Nhân Thường

Chương 15: Chương 15: Thế Gian Muôn Vàn Đại Đạo




Công ty hắn làm chuyên là hàng nhái, chính là mua một sản phẩm chính hãng về sao chép lại với nguyên liệu giá rẻ hơn, chất lượng kém, quan trọng nhất là giá thành rẻ hơn rất nhiều.

Nhưng chỉ như vậy thôi thì không đáng nói, cái chân chính ở đây chính là công ty hắn tránh bản quyền, khi sao chép phải cải tiến cả về kiểu dáng lẫn một số chức năng nhỏ lẻ khác nữa.

Mà trong vụ này hắn lại rất có năng khiếu, bao nhiêu con hàng qua tay hắn chức năng vẫn y nguyên nhưng kiểu dáng lại thay đổi, bởi thế công ty hắn tránh được khá nhiều phiền phức.

Đâu chỉ có thế, một số sản phẩm sau khi qua tay đội của hắn cải tiến tiết kiệm được rất nhiều chỗ, không những ngoài chức năng chính còn có chức năng phụ.

Hắn dám cá rằng chỉ cần “hàng nhái đấy” của đội hắn làm bằng nguyên liệu tương tự sản phẩm chính, chắc chắn chất lượng sẽ ăn đứt cái sản phẩm kia.

Chỉ tiếc một điều, gã giám đốc nhà hắn chính là thể loại gặm thịt gặm cả xương.

Cũng chính bởi cái thói quen đó, lúc cầm cái khẩu quyết chuyển hoá linh khí hắn đã hơi có chút táy máy muốn khoanh chân nghiên cứu hơn là tu luyện theo rồi, càng đừng nói mấy cái công pháp này.

Hắn là quyết tâm phải tự tạo ra một cái bản công pháp riêng cho bản thân mình, công pháp trong thiên hạ vô số nhưng dù có nghịch thiên cũng là công pháp người ta.

“Ta cho dù có tu luyện cũng chỉ là đi theo hướng đi của họ, mãi mãi chân chính không vượt qua được.”

“Haiii... ta vẫn là mong ước ẩn cư nơi rừng núi, an nhàn mà nghiên cứu.”

“Mà khoan đã.”

“Tại sao lại chỉ có đan điền khí hải là có thể chứa đựng linh khí chuyển hóa linh lực nhỉ, tại sao không phải là cả thân thể?”

“Rõ ràng trong sách có nói tất cả chúng ta đều là do âm dương ngũ hành tạo hoá, cho dù là cây cỏ hoa lá hay không khí cũng là từ thiên địa mà huyễn hoá sinh ra.”

“Chẳng phải ngay cả đạo cũng thế sao? Dù là ba ngàn hay ba vạn chẳng phải cũng là từ một mà huyễn hoá ra sao.”

“Nếu cho rằng linh khí là dòng nước, tư chất là máng nước và đan điền khí hải là thùng nước, mà ta muốn cái thùng nước đó to lên phải tăng cảnh giới.”

“Nói đan điền khí hải lớn cũng là rất lớn nhưng lớn mấy cũng chỉ là một góc trong con người ta mà thôi, ta lại muốn cả người ta đều là đan điền khí hải, đều có thể chứa được linh lực.”

“Chỉ cần làm được, công pháp mà ta sáng tạo ra mới chính là nghịch thiên nhất trong thiên hạ. Ha ha ha, ta yêu cái nghề kiếp trước của ta quá đi thôi.”

“Ta nhớ kiếp trước hay đọc truyện rất hay nhắc tới nào là một vòng tròn không có điểm bắt đầu cũng không có điểm kết thúc.”

“Một cái số 8 cũng như là lưỡng cực âm dương, cũng không có điểm bắt đầu và kết thúc, chỉ có nơi âm dương giao thoa.”

“Vậy chẳng phải nói tu hành một ngày cũng là tu, vạn ngày cũng là tu. Không trọc đầu chưa hẳn đã không phải sư. Mọi thứ vỗn dĩ đã có sẵn ở đó, chúng ta chỉ là những người tìm ra, không phải người sáng tạo ra.”

“Vậy thì ta sẽ tự tìm một đường riêng cho mình.”

“Những thứ không hợp lý, qua nhiều đời sẽ thành hợp lý.”

“Vậy vì sao ta không thể, hừm, vô lý.”

