Trời đêm u tối, cơn mưa lớn vẫn ầm ầm đổ xuống, một con thú lớn phóng vụt đi không ngừng nghỉ. Trong màn mưa dày đặc này, nó nếm được vị máu, mùi vị thân quen của đứa con nó.
Hơn một canh giờ sau, cơn mưa vẫn chưa giảm bớt, bóng dáng nó đã xuất hiện tại một ngôi làng nhỏ.
Đây đã là địa bàn của nhân tộc, bản năng cho nó biết không nên xâm phạm quá gần. Nhưng tình cảm huyết thống mãnh liệt làm cho nó không thể chùn bước, nó vẫn một đường tiến đến.
Trên đường đi tới, nó nhìn thấy cả ngôi làng ngập tràn xác người, thây chất la liệt trên đường.
Con Thạch Mãng vẫn chẳng chút quan tâm, nó trườn qua đám xác chết, lần mò tới vị trí mấy đứa con của nó.
Chả mấy chốc nó đã tìm thấy, nhưng mà một cảnh tượng làm cho nó run rẩy kịch liệt. Hai con rắn nhỏ bị hai thanh kiếm xuyên qua thân thể, găm vào bức tường.
Nó dùng một đuôi quật nát kẻ đang cầm binh khí kia, rồi nhanh chóng vội vàng lướt tới.
Chỉ là hai con non của nó lúc này đã chết cả rồi, mặc cho nó lay động thế nào cũng không có phản ứng. Một lúc lâu sau, con Thạch Mãng ngửa mặt lên trời rú một tiếng lớn, tròng mắt nó híp lại lộ ra tia đỏ ửng.
Nó vung cái đuôi to lớn liên tục quật xuống, từng xác chết trên đất bẹp thành một đống thịt nhão. Con Thạch Mãng điên cuồng rồi, nó không cách nào tìm ra được hai đứa con còn lại.
Phía trên đầu nó một dặm, con điệp ảnh nhìn thấy tất cả. Mặc cho con Thạch Mãng bên phía dưới tàn phá, nó chậm rãi quay thân rời đi.
Còn Mệnh Tại Y, nàng ta lúc này đã về tới nhà rồi. Sau khi vận lực làm khô quần áo, nàng ta vứt hai con rắn nhỏ xuống nền đất. Trước đó xóa đi dấu vết, với nàng ta có thừa thủ đoạn.
Cũng chẳng mấy chốc con điệp ảnh bay về, nó đậu lên vai của Mệnh Tại Y. Tất nhiên những gì con điệp ảnh nhìn được, nàng ta cũng nhìn thấy rõ ràng.
Hiển nhiên con Thạch Mãng không hề hay biết, kẻ đầu sỏ mới chính là Mệnh Tại Y, hẳn là nó lúc này đang điên cuồng tàn phá ngôi làng. Linh trí của nó quá thấp, cũng chẳng phát hiện ra nổi, tên cầm binh khí găm con non trên tường vốn đã chết rồi, đó chỉ là nàng ngụy trang.
Lúc này bỏ qua chuyện đó, nàng ta vẫn còn vài việc để làm. Mệnh Tại Y đào một hố nhỏ dưới gần giường, sau đó chôn xuống hai bình lớn máu huyết.
Tiếp đến nàng bày một pháp trận nhỏ, nhằm ký khế ước với hai con rắn non. Tất nhiên là chúng đang bị khống chế, lại cảnh giới quá thấp. Không có lực phòng thủ, rất nhanh đã bị nàng ta luyện hóa, thành công ký kết khế ước nô lệ.
Hai con thú non này quan trọng, nó có thể là thủ đoạn bảo vệ sau này của Mệnh Tại Y. Làm xong tất thảy, trời lúc này cũng đã gần sáng, Mệnh Tại Y chuẩn bị tiếp công việc hàng ngày.
Việc có linh thạch để bày pháp trận là do gã Tiểu Thất Tử hôm trước mang tới. Nhờ có nàng trợ giúp phía sau, việc cá cược nhân số tu giả của mấy gia tộc khác làm cho gã trúng quả đậm lớn. Đem số kim ngân đi đổi, Mệnh Tại Y cũng lấy được vài viên linh thạch.
Với gã ta mà nói, hiện tại vẫn chưa phải lúc xử lý. Lúc này vẫn là nên tập trung tu tập tâm pháp, cùng với tập luyện chiến đấu.
