“Hừ… Phương thành chủ, ông đang muốn lấy công làm tư?.”
Vận Lam tức giận đứng dậy quát lớn, nàng ta sao có thể tuân theo loại mệnh lệnh này.
Phương Thuấn chỉ mỉm cười ung dung đáp:
“Vận phó yên tâm, ta sẽ làm đúng trách nhiệm nên có. Hơn nữa còn có hai người trên môn phái xuống đây, bọn họ mới thật là người làm chứng tốt nhất. Mọi chuyện chúng ta làm, đều sẽ được báo cáo lên môn phái. Vận phó hãy yên tâm, một khi điều tra xong, cô sẽ khôi phục lại địa vị ban đầu. Yên tâm, chuyện này nhanh thôi... Ha ha ha!.”
Lời của Phương Thuấn trước sau như một, ông ta sai một lần đâu thể đi sai thêm lần nữa. May mắn lắm mới tóm được cái thóp này, ông phải tóm chặt.
Vận Lam ở bên căm tức, để ông ta một tay che trời mới thật không yên tâm đấy!
Thật ra bản thân nàng biết bất lợi của mình, cũng không ngại điều tra tới cùng.
Vấn đề là ông ta nắm đằng chuôi, để mình ông ta thao túng cục diện. Khi ấy không biết được là, tới lúc đó ông ta sẽ điều tra thành cái dạng gì đây.
Một khi ông ta cố ý, nàng lại không có quyền can thiệp, Vận gia coi như gặp phải tai kiếp rồi.
Nhưng đúng lúc này, Vận Kinh Hồng đứng ra chắp tay thưa:
“Thành chủ, tiểu bối có một biện pháp có thể chứng minh Vận gia trong sạch!.”
“Ồ? tiểu hiền chất không ngại hãy nói ra xem nào!.”
Phương Thuấn và mọi người ngạc nhiên, chỉ là trong lòng ông máy động. Có thật sao...
Lúc này, Vận Kinh Hồng chậm rãi nói, lương theo tiếng của y, Vận Thái Bảo như muốn lòi ra hai tròng mắt…
“Thành chủ, người nghi ngờ Vận Thái Bảo là hung thủ tiếp tay. Vậy thì kiểm tra rất đơn giản, chỉ cần sưu hồn gã là có thể biết được rõ ràng!.”
Phương Thuấn nghe vậy rất nhanh đã hiểu lời của gã, trong mắt ông có ý tán thưởng. Thế là ông cười to hai tiếng, chậm rãi trả lời:
“Ha ha… Hiền chất nghĩ đơn giản vậy sao? Điều này là đang làm trái với môn phái, ai mà dám làm chứ. Hơn nữa nếu như không phải, vậy chẳng phải hại chết oan một mạng hay sao?.”
Vận Lam còn chưa kịp nói, Vận Kinh Hồng đã lại mỉm cười, phối hợp ăn ý nói tiếp:
“Phương thành chủ hiểu làm ý tiểu bối rồi, quy định đó đương nhiên là ta biết, càng không dám vi phạm. Nhưng mà, chuyện này hoàn toàn có thể làm được!.”
Y vừa nói vừa ngước nhìn tới Vận Lam, sau quay qua nhìn Vận Nhất Khí, rồi lại nhìn Phương Thuấn nói tiếp:
“Trước đó Vận Thái Bảo đã để con thú tấn công cha ta, đây đối với tộc quy chính là tội phản tộc. Chúng ta hoàn toàn có thể tự mình ra tay, thanh lý môn hộ mà không cần nhờ ngài can thiệp. Dù là hung phạm tiếp tay, hay là chủ nhân con thú, gã ta vẫn phạm tội chết.”
Nói tới đây, ánh mắt y lóe lên tinh mang...
“Nếu để môn phái bắt đi, chi bằng để cô cô của ta tự tay làm chuyện này thì tốt hơn. Vừa chứng minh với môn phái, vừa có thể giải oan cho gia tộc!.”
Lời qua miệng Vận Kinh Hồng đúng là trơn như mỡ, nhưng y nói đúng. Tội phản tộc thì không cần môn phái can thiệp, gia tộc có thể tự xử, đây là điều hiển nhiên.
Nói rồi, y lại quay sang hỏi Vận Thái Bảo, đưa gã vào tình thế tiến thoái lưỡng nan:
“Vận Thái Bảo, ngươi có nguyện vì tộc nhân vạn người Vận gia mà chấp nhận hi sinh hay không? Nếu vì ngươi mà tộc nhân Vận gia gặp nạn, ngươi chính là tội đồ Vận gia!.”
Vận Thái Bảo xám cả mặt mày, gã bị oan, tại sao giờ từ bị bắt điều tra lại thành tội đồ phản tộc thế này.
“Không được!.”