“Thiên tài và kẻ điên cách nhau một ranh rới mong manh.”

“Người khác coi ta là ảo tưởng là kẻ điên.”

“Ta lại coi chính mình là tương lai.”

“Hơn nữa ta còn lựa chọn nào sao? Nếu như thành công khả năng thoát tai kiếp này là vô cùng lớn.”

“Cho dù không thành, chết vì đam mê vẫn tốt hơn là chết không biết tại sao.”

Hàn Tông cứ như vậy suy tư suy nghĩ, hắn quẳng cái Cuồng Lưu Vọng Thủy sang một bên rồi bắt đầu khoanh chân thử nghiệm.

Thay vì hắn vận chuyển linh khí qua kinh mạch đi vào đan điền khí hải chuyển hoá thành linh lực, hắn lại vận chuyển linh lực từ đan điền đi khắp toàn thân, giữ nguyên như vậy, bước đầu hắn là muốn “lưu trữ” linh lực tại đây.

Nhưng mà dễ dàng như thế mấy đại sư phong hoa tuyệt đại của thế gian này đã Độ Kiếp từ lâu rồi.

Vui đâu chưa thấy chỉ thấy ngoài mặt hắn vặn vẹo mà cả người hắn cũng là vặn vẹo rồi co giật, hắn sùi bọt mép ra bất tỉnh luôn ba ngày.

Không phải có gã tóc dài đợi dưới đại sảnh mãi sốt ruột lên xem một phen, hắn đã là chết từ đời tám hoánh nào rồi.

“Ngu dốt, ngươi chỉ vừa mới hình thành kinh mạch còn chưa quá cứng cáp lại đi tập trung linh lực ở nhiều điểm yếu kém trong cơ thể, ngươi định tự phế linh căn làm phế vật à?”

Nhìn thấy hắn chỉ vừa mở mắt nam tử tóc dài đã lạnh lùng mắng hắn một câu, không phải hắn còn yếu, y đã là cầm trượng lên phang cho hắn một cái.

“Là ta thấy cái công pháp ngươi đưa quá yếu, chỉ phát huy được trong lòng bàn tay, ta là muốn thử vòng xoáy nước xung quanh người thế nào“.

Hàn Tông bộ dáng mệt mỏi nói ra, trong đầu ngập hối hận vì quá nóng vội rồi.

Nhưng nào từ bỏ dễ vậy, hắn lại tính thử cách khác, cái cách vừa rồi suýt đi chầu ông vải nhưng ít ra cũng loại được một phương án.

Thật đúng vậy, ngay cả các đại tông sư hay thiên tài tuyệt diễm, mỗi khi diễn giải một bộ công pháp hay sáng tạo tâm pháp đều là phải trải qua vô số lần thất bại.

Loại trừ đi không biết bao nhiêu khả năng, chắt lọc bao nhiêu tinh hoa còn lại mới là sáng tạo ra được một chút kỳ ngộ.

Công pháp là chiến đấu và tâm pháp là hỗ trợ, dùng linh lực tạo hình phi kiếm, chưởng pháp giết người là loại một. Dùng linh lực quán xuyến khếch đại thần thức, thần hồn lớn mạnh hơn tu giả đồng cấp là loại hai.

Mỗi loại đều có ưu và nhược điểm riêng biệt, nhưng khi hợp nhất chúng lại mang lại cho tu giả một cách hiệu quả gấp đôi bình thường.

Bới thế các đại sư hay một số tông môn còn thành lập chỉ với mục đích truy cầu hoàn hảo, sáng tạo kỳ tích ghi danh tuế nguyệt.

“Ta nói ngươi ngu dốt đâu có sai, ngươi bỏ nhỏ ham lớn, với cái luyện khí tầng 1 của ngươi, đừng nói là có thể thôi diễn ra bằng cái bát. Chính là tạo ra hình thái cũng không được.”

Nam tử lắc đầu nói, y là bó tay với tên điên này rồi.

“Tại sao?“.

“Luyện khí giống như tên gọi, chỉ là luyện khí trong cơ thể tu giả. Nhất là với tầng đầu, đây chỉ căn cơ làm quen dần với linh khi nhập thể, ví như một ngôi nhà mới xây xong muốn ở cũng phải cần chuyển đồ vào trước.”