Tiếp đến là phải biết kẻ nào đứng sau, đang cho người để ý nàng. Về chuyện này cũng không khó, Mệnh Tại Y đã có biện pháp. Cuối cùng là vụ việc vừa rồi, hẳn là vài ngày tới, tin tức sẽ tới tai mấy đại nhân vật ở đây.
Đúng như Mệnh Tại Y dự tính, hơn một ngày sau, trong lúc nàng ta tu tập Tâm Độc Địa Kinh. Tại một nơi phía nam ngoại thành, khu ở của ngôi làng phàm nhân, có rất đông tu giả vây quanh.
Kẻ đầu lĩnh là một lão giả năm mươi, tu vi Ngưng Khí sơ kỳ, ông ta là tướng dưới trướng của Phương thành chủ. Có người của môn phái ở đây, tất nhiên là có chuyện phát sinh.
Hiện trường là một khu dân cư nhỏ, có hơn trăm người thiệt mạng. Kẻ thì biến mất, người thì trở thành bãi thịt, không nhận ra hình dạng.
Đây là một chuyện đủ lớn, khiến cho tu giả phải nhúng tay. Trong địa bàn của môn phái, việc trị an đa phần là thành chủ địa phương tự quản lý. Ngoài trừ nội thành, những thứ phát sinh ở ngoại thành cũng phải chú ý một chút, tránh cho lan nhanh, khó lòng kiểm soát.
“Mục đại nhân, dân số nơi này tổng cộng có một trăm hai mươi ba người. Trong đó mới chỉ tìm thấy tám mươi tư cái xác, còn lại vẫn đang tìm kiếm. Hơn nữa đó là chưa kể gia súc, tất cả đều chết!.”
Một tên thủ vệ mặc sắc phục chạy tới trước người ông ta báo cáo, khuôn mặt đầy vẻ trì trệ.
Mục Úy thu lại con sóc, ông ta mỉm cười, mặc dù sự tình này đã diễn ra được hơn ngày. Lại là gặp phải trời mưa, một số dấu vết cũng theo đó biến mất.
Nhưng ông ta vẫn nhận ra được, đây là dấu vết đặc thù. Chỉ là ông ta chưa kịp đưa ra quyết định, một giọng nữ tử từ xa cất lên:
“Mục tướng, ở đây có chuyện gì phát sinh sao?!.”
Từ xa xa, một nữ tử váy hồng đi tới. Thân hình nàng ta uyển chuyển, cùng với nét đậm đà thành thục, cuốn hút mê người. Nàng ta bước đi, đôi chân trắng muốt lộ ra ngoài váy, thân hình uốn éo, đủ để khiến nam nhân phải chảy máu mũi.
“Bái kiến phó thành chủ!.”
Nhưng mà đám thủ vệ, thậm chí cả Mục Úy cũng chỉ dám liếc qua rồi thôi. Trong lòng cả đám chửi thầm con mẹ nó, không được nhìn nữa, không được nhìn nữa.
Nàng ta tu mị ảnh công pháp, đây là điểm yếu chết người của nam nhân, bọn gã mà còn dám nhìn, đảm bảo ăn thiệt lớn.
“Mục tướng, chẳng lẽ nơi này xuất hiện yêu thú cấp cao….”
Âm thanh nàng ta cất lên mê hoặc lòng người, phàm là đám nam nhân ở đây, trong lòng đều đập thịch một cái. Mục Úy bước đến chắp tay, ông ta cười khổ cất lời:
“Vận phó thành chủ, xin rời bước tới bên này….”
Mục Úy dẫn nàng ta đi một vòng, vừa đi vừa nói chuyện. Ông ta cũng không thể ngờ được rằng, nàng ta lại vô ý xuất hiện tại đây.
Trên có bè phái lớn, dưới có phe phái nhỏ, tất cả đều là vì lợi ích cá nhân nhiều hơn.
Quảng Hà thành có ba thế lực lớn, đứng đầu tất nhiên là phủ thành chủ, Phương gia. Tiếp đến là Vận gia, mà vị phó thành chủ này lại chính là người Vận gia.
Phương gia và Vận gia ngoài mặt hoà đồng, trong mặt lại đầy hắc ám tranh đấu. Vận Lam luôn nhòm ngó tới cái ghế thành chủ bấy lâu nay, đây là chuyện mà ai cũng biết.
