Nhân Thường

Chương 234: Chương 234: Thiên Cung tìm tới!




Ở tại nơi này, thần hồn hóa hình, sẽ phải chiến đấu với thiên vây địa hãm. Tùy theo khả năng mỗi người đi vào, cấp độ cũng sẽ tương ứng.

Như đã biết, Vương cảnh vẫn còn là đại biểu cho phàm thể tu giả, chỉ khi đột phá tới Hoàng cảnh, mới gọi là nửa bước bán tiên.

Nói xa một chút, trên thế gian này có rất nhiều cách chứng đạo, nhưng chung quy chỉ có hai hệ phái chứng đạo phổ biến. Một là dựa vào trí huệ, và hai là dựa vào sức mạnh.

Ngộ đạo, thông tuệ đạo pháp, mở ra tâm cảnh. Cũng có loại dâng hiến thân mình cho chúng sinh, đạt được thiện quả mà đắc đạo. Tất cả đều quy về trí huệ, bản tâm, chân và pháp.

Nói đến cách thứ hai, muốn chứng đạo loại này, phải có sức mạnh thông thiên. Mượn pháp tắc trảm bản ngã, dùng uy năng khai thiên lập địa, cùng với trải qua kiếp vấn của thiên địa đất trời. Tất cả đều quy về sức mạnh, pháp và thể.

Tuy rằng những thứ trên đều là phạm trù của Thánh cảnh, đối với Vương cảnh hiện tại, nói tới vẫn còn quá xa vời.

Nhưng mà cũng chỉ là cấp độ khác nhau, còn về cơ bản vận đạo lại giống nhau. Cái gọi là đạo sinh ngàn, ngàn hóa vạn cũng là như thế.

Chân Độc Cảnh, cùng với Chân Tâm cảnh, đây đều là những cách thức giúp cho tu giả Vương cảnh đột phá, mở ra tâm cảnh. Mà tu giả một khi mở ra tâm cảnh, tức là đã thành công bước vào Hoàng cảnh.

Trong khi đó tiến vào Hoàng cảnh vẫn còn một cách khác, ấy là dùng sức mạnh cảnh giới để đột phá. Đan cầu khí hải lột xác, tất sẽ đột phá lên Hoàng cảnh. Tất nhiên lúc này đã là thành công, cưỡng ép mở ra tâm cảnh của bản thân.

Vì thế cơ bản mà nói, một tu giả Vương cảnh muốn tiến lên Hoàng cảnh, chính là có hai phương pháp như vậy. Trí tuệ và sức mạnh, chính là hai con đường lớn nhất dẫn tới truy cầu đại đạo.

Mà Hàn Phong lúc này đang ở trong Thiên Vây Địa Hãm cảnh chiến đấu, hắn chính là muốn tu tập cả trí và sức.

Thiên khung, từng đàn thiên nga trắng xóa phủ kín bầu trời. Tất cả bọn nó cất lên tiếng kêu, âm thanh trầm thấp du dương, như những bản hòa ca của trời đất.

Chỉ là đến tai của Hàn Phong, chúng lại như những quả búa tạ nện thẳng vào đầu hắn.

Dưới đất, bao trùm bởi một đầm lầy lớn như đại dương. Mùi hôi thối bốc lên, xộc thẳng vào mũi, Hàn Phong giống như hít phải khí độc, khuôn mặt tím tái.

Không giống như tìm hiểu đạo tâm, thất bại sẽ bị ảnh hưởng tới tâm sinh lý. Chiến đấu thần hồn, một khi không vượt qua nổi, sẽ bị tổn thương hồn phách.

Hàn Phong tu tập chăm chỉ, hắn muốn chuẩn bị cho Tru Thiên Quần Anh hội mấy ngày tới. Hắn quyết định liều mình đi vào Chân Ngã, lúc này lại đã có cảm giác hấp tấp quá rồi.

Hàn Phong không cách nào tấn công, hắn dùng một vòng bảo hộ quanh người, cố gắng chống đỡ. Chỉ cần vượt qua ba lần, coi như thành công. Quả nhiên, đàn thiên nga bay xa, tiếng kêu dần nhỏ lại. Bên dưới thủy triều bắt đầu dâng lên, mùi hôi thối cũng đang tiêu tán bớt.

