Hàn Tông lúc này đang thăng trầm trong những cảm xúc hỗn loạn, hắn sống hai đời những dạng mẹo thế này nào nhìn còn ít. Nhưng cũng không có cách nào tránh né được, hắn hoàn toàn ở thế bị động, như chim trong lồng như cá trong rọ.
“Bọn họ muốn tạo mẹo này cần phải có địa vị tương đối, Vạn Niên Thanh mặc dù có loại thực lực này nhưng hẳn là chưa tới mức cá chết lưới rách với ta. Nếu ta là bà ta, nhất định sẽ là quỷ thần không biết, một kích mất mạng. Về phần Luân Đằng Vân thì có thể, nhưng thời gian quá ngắn. Như vậy chỉ còn một kẻ, Lâm Lân Thao có thể không có, nhưng… chú của y thì có, rất có thể như vậy…”
Đã nằm trong rọ hắn biết nóng vội không giải quyết vấn đề gì, chỉ có bình tĩnh phân tích kỹ càng mới có thể trong chỗ chết tìm một đường sống. Chứng cứ là thứ quan trọng để chứng minh vô tội hay có tội, theo lẽ đó sẽ được cất kỹ canh phòng kiểm mật. Muốn động tay chân vào nó, không phải ai cũng dám làm và có khả năng làm được.
Mà muốn bôi máu vào đấy, ắt phải có máu sống, Lâm Lân Thao chính là kẻ thích hợp nhất. Do đó, nếu đúng là bọn họ nhằm vào pháp khí của hắn, vậy thì Lâm Lân Thao nhất định là kẻ bị hắn nghĩ tới đầu tiên….
Kế này so với việc bắt cóc tra khảo khi trước, thật đúng là cao minh hơn nhiều.
“Nếu như có máu trên kiếm, vậy thì không còn gì hơn điều đó. Hừ… bọn họ giống ta, đạt mục đích không từ thủ đoạn, cứ nghĩ không ra ngoài sẽ an toàn, ta đúng là vẫn nghĩ đơn giản rồi.”
Hắn thở dài rồi hình như lại nhớ tới gì đó…
“Khoan đã… nếu không phải Vạn Niên Thanh làm, vậy thì ta vẫn còn chút mong manh cơ hội...”
Trong khi Hàn Tông đang lo nghĩ tìm cách thoát thân, ở nơi đằng xa tít kia cũng có một kẻ lòng đang nóng như lửa đốt, ấy là Vạn Niên Thanh…
“Khốn kiếp, tên ngu nào lại làm như vậy chứ…”
Phải, Hàn Tông chết, bà ta cũng gặp xui xẻo, nhờ có tình báo Vạn Niên Thanh đã biết sự việc. Bà ta đang còn vui mừng vì hắn đắc tội với hội nhóm mạnh nhất nội môn hạch tâm. So với kế khích Thường Xuân, cái này làm bà ta thấy hiệu quả hơn.
Nhưng mà tiệc vui chóng tàn, bà ta nghe tới việc hắn bị bắt thẩm tra lại vụ án cũ thì hết hồn. Cũng không khó để hiểu được, hắn bị nghi ngờ là do có manh mối mới. Mà nguyên do manh mối này, quả Anh Túc chính do bà ta tự tay gửi đi cho Lâm Lân Thao.
Vạn Niên Thanh tưởng rằng y chỉ có một nghi ngờ nhỏ này sẽ tìm cách bắt Hàn Tông tra thẩm, hoặc giả là tìm cách giết bừa còn hơn bỏ sót. Nào ngờ y nhờ đặc quyền của Lâm hộ pháp, làm cho Pháp Đường bắt hắn thẩm tra.
“Nếu như tra ra manh mối Pháp Đường nhất định sẽ chuyển hắn sang Hình Đường tra thẩm. Khi đó họ dùng thủ đoạn thẩm tra thần hồn, không khéo vụ án Trần Phương Trang năm xưa cũng bị khui ra, ta bị vạ lây thật rồi.”
Bà ta muốn hắn chết nhanh chết gọn, chứ chết kiểu này thập phần nguy hiểm, nhìn về một khía cạnh nào đó thì bà ta và hắn có thể nói là chung mạng. Vạn Niên Thanh chết thì chẳng sao, hắn chết kiểu này bà ta không khéo cũng chết theo.
Nếu như nghĩ theo hướng của Vạn Niên Thanh, chỉ sợ Mạc Văn Tư mà biết thì cũng hết hồn.
“Không được, ta phải tìm cách cứu hắn…”
Một ngày sau ở trong khu rừng trúc, Thanh Y đang bận rộn với mớ công việc hàng ngày, bất chợt gã áo đen xuất hiện ngoài cửa…
“Hộ Hình Đường đại nhân, Thường Xuân tới cầu kiến muốn gặp ngài…”
Thấy Thanh Y không có biểu hiện, gã lại nói tiếp:
“Nghe theo đại nhân sai sử, đúng là sáng nay Vạn trưởng lão có tới tìm nàng ta.”