Vận Lam đập bàn quát lớn, nàng nhìn về phía Vận Kinh Hồng, hai mắt tóe lửa. Vận Thái Bảo là cháu trai ngoan của nàng, sao có thể làm vậy.
Trên thực tế, nàng cũng hiểu là đúng như vậy. Chỉ cần nàng trực tiếp sưu hồn, là có thể phân rõ ẩn tình. Nhưng cháu trai của nàng...
Vừa nghĩ tới đây, lại nghe Vận Kinh Hồng nói:
“Cô cô, chuyện đã tới nước này, người cũng không thể khư khư như vậy được. Vận Thái Bảo chỉ là một người, Vận gia ta có cả ngàn. Giữ lại cây xanh còn lo gì củi đốt, mong người cân nhắc!.”
Hai mắt Vận Lam lóe sáng, nàng lúc này mới thật sự hiểu được dụng ý của Vận Kinh Hồng.
Y biết một khi nàng mất đi địa vị, Phương Thuấn ắt sẽ tranh thủ làm càn. Không chỉ nhắm vào Vận gia, ông ta còn nhắm tới cả thủ hạ của nàng nữa thì sao.
Phải biết rằng, nếu ông ta mượn cớ nói rằng chưa phá được án, kéo dài thời gian ra một hai tháng.
Ông ta điều tra hời hợt cho có, đây hoàn toàn là có thể làm được. Bởi vì về cơ bản mà nói, vụ án đã gần như kết thúc rồi. Ông ta sử ra chiêu câu giờ, rõ là nhắm tới nàng mà thôi.
Bản thân gia tộc Vận Lam đang có nghi ngờ, nàng ta dù có trực tiếp báo lên trên, cũng không thể một lời mà giải quyết được ngay, càng nước xa khó cứu lửa gần.
Lại nói Phương Thuấn tuy lưng không có núi dựa, nhưng ông ta đang nắm đằng chuôi.
Như vậy một khi chuyện này xảy ra thật, người thiệt nhất là nàng rồi, chờ khi phục chức, cái giá ấy bù không nổi mất.
Vì thế chủ ý của Vận Kinh Hồng không phải là để nàng sưu hồn Vận Thái Bảo, mà là chấp nhận nhường Phương Thuấn một bước.
Tình thế tiến lui đều khó này, đối với Vận Lam đúng là hóc búa.
Cơ hội dìm ông ta đâu có dễ tìm, bỏ qua thì biết đến bao giờ. Nhưng không bỏ qua, cái giá lại cực kì lớn.
Nàng không nỡ sưu hồn đứa cháu, càng không muốn vụ án dây dưa lâu hơn. Đây rõ ràng là lưỡng bại câu thương, trâu chết bò cũng hết hơi.
Sau khi cân nhắc thiệt hơn, Vận Lam chậm rãi ngồi xuống. Nàng đưa tay cầm lấy chén trà, khuôn mặt trầm ngâm.
Thế rồi nàng làm bộ dáng giống như đang uống trà, thật ra lại mấp máy môi, truyền âm cho Phương Thuấn:
“Phương thành chủ, ta đã đánh giá ông quá thấp rồi, không nghĩ ông là người như vậy đấy!.”
Vận Lam tức giận, nàng khẳng định rằng đây là quỷ kế vu oan của ông ta. Chưa từng nghĩ ông ta lại âm hiểm, thủ đoạn tới vậy.
Thật ra nàng cũng không biết, bởi vì hiểu lầm này, hận ý trong nàng dần tích tụ theo thời gian. Bởi thế, ngày sau hai người kịch liệt phân tranh mà trúng kế, Quảng Hà thành rơi vào cảnh muôn kiếp bất phục.
Lúc này Phương Thuấn ha hả cười to, thấy nàng ta truyền âm đến biết là truyện đã thành.
Trước ấy ông cân nhắc nhiều mặt, dùng chuyện này để chèp ép Vận gia tới bến.
Sau đó từng bước loại bỏ đám thủ hạ, phe phái của nàng ta ở phủ thành ra, lấy người của mình thay thế.
Tiếp nữa dùng uy thế dồn các gia tộc kia phải vào thế đã rồi, nghiêng về phe ông.
Nhưng rồi Phương Thuấn đăm chiêu, ông lại quyết định bỏ qua, bởi về lâu dài thì bản thân thiệt hơn.
Cho nên khi này thấy Vận Lam chấp nhận, ông liền truyền âm đáp lại ngay:
“Vận phó, chúng ta đều là người trong cuộc, có nhiều thứ không thể theo ý mình, điều này cô hiểu hơn ta. Cô không muốn đưa gia tộc rời khỏi thành, ta cũng không muốn, nhưng chỉ có một nhà được ở lại. Chúng ta chỉ có thể phân tranh cao thấp, đắc tội lẫn nhau mà thôi!.”