Bầy thiên nga vừa bay đi, lúc này trên trời xanh lại xuất hiện một đàn hạc đen. Chúng bay ngang qua, liên tục rải phân xuống đầu hắn. Phân này gọi là hạc hãm, chúng nhiều tới chất cao như núi, chôn vùi Hàn Phong vào trong.

Dưới đất, thủy triều dâng cao, Hàn Phong vừa bị phân hạc vây hãm. Hắn lại bị nước biển ngấm vào ăn mòn, tầng bảo hộ đang dần mỏng manh. Thần hồn Hàn Phong đau đớn, hắn dữ tợn gồng gánh, chỉ mong trận tai này trôi qua nhanh chóng.

Mỗi một trận tai kiếp đi qua, cái sau mạnh hơn cái trước. Hàn Phong thân là Thiên Địa Hợp Linh, tai kiếp của hắn còn mạnh hơn tu giả bình thường.

Sau hai canh giờ, bầy hạc đen dần bay đi hết, hạc hãm cũng không còn rơi nữa. Phía dưới thủy triều rút xuống, Hàn Phong coi như đã vượt qua trận tai thứ hai.

Trải qua hai trận tai, thân thể hắn đã tàn tạ đi trông thấy, ngay cả khuôn mặt cũng xuất hiện đầy nếp nhăn.

Cũng không thể không nói, mỗi lần vượt qua tai kiếp như vậy. Thần hồn của hắn được rèn rũa, sau này hồn phách sẽ trở lên mạnh mẽ hơn.

Chỉ là hiện tại Hàn Phong thở dài, hắn đã quá xem nhẹ bí cảnh Chân Ngã rồi. Sau lần này, có lẽ vài năm tới, sau khi bước vào Vương cảnh, mới lại tới đây.

Hàn Phong còn đang ảo não, phía trên trời cao đã thấy có mây đen từ đâu kéo tới. Trận tai kiếp thiên vây địa hãm thứ ba đã bắt đầu, rất nhanh những hạt nước từ trong mây đen rơi xuống.

Vũ Hối, cơn mưa này dải xuống ngàn vạn giọt nước đen kịt. Chúng có thể gột rửa đi những thứ tốt đẹp, chỉ còn sót lại điều nuối tiếc.

Nước mưa này vượt qua vòng bảo hộ của Hàn Phong, rơi xuống người hắn. Hàn Phong thấy vòng bảo hộ không có tác dụng thì giật mình, hắn bối rối trước tình huống này, vì không có biện pháp đối phó.

Thật ra, tai kiếp này là nhằm vào nội tâm mỗi người. Mà trên đời này, dù là cường giả mạnh nhất cũng không có khả năng bảo vệ nội tâm.

Không có thứ gì có thể bảo hộ được nội tâm một người, cho dù có che giấu kín thế nào.

Tâm sinh Quan, Quan sinh Tính, Tính sinh Động.

Nói một cách khác, suy nghĩ hay hành động đều là từ tâm mà ra, đều sẽ liên kết chặt chẽ với tâm. Cho nên có thể che giấu trước người ngoài, nhưng không thể che giấu trước thiên địa. Trừ phi là người chết, hồn tiêu phách tán.

Hàn Phong ngấm phải Vũ Hối, hắn đột nhiên trở lên ngây dại. Từng cảm xúc tốt đẹp của hắn đang trôi dần theo nước mưa, rơi xuống bên dưới.

Phía dưới là đầm lầy, lúc này mọc lên vài cây hoa trắng muốt. Hoa này từ những điều tốt đẹp của hắn mà sinh ra, tinh khôi và trắng ngần.

Nhưng số lượng này, hiển nhiên là đang châm biếm nội tâm của hắn, những điều tốt đẹp quá ít.

Trong đầu Hàn Phong ngập tràn những điều tiếc nuối, hắn nhớ lại hồi bé khi ấy vô tình dẫm phải đàn kiến. Hắn cảm thấy tội lỗi, nếu hắn chú ý hơn, đàn kiến đã không bị dẫm chết.

Tiếp đến, hắn lại nghĩ tới lúc sơ ý giết đi con trai của Triệu thành chủ. Nếu khi đó hắn bình tĩnh hơn, có lẽ gã đã không chết.

Hàn Phong dần dần ủ rũ, không còn mạnh mẽ chống trả, vòng thủ hộ theo đó ảm đạm biến mất.