Mà Mục Uý ông ta là người ở giữa, tất nhiên là không muốn gặp phải tình huống này chút nào. Nhưng mà việc công khó tránh, ông ta thuật lại tình huống phát sinh, cùng với một số nghi vấn trong lòng.
“Từ những gì phát sinh, đây là do một con yêu thú cấp 2 phá huỷ. Nơi này gần với dãy núi Linh Hựu, thuộc Tam Liên Hoàng Sơn, một số yêu thú theo đường lạc tới đây có rất nhiều….”
Mục Úy ban đầu đưa ra nhận định, ông ta làm nghề này nhiều năm, kinh nghiệm phong phú. Cũng như tu giả, cấp độ nào thì lực phá huỷ như thế, theo đó dựa vào vết tích là có thể phán đoán được cấp bậc yêu thú.
Hơn nữa đây cũng không phải lần đầu gặp chuyện như này, các thành trấn ở gần phạm vi rừng núi, tất sẽ có lúc bắt gặp yêu thú đi lạc. Ngoài trừ một số đại thành quy mô lớn, có tường thành và trận pháp thủ hộ. Còn lại mà nói, an toàn cũng chỉ ở nội thành mà thôi.
Mỗi lần bắt gặp yêu thú, tất nhiên là sẽ có tu giả ra tay. Ngoài mặt thì là giết người đền mạng, phải bắt giết con thú đem về quy án, trả lại công đạo cho người đã chết.
Thực chất cả người nó, chính là một khối tài nguyên di động, Mục Úy đã biết tất nhiên là vui vẻ rồi. Chỉ là không may bị Vận Lam bắt gặp, sau đó ông ta cười khổ cũng vì nguyên nhân này.
Phàm nhân bình thường tính cả đời cũng chưa chắc đã tích cóp được nổi mười viên linh thạch, mà với tu giả lại còn khắc nghiệt hơn. Tính như Mục Uý mà nói, ông ta thân là bộ tướng, thuộc hàng đầu ở đây.
Nhưng mà lương tháng của ông ta cũng chỉ có mười viên linh thạch, thêm vào ăn chặn và biếu xén, cùng lắm mỗi tháng không quá mười lăm. Với con số này, còn không đủ để ông ta lo cho gia quyến, chứ đừng nói là tu hành.
Đây cũng là lý do, cho dù tư chất tốt mà không có tài nguyên phụ giúp, vẫn là vứt đi. Vì thế, mấy lão già năm sáu mươi tuổi, mới bước chân vào Ngưng Khí cảnh, thật ra còn nhiều hơn cả chó chạy ngoài đường.
Với phần đông tu giả, chỉ có bốn phương án chính để phát triển, trong mỗi cách ấy đều có những phương phức khác nhau.
Phương án thứ nhất chính là lấy nhiều thê thiếp, nâng cao nhân số. Từ đó hình thành quy mô gia tộc, người đông thế mạnh, sẽ không phải một mình lo nghĩ. Mà phàm nhân thường hay có thiên hướng phát triển về mặt kinh tế, điểm này rất có lợi.
Mặt khác có thể đầu nhập thế lực, dùng công lao đổi lấy lợi ích. Thực lực càng lớn, lợi ích càng nhiều.
Thực lực mạnh hơn có thể tự xây dựng thế lực cho riêng mình, dùng sức mạnh số đông để đạt lợi ích bản thân.
Trăm người vì một, từ đó chỉ cần một lòng lo tu hành mà thôi. Đây cũng là phương pháp phổ biến, thường thấy ở các gia tộc, thậm chí môn phái cũng rất thịnh thành.
Từ đấy mà thấy, mỗi một gia tộc hoặc tông môn đều sẽ có một lão giả đứng sau toạ trấn, tài nguyên lớn nhất cũng đều là chảy vào túi lão ta.
Nhưng mà cách này cũng có khuyết điểm, đó là phải mất nhiều thời gian mới đạt hiệu quả nhất định.
Tại lúc mà suy nghĩ của Mục Uy tới đó, hai người cùng đám thủ vệ lúc này đang ở tại một sườn dốc. Ông ta và Vận Lam từ những dấu vết và mùi vị để lại, cả bọn đã tìm tới được đến cửa hang của con Thạch Mãng….
….