện.
Kiếp này bởi vì có sự xuất hiện của Mệnh Tại Y, quỹ tích lịch sử đã bị thay đổi. Nàng ta lấy đi vài viên linh thạch, làm cho con thú không đủ linh khí cần thiết tạo kén. Thêm vào nó đang cực độ thương nặng, Mệnh Tại Y lại liên tiếp xuất hiện tại đó.
Bản năng của tất thảy muôn loài đều là tránh nặng tìm nhẹ, chạy nơi nguy hiểm, tới nơi an toàn. Hành động tìm kiếm của Mệnh Tại Y đã làm cho con thú rời đi nơi khác, kết quả là nàng ta tìm kiếm tốn công vô ích.
Nhưng may mắn thay, nó lại tìm đúng đến chỗ mà nàng chôn linh thạch. Giải thích về điều này không có gì quá khó, nó đang cần hấp thụ linh khí chữa thương.
Bình thường mà nói, không ai lại đi chôn linh thạch xuống đất cả, phàm nhân làm còn không đủ ăn, thậm chí là rất khó có được. Đối với tu giả lại càng không thể, bởi họ đã có túi càn khôn.
Cho nên việc chôn linh thạch của Mệnh Tại Y mà nói, rõ ràng là mèo mù gặp phải chuột chết.
Ngồi trong gian nhà, Mệnh Tại Y lúc này đã thấu đáo tất cả, hoá ra bởi vì hành động của nàng ta, số mệnh kiếp này so với kiếp trước, vốn đã thay đổi từ lâu rồi.
Nếu sớm biết như vậy, nàng đã không nhọc công đi đào bới suốt mấy ngày qua.
Nhìn vỏ kén trên nền nhà, Mệnh Tại Y biết nó bị thương rất thảm trọng. Chính vì thế mới không phát hiện ra nàng, lại để cho nàng mang đi nơi khác.
“Nó đang ở thời kỳ cực độ suy yếu, lại đang hao tổn tinh thần chữa thương. Thương thế xem ra còn nghiêm trọng hơn ta dự đoán, đây cũng là điểm lợi thế cho ta….”
Mệnh Tại Y đưa ra nhận xét, khóe miệng nàng mỉm cười.
Nàng rõ hơn ai hết, muốn thu phục yêu thú bình thường chỉ có hai cách, hoặc là nói chuyện hợp tác, hoặc là cưỡng chế ký kết khế ước.
Nói chuyện với nó thì không thể rồi, nó chỉ vừa mới mở ra linh trí mà thôi, càng không thể sử dụng mỹ sắc với nó như với cánh đàn ông được.
Cách thứ hai lại càng không thể, tu vi dạng nào chỉ nên ký kết khế ước dạng đó. Vượt quá cảnh giới sẽ dẫn tới bị phản phệ, yêu thú sẽ cắn ngược lại chủ nhân.
Cho dù lúc này nó cực độ suy yếu, có thể miễn cưỡng ký kết khế ước sinh tử. Nhưng khi nó khỏe lại, lúc đó chênh lệch quá nhiều, ắt sẽ không điều khiển được nó. Thậm chí nó mà quyên sinh, bởi vì khế ước sinh tử, nàng cũng sẽ chết theo.
“Hừ… Gặp phải ta coi như ngươi xui xẻo…”
Những cách làm trên đều là chính đạo, nàng ta xuất thân ma đạo, thủ đoạn vô số, bằng không cất công nó tìm để làm gì chứ.
Đưa cho Tử Đào Nhân đổi lấy công lao sao? Hừ... Đặt hi vọng vào kẻ khác, sao có thể tiến lên phía trước. Dựa dẫm vào kẻ khác, lâu dần sẽ tạo thành thói quen ỷ lại.
Trong thế giới cá lớn nuốt cá bé này, người mà ngươi tin tưởng nhất, chỉ sợ tới lúc chết cũng không biết chết thế nào.
Mệnh Tại Y ngay từ đầu đã có kế hoạch, nàng không phải là ký khế ước, mà là muốn luyện hóa nó. Đây là một thủ đoạn của Ma Tông, một dạng giống như luyện thi.
Con thú sẽ mất đi thần hồn, nhưng không mất đi kỹ năng vốn có, nó khi đó chỉ còn là một con rối mà thôi. Mặc dù là có thể làm được, nhưng điểm yếu chính là nó sẽ mãi mãi không thể tiến giai được nữa.
Đối với một con thú cấp Vương cảnh mà nói, đây là tổn thất cực lớn. Nhưng ở trong hoàn cảnh của Mệnh Tại Y, vốn không có cách nào khác. Chỉ có như vậy nàng mới có thể điều khiển được nó, để nó trợ giúp cho nàng nhiều việc. . Truyện Xuyên Không
Mệnh Tại Y sắp xếp xong mọi thứ, thời gian cũng đã qua canh một, nàng tắt đi đèn dầu nhỏ. Căn nhà chỉ còn một vài tia sáng từ ánh trăng le lói chiếu vào, yên tĩnh tới lạ.