Vận Lam không nói tiếp, nàng hiểu tranh đoạt thành chủ khốc liệt, không phải ai cũng có thể.
Bình thường đều là trên môn dựa thành tích theo nhiệm kì mà đánh giá, điều phái người thay thế.
Thế nhưng đây cũng không phải biện pháp duy nhất, vẫn có những cách thức tranh giành khác nhau.
Khiêu chiến cũng là một cách thức như vậy, người thắng ở lại, kẻ thua rời đi.
Thế giới cường giả vi tôn chỉ có mạnh được yếu thua, kẻ mạnh thì luôn luôn đúng, đây mới là chân lý thực tế nhất.
Phương Thuấn còn tới hơn hai mươi năm tại vị nữa, đáng tiếc gặp phải Vận Lam, ngựa non háu đá. Nhưng mà, con ngựa này có chỗ dựa, khiến ông phải kiêng kị nhiều phần.
“Ta đáp ứng!.”
Vận Lam hời hợt nói, chỉ một câu ngắn gọn nhưng hàm chứa rất nhiều cảm xúc. Để có thể cam tâm nói ra, nàng xem như hết cách, cũng phải nén bỏ cảm xúc.
Phương Thuấn cười ha hả, hiệp ước đã thành, ông ta không truyền âm, trực tiếp tuyên bố:
“Vận phó, cô không cần lo, ta không làm khó người vô tội. Hứa với cô, chủ cần một ngày là có thể xác minh, trả lại trong sạch cho Vận gia.”
Nói rồi ông hướng tới câc phó tướng ra lệnh:
“Tạm thời giam lỏng Vận gia, chỉ cho vào không cho ra, dù là Vận phó cũng vậy. Còn nữa, vẫn tiếp tục kiểm tra toàn bộ dân chúng trong thành, tìm kiếm những đồng đảng liên quan….”
Theo lời ông ta, mọi thứ đều thu xếp ổn thỏa, điều tra Vận gia vẫn diễn ra bình thường.
Tuy hai người ngầm hợp tác, nhưng vẫn phải làm đúng lộ trình, tránh cho đám người Phi Uyển về môn báo cáo xằng bậy.
“Vận phó, một ngày này cô hãy chịu khó chờ tin. Chúng ta hàng ngày bôn ba tất bật, chi bằng dành thời gian này để quan tâm tới người nhà một chút thì tốt!.”
Thế rồi Phương Thuấn sau nói vài lời xã giao, ông ta nhanh chóng rời đi.
Vận Lam ngồi nhìn đứa cháu của mình bị bắt đi, lòng không cảm xúc. Minh ước đã thành, chỉ một ngày mà thôi, không có gì lâu cả.
Nàng chấp nhận bỏ qua, phối hợp cùng với bọn họ đổ hết tội cho Mộ Thần. Gã đã là người chết, mà người chết thì đâu thể kêu oan được, việc này sẽ nhanh qua đi thôi mà.
Từ đây Phương Thuấn giảm bớt trách nhiệm, đám người Phi Uyển đều có thể nhanh chóng về môn tu hành. Vận gia không gặp phiền toái, cả ba bên đều có lợi ích vui vẻ.
Vận Lam khi này liếc tới đứa cháu Vận Kinh Hồng của mình một cái, kẻ này tuổi trẻ tài cao, như hoa đang nở.
Tâm tư kín kẽ, từ trong rắc rối có nhìn ra nút thắt để mà tháo gỡ. Tâm cơ như vậy, khi cùng độ tuổi, nàng cũng không bằng.
Chỉ tiếc tư chất Hoàng phẩm, tu vi yếu nhược, chỉ có thể làm chân phụ tá, quân sư bên cạnh gia chủ mà thôi.
Vận Lam cũng vì gia tộc mà long đong, chẳng qua tư tưởng của nàng và Vận Nhất Khí khác nhau, khó tránh mâu thuẫn bất đồng.
Nàng ta ăn học trên môn, biết cái gì gọi là mạnh được yếu thua. Trong thế giới cường giả, quan trọng nhất vẫn phải có thực lực chống đỡ.
Một khi mưu sự không thành, bản thân tất sẽ vong mạng. Mưu lược tuy quan trọng, nhưng chỉ khi mà cảnh giới đôi bên không chênh nhau quá nhiều mà thôi.
Đây cũng là lý do, từ thiên cổ nhân tổ tới nay, cũng chỉ có một phàm nhân duy nhất, là có thể lưu danh thiên cổ.
Nhưng như vậy thì sao chứ, chẳng phải cuối cùng vẫn chết trong tay Thánh cảnh đấy thôi.
Người đầu tiên thì không nói, hiện tại đang xuất hiện một kẻ thứ hai, đương thời nàng cũng biết.....
…