Bản thân hắn đắm chìm trong những điều tiếc nuối và tội lỗi, hắn hận bản thân mình vô dụng, sao không chết quách đi cho xong.

Con người bình thường, nội tâm sẽ có cả tiêu cực và tích cực. Khi làm hoặc nhận ra một chuyện gì đó sai lầm, phần tích cực sẽ nhiều hơn tiêu cực.

Đây là một loại bảo vệ tự nhiên, giúp cho họ ổn định tâm trạng. Từ đó, tiếc nuối cùng hối hận sẽ tự giảm bớt. Và một thời gian sau đó, họ sẽ quên đi chuyện đó, quên đi những sai lầm, hối tiếc của mình.

Thường thấy nhất, chính là lúc rơi tiền. Khi đó nội tâm sẽ sinh ra an ủi, người thường sẽ nói “của đi thay người“. Đây là một dạng tự thân an ủi, để giảm bớt đi phần nào hối tiếc.

Nhưng mà ở trong Thiên Vây Địa Hãm này, Hàn Phong đã bị cơn mưa vũ hối gột đi hết những điều tích cực tốt đẹp. Hiển nhiên bản thân không thể tự mình an ủi, hối hận này sẽ càng thêm mãnh liệt.

Trong tai kiếp này, kẻ càng lương thiện thì bản tâm càng bị dằn vặt nhiều hơn, trái ngược hoàn toàn với Tam Độc cảnh.

Hàn Phong chỉ vì vô ý dẫm chết vài con kiến, cũng đủ để hắn hối hận, muốn tự sát đền tội.

Lúc này đột nhiên từ dưới địa hãm phảng phất lên một mùi hương, Hàn Phong vô thức ngửi tới. Mùi hương này càng làm cho hắn buồn bã, nhưng cũng làm cho hắn nghĩ tới tất thảy nguyên nhân.

“Đúng thế, người có sức mạnh càng lớn sẽ càng trở nên nguy hiểm. Khi không thể làm chủ được sức mạnh của mình, tất sẽ gây hại cho kẻ khác. Tu vi này, công pháp này, tất cả chỉ khiến cho ta trở thành kẻ thủ ác hơn mà thôi….”

Hàn Phong nước mắt chảy xuống, ủ rũ lẩm bẩm. Hắn một tay móc ra mấy cuốn tâm pháp, một tay lại vô thức đưa tới dưới ngực.

Hắn chính là muốn vứt bỏ tất cả bí tịch trong người, cùng với phế đi tu vi. Hiển nhiên, người yếu nhất là người cho cảm giác an toàn nhất, cũng sẽ không gây nguy hại cho ai.

Hàn Phong đã quyết, hắn không chút do dự mà vận khởi linh lực. Chỉ là khi linh lực vừa hiện, xung quanh người hắn đột nhiên chuyển biến.

Cảnh tượng trước mắt diễn ra, Hàn Phong lúc này đang đứng trong một căn động phủ. Hắn vẫn đang một tay cầm đám bí tịch định quăng đi, tay kia chỉ vào bụng mình.

Hắn nhìn tới cảnh sắc xung quanh, mắt tròn mắt dẹt. Cả người ngây ra như phỗng, tình cảnh quá bất ngờ, hắn còn chưa kịp có phản ứng.

Đột nhiên cánh cửa mở ra, một vị chấp sự đi vào. Ông ta nhìn thấy Hàn Phong khóc sướt mướt, lại đang làm bộ dáng kỳ lạ, nhất thời không khỏi đứng yên tại chỗ.

Giây phút bỡ ngỡ đi qua, Hàn Phong lúc này đã hiểu, hóa ra mọi thứ đã dừng lại, hắn không còn ở trong bí cảnh nữa.

“Khụ… khụ…”

Hàn Phong cất lại đồ vật, hắn lấy lại phong thái, sau đó lúng túng chắp tay thưa:

“Chấp sự sư huynh, vừa rồi... xảy ra chuyện gì vậy?.”

“Khụ… Một vị trưởng lão phát hiện ra bí cảnh có vấn đề, vì thế ra lệnh ngừng vận hành lại để kiểm tra, tiến hành tu bổ. Ta vào đây là để thông báo cho Hàn sư đệ một tiếng, tránh cho mọi