Nàng ta lấy ra một gói vải nhỏ, bên trong gói ghém cẩn thận một viên đan dược, được luyện từ máu huyết. Mệnh Tại Y nuốt vào, nàng ta bắt đầu vận khởi linh lực.
Từng luồng khí huyết sắc vườn quanh cánh tay truyền xuống, chúng dần hội tụ vào đầu ngón tay nàng. Mệnh Tại Y bất ngờ chỉ một điểm vào đầu cái kén, màn huyết sắc bắt đầu công phá cái kén, xuyên thủng vào trong.
Chỉ thấy bên trong rục rịch, không lâu sau một con thú phá kén bay ra. Thân hình nó giống một con bướm nhỏ, chia nửa bởi hai màu đỏ đen.
Đây chính là Đỏ Đen Vận Mệnh Thú, yêu thú khi lên tới cấp 4 và cấp 7, đều sẽ tiến hóa về cả thiên phú và hình dạng.
Nó lúc này đã có thể gọi là Điệp Khúc Họa Phúc Tương Liên thú, tới cấp 7 sẽ trở thành Thiên Phúc Họa Địa Thánh thú.
Bị một kẻ dùng thủ pháp đánh lén, con thú rống giận, nó kêu lên từng tiếng chói tai. Chỉ là khí lực tiêu hao rất nhiều, toàn thân nó chảy một loại chất dịch màu đỏ pha tạp chút đen. Đây là máu, là sinh cơ của nó, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.
“Muốn chạy sao?.”
Lương theo giọng nói lạnh lẽo của Mệnh Tại Y, từ dưới đất hiện ra một vòng nhỏ quang mang màu xanh đen. Chúng giống như dây roi quây chặt lấy con thú, khiến cho nó không thể rời đi.
Con thú kịch liệt phản kháng, đây là điều chắc chắn, Mệnh Tại Y cũng đã tính tới trường hợp này rồi. Nàng ta mới chuẩn bị cả pháp trận vây khốn loại nhỏ, không chỉ thế còn có máu huyết tu giả hỗ trợ.
Ngày đó giết tên tu giả kia, nàng ta đã để lại một phần tinh huyết, chính là để dùng vào lúc này.
Tuy con thú vẫn giữ được hình dáng cấp 4, nhưng cảnh giới đã đại giảm xuống cấp 2, lực phản kháng khi này chỉ ở Luyện Khí tầng chót mà thôi.
Nó lại bị nàng ta đánh lén, cùng với thủ đoạn vây hãm, khiến cho con thú càng thêm chật vật.
Yêu thú đột phá không giống như nhân loại, bọn chúng mỗi lần tiến giai lên cảnh giới mới, đều phải cắn nuốt một con đồng loại cùng cấp.
Trước đấy bởi vì tiến giai lên cấp 4, nó đã chiến đấu với một con đồng loại cấp 3 cao giai. Sau đấy chỉ vừa đột phá mở linh trí không lâu, đã bị lão già Tử Đào Nhân đánh lén. Tưởng rằng chạy được tới đây là an toàn, lại bị để tử của ông ta vô ý tìm tới quần chiến thêm một hiệp.
Vốn đã hấp hối rồi, còn may là hấp thu được một ít linh thạch của Mệnh Tại Y cất giấu. Nhưng mà chưa kịp tiêu hóa đã lại bị nàng ta tính kế đánh úp, vây trong tử địa.
Con Điệp Khúc Họa Phúc Tương Liên thú thật là đen đủi, ngược lại Mệnh Tại Y may mắn vô cùng. Đây cũng chính là ứng với vận mệnh may rủi của nó, có may có rủi, họa phúc song hành.
Nhưng có một điều không thể phản bác, ấy là nó vẫn là căn cơ yêu thú cấp 4 vừa tiến giai. Dù là hấp hối thì vẫn có thể nói, Mệnh Tại Y chỉ cần sơ suất một chút sẽ vong mạng như chơi.
Thời gian trôi qua, mồ hôi trên trán nàng ta đã lấm tấm, thủ đoạn có nhiều mà năng lực có hạn. Con thú vẫn kịch liệt phản kháng, mặc cho từng luồng huyết sắc thâm nhập vào thân thể.
Cả người nó vốn là hai màu đỏ đen cân bằng, lúc này màu đỏ trên thân đã lan rộng sang một ít. Điều này chứng tỏ tà pháp của Mệnh Tại Y đã có tác dụng, ảnh hưởng lên thân thể nó rồi.
Bản thân con thú không phải hệ chiến đấu, nó là dạng hệ thú trực giác hỗ trợ. Do đó lực phản kháng cũng kém quá nhiều, bằng không mà nói, dù nó có hấp hối vẫn thừa sức cho nàng ta xuống hố.
Mệnh Tại Y cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, nàng ta quá yếu, lúc này đã dốc toàn lực vận dụng thủ đoạn rồi.
Người trong ma đạo, giác ngộ sinh tử luôn cao hơn người thường, hoặc sống hoặc chết.
Mệnh Tại Y đang mang cả bản thân đánh cược với nó, hoặc là nàng sẽ thành công, hoặc nàng sẽ vạn kiếp bất phục.
Đối với nàng ta mà nói, đây là một sự đầu tư lỗ vốn, so sánh ra không đáng một chút nào. Nàng ta có vô vàn cơ duyên chưa khai phá, cùng với tiên cơ đủ để đi được xa hơn con đường kiếp trước.
Nhưng lúc này không được như ý, nàng ta bị cuốn vào vòng xoáy giằng co sinh tử rồi, con thú vẫn còn quá mạnh so với thực lực của nàng. Đúng là tham to nuốt lớn thì hay mắc nghẹn, Mệnh Tại Y có tiếc nuối một chút.
Dù sao nàng ta cũng không thể nào chuẩn bị quá kỹ càng, rời lại thêm vài ngày nữa.
Thời gian càng trôi đi, con thú càng dần hồi phục, lực phản kháng cũng sẽ mạnh lên. Nó chỉ cần mạnh lên một chút, Mệnh Tại Y sẽ phải đột phá thêm mấy tầng nữa mới theo kịp được nó.
“Suy cho cùng, vẫn chỉ là súc sinh mà thôi….”
Mệnh Tại Y hừ lạnh, thủ pháp biến đổi, đã đến lúc vận dụng bí pháp. Từ trên đầu mười ngón tay nàng ta bay ra mười đạo tinh ti huyết sắc, chúng giống như từng mũi trâm đâm thẳng vào thân thể con thú.
Nó lúc này vẫn kịch liệt phản ứng dữ rồi, nhưng dẫu sao cũng là yêu thú cấp thấp, linh trí có hạn. Nó không có chiến lược cụ thể, chỉ phản kháng theo bản năng. Ngược lại Mệnh Tại Y có mưu lược rõ ràng, nàng ta lại có kinh nghiệm và thủ đoạn, trợ lực không ít.
Chỉ thấy mười đạo tinh ti này từ từ lôi ra hồn phách của con thú, mặc cho nó giãy giụa phản ứng. Thủ đoạn của nàng ta chính là rút ra một nửa hồn phách của nó rồi tiêu diệt, đến lúc đó mọi thứ sẽ rất dễ dàng.
Hai tay Mệnh Tại Y điều khiển tinh ti giằng co với năm phần phách của nó, mục đích tách nó ra khỏi cơ thể. Trong khoảnh khắc lưỡi nàng ta co lại rồi đột ngột phóng ra một giọt tinh huyết, nó nhằm thẳng vào mi tâm con thú mà bắn tới.
Bụp một tiếng giòn vang, nàng ta cuối cùng cũng đã thành công tách được hồn phách con thú ra ngoài. Hồn phách nó có hình dạng y hệt thân thể, lại bị mười đạo tinh ti quấn lấy.
Lúc này con thú đột nhiên dừng lại, mảng màu huyết sắc trên thân thể nó bắt đầu lan nhanh hơn.
Chỉ với năm phần hồn phách, nó đã tổn thương nghiêm trọng, khó mà điều khiển thân thể như ý. Cơ thể nó run lên bần bật, hồn phách như có ngàn vạn mũi tên đâm qua.
Ngược lại Mệnh Tại Y hai mặt áp chế, một bên vây chặt lấy thân thể con thú, bên còn lại khống chế hồn phách của nó.
Lúc này với Mệnh Tại Y mà nói, đã có tám phần thành công rồi, chỉ cần tiêu diệt một nửa hồn phách này của nó nữa là xong. Nàng ta không có chút gì đắc ý, càng ở giai đoạn cuối, càng cần cẩn trọng.
Chỉ là lúc này, năm phần hồn phách của con thú ở ngoài đột nhiên thu nhỏ hình dạng. Nó hóa thành một dải khí màu xanh, trực tiếp nhằm mi tâm của Mệnh Tại Y mà đâm tới.
“Không ổn rồi….”
Khi mà Mệnh Tại Y kịp thời phản ứng, luồng khí hồn phách này đã chạm tới mi tâm của nàng. Nó nhanh chóng chui vào bên trong, mục đích rất rõ ràng, chính là phá đi hồn phách của nàng ta.
Gặp phải tình cảnh này, động tác của Mệnh Tại Y cũng vô thức dừng lại. Hồn phách của nó xâm nhập vào não hải, hành động quả thật bất ngờ.
So về hồn phách, nàng ta lại kém xa nó. Nếu không có thủ đoạn nào bảo hộ, kiếp này của Mệnh Tại Y coi như bỏ rồi….
….