Lúc này Thanh Y mới ngừng lại công việc, nàng nhìn gã rồi nói:
“Bảo với con nhóc việc này ta không xen vào được, hắn có tội hay vô tội Pháp Đường sẽ phân minh đúng sai.”
Gã áo đen gật đầu, trước sau lấn cấn chưa đi, thấy vậy Thanh Y liền hỏi:
“Còn có chuyện gì sao?.”
“Đại nhân, ta không hiểu, đúng như người suy đoán Vạn trưởng lão sẽ tới nhờ Thường Xuân tới đây. Nhưng mà… lần trước người có phân tích, chẳng phải Vạn trưởng lão muốn hại đệ tử mình, vậy chẳng đúng ý bà ta quá sao…”
Thanh Y đã quá quen với những câu hỏi ngớ ngẩn kiểu thế này của gã, nàng từ tốn giải thích:
“Nói theo cách sư đồ, bà ta rất quan tâm tới hắn, người ngoài nhìn vào thì đây là lẽ thường tình. Nhưng theo thuyết âm mưu ta phân tích mà nói, bà ta làm vậy cũng là đang cứu chính mình.”
Càng nghe càng rối rắm, gã bèn hỏi tiếp:
“Đệ tử không hiểu…”
Thanh Y thở dài giảng:
“Nếu có đủ chứng cớ, Hình Đường chúng ta hoàn toàn có thể công khai dùng phép truy phách kiểm hồn. Nhưng làm như vậy không chỉ kí ức có liên quan tới vụ án, ngay cả những cái khác cũng sẽ lòi ra, ngươi hiểu chưa?.”
Tới đây thì gã hiểu rồi bèn hô:
“Như vậy bí mật liên quan tới bà ta cũng bị lộ, bí mật này nếu đi ngược lại với chính đạo chúng ta, vậy thì bà ta cũng toang luôn…”
“Đúng thế, bà ta muốn giết hắn hơn là ngươi tưởng đấy, nhưng là một kích tất sát. Ta đang nóng lòng muốn bên Pháp Đường mau chóng chuyển người qua Hình Đường chúng ta đây.”
“Có cần đệ tử…”
“Không cần, việc này bề ngoài là do Lâm Lân Thao công khai làm nhưng còn có bàn tay của chúng ta phía sau. Ngươi đừng hấp tấp mà làm hỏng kế hoạch của ta.”
Đúng như vậy, Hàn Tông bị kiểm tra thần hồn thì không chỉ Lâm Lân Thao có lợi, có thể Luân Đằng Vân cũng vui vẻ, mà còn một người vui nữa chính là nàng đây. Bằng cách này, Thanh Y rốt cục cũng biết được giữa Thanh Tử Dương và hắn có bí mật gì.
“Đại nhân, nghe nói vụ náo động ở khu chợ suýt nữa đã gây ra ảnh hưởng lớn tới lợi ích cho toàn môn. Ấy vậy mà đám bên Pháp Đường không phán chúng có tội sao?.”
Gã áo đen vẫn còn thắc mắc về chuyện này, theo như gã phân tích chuyện này có thể ảnh hưởng nghiêm trọng tới tâm lý của đám đệ tử. Có sóng trước sẽ có sóng sau, nếu không bắt một kẻ phạt làm gương răn đe, chỉ sợ….
“Ngươi thì hiểu cái gì? Có ba điểm không thể làm lớn chuyện được.”
Gã áo đen nghe vậy lại thắc mắc tợn, gã bèn hỏi:
“Đại nhân, là ba điểm nào? Rõ ràng là tên nhóc đó bày trò trước?.”
“Thứ nhất không phải một hay hai cá nhân làm, đây là hai đội nhóm, ngươi phạt bên nào cũng sẽ không thỏa đáng với bên còn lại. Mà phạt cả hai cũng tức là đắc tội với đám cao tầng phía sau bọn họ, ngay cả đại trưởng lão cũng phải nể mặt vài phần đấy. Thứ hai tuy ngươi biết hắn là chủ mưu, nhưng trên thực tế con bé Lan Như Tiên ấy đã đứng ra nhận thay. Hơn nữa hắn có ngọc bài của hội Luân Đằng Vân, đây vẫn được xem là hắn đang nghe lệnh hành sự. Đấy là ta chưa nói khám xét trên người hắn không hề có số lượng lớn linh thạch, điểm này đủ chứng minh hắn không phải chủ mưu. Về điểm thứ ba, bọn chúng làm trước khi có môn quy ban hành, ngươi định lôi ai ra làm gương đây?.”