“Bản thân dần hình thành lên căn cơ, một ngôi nhà cao cần phải có nền móng vững. Đây là nguyên nhân chính một số kẻ tư chất cao lại không tới được cảnh giới đáng ra họ lên tới, một số kẻ tư chất thấp lại tập chung giai đoạn này, thành tựu lại tăng lên một bậc.”

Nam tử đứng dậy bước lại gần cửa sổ, ánh mắt xa săm nói tiếp.

“Luyện Khí cao tầng đã là đỉnh tiêm trong phàm nhân, nhưng so với con đường tu giả lại chỉ như đứa trẻ, bởi vậy phàm là những thiên kiêu đều là tập trung về chất mà không phải là luyện tập chiến đấu.”

Y quay người nói tiếp.

“Ngươi là muốn kinh mạch rộng ra cho linh lực phát huy đến cực hạn hay sao? Nhưng mà linh lực trong đan điền khí hải của ngươi không cung cấp đủ, ngươi tính ra được mấy chiêu?”

“Ngươi chưa tập bò đã đòi tập chạy, chỉ cần chuyển linh lực ra kinh mạch mà có thể làm nó lớn hơn được thì đã không tới lượt ngươi nghĩ.”

“Phàm là người giỏi phải biết trung hoà được hai thứ đó, chưa giết được kẻ địch ngươi đã hết linh lực, chẳng phải là ngu dốt lắm sao?”

Nam tử tóc dài nhìn Hàn Tông nói một thôi một hồi, trước khi ra khỏi phòng hắn là nói tiếp một câu.

“Vốn định hôm nay mang ngươi đi mở mang đầu óc, vậy đi mười ngày sau theo ta ra ngoài, còn nữa tốt nhất dừng ngay cái ý nghĩ ngu dốt đó đi.”

Rầm một tiếng, y đã là ra khỏi phòng, giờ đây chỉ còn lại Hàn Tông, hắn nhìn những tia nắng chiếu vào qua khe cửa sổ.

“Y lo ta chết sớm hỏng kế hoạch của y à?.”

Hàn Tông tự nghĩ một câu rồi lại lắc đầu nghĩ tiếp

“Ta mà dừng như lời y khéo chết nhanh hơn, mà giờ không phải lúc lo chuyện của y. Hừm, tại sao linh lực lại không thể giữ ở bên trong kinh mạch nhỉ? Bình thường khi vận dụng công pháp, linh lực sẽ từ đan điền khí hải xuất ra theo đường kinh mạch ra ngoài hình thành năng lượng tấn công kẻ địch.”

“Ta nghe nói mấy vị tu giả cảnh giới cao thâm chỉ cần một ánh mắt một suy nghĩ cũng đủ hình thành lên chưởng pháp giết người. Tại sao ta giữ linh lực ở kinh mạch lại không được?”

“Hay là cảnh giới còn thấp, giữ linh lực lên kinh mạch sẽ làm tăng áp lực dẫn đến cơ thể không chịu nổi?“.

Hàn Tông cứ thế suy ngẫm trong đầu, bên ngoài thời gian vẫn trôi đi từng giờ.

...

Tại một khu rừng nhỏ vang lên những tiếng róc rách, như ai đó đổ nước xuống những chiếc lá khô.

“Đại ca, con đường mà ta đi thật mệt mỏi, cũng may còn có vài thứ thú vị.”

Y vừa đổ rượu xuống nền đất vừa nói, bỗng nhiên y ho sặc sụa, ho đến quay cuồng đầu óc chật vật lăn lộn.

Kẻ này chính là gã nam tử tóc dài bên cạnh Hàn Tông.

“Vết thương chí mạng quả nhiên không dễ lành, tụt một cảnh giới còn không nói, thi thoảng ho muốn chết đi sống lại“.

Nam tử ngồi dậy vuốt tóc phàn nàn một tiếng. Y ho một trận mà cả người ngã khuỵ, đầu tóc rối bời.

“Một tên nhóc mới tám tuổi vừa bước vào con đường tu hành đã có ý nghĩ muốn cải thiện kinh mạch, sáng tạo tâm pháp. Vậy mà cái gia tộc kia lại đối sử như thế, đến cùng là có nguyên do gì?”

“Lớn lên nhất định sẽ thành long thành phượng, chỉ tiếc nó lại không có cơ hội biết được nguyên do vứt bỏ. Thật tiếc...”

Y nhìn lên trời cười khẽ một cái rồi bóng dáng chợt biến mất trong khu rừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.