Thấy gã trầm mặc không nói, Thanh Y lại nói tiếp:
“Hắn đã tính toán rất chu toàn về đường lui cho mình, có thể nói là có tài gian lận đấy. Chuyện này tạm bỏ qua đi, chúng ta chỉ cần tập trung vào vụ án, lại sợ hắn chưa đủ tội chết hay sao?.”
Gã áo đen bấy giờ mới tỉnh ra, vội vàng thưa:
“Đại nhân dạy rất phải.”
Không lâu sau khi Thanh Y nói chuyện, Thường Xuân cũng đã phi kiếm về tới động phủ, vừa nhìn thấy mặt của nàng ta Vạn Niên Thanh đã thở dài…
“Sư tôn, cô ta nói như vậy đó, thật ra người không bảo đi con cũng biết trước kết quả rồi. Nàng ta nổi danh công chính liêm minh, sẽ không vì yêu cầu này của sư tôn mà…”
“Được rồi đừng nói nữa, con đừng xen vào chuyện này, tập trung tu hành cho tốt đi.”
Nhìn Vạn Niên Thanh rời đi, Thường Xuân âm trầm lạnh lùng…
“Từ bao giờ… người lại thiên vị hắn như vậy?.”
Chuyện này Vạn Niên Thanh không có nói rõ, nàng ta nghi ngờ và ấm ức cũng là đương nhiên…
Phía này Vạn Niên Thanh bay đi, bà ta cũng không để ý tới cảm xúc khác lạ của Thường Xuân vừa rồi. Trong lòng bà ta lúc này chỉ có làm cách nào để sự việc kia không diễn ra.
Bà ta hối hận, vốn tưởng rằng mượn đao giết người sẽ không bẩn tay lại còn an toàn, nào ngờ đao này lại vô tình chém cả bà ta. Mà đâu chỉ vô tình chém có một lần…
“Như vậy chỉ còn hai cách…”
Khi mà Vạn Niên Thanh vừa nghĩ tới cách thứ nhất, hướng về Đoán Định Phong mà bay đi thì trước mắt bà ta, một thân ảnh áo đen đứng trên thanh kiếm lơ lửng ở đó.
Không khó để nhận ra ngọc bài Tổng Quản Hình Đường tung bay trên thắt lưng của gã….
“Vạn trưởng lão, Chưởng Quản Hộ Hình Đường nhà ta có lời mời.”
Vạn Niên Thanh: “......”
Một canh giờ sau từ rừng trúc bay đi, Vạn Niên Thanh đã nổi gân trên mặt, bà ta đang vô cùng kích động…
“Vạn trưởng lão, mời ngài uống trà..”
Thanh Y ngồi đối diện, nàng thấy bà ta tới cũng không có đứng lên, chỉ mỉm cười giơ tay mời. Vạn Niên Thanh nhìn thấy hết không để vào mắt, bình thản cười nói:
“Thanh đại nhân, không biết là cô tìm bà già này tới đây có chuyện gì? Chắc không phải để đối ẩm đấy chứ?.”
Vạn Niên Thanh nhanh chóng suy nghĩ, xét về cấp bậc địa vị cô ta không cao hơn bà bao nhiêu, cô ta chỉ có thực quyền khi người đó bị Pháp Đường thông cáo có tội. Xét về tuổi tác, Thanh Y chỉ sợ còn kém cả tuổi cháu chắt của bà ta, càng đừng nói tới cô ta là một phàm nhân. Hai người cũng chưa từng gặp mặt, hơn nữa chẳng phải cô ta vừa từ chối gặp mặt Thường Xuân hay sao. Hà cớ gì…
Nhìn ra được suy nghĩ của Vạn Niên Thanh, Thanh Y cười nói:
“Tiểu nữ không gặp Thường Xuân chứ không nói là không gặp Vạn trưởng lão. Hơn nữa tiểu nữ sao có tư cách ngồi đối ẩm với trưởng lão chứ…”
Thanh Y vội vàng đứng dậy mỉm cười, nàng vẫy tay ra hiệu cho gã áo đen ra ngoài. Vạn Niên Thanh thấy nàng ta giơ tay mời ngồi thì nheo mắt liền nói:
“Vậy xin hỏi…”
“Ta muốn bà ngừng tay.”
Người vừa đi, Thanh Y nhìn bà ta nghiêm túc, lời nói mang theo tính uy hiếp. Vạn Niên Thanh đột nhiên có cảm giác gì đó, nhưng rất nhanh bình tâm cười…
“Ta không hiểu ý của Hình Đường đại nhân lắm…”
“Hừ… Bà định dùng bức tranh ấy đi tìm ông nội ta nhờ giúp đỡ chứ gì? Ta khuyên bà đừng nên làm vậy.”
“Cô…. Sao? Sao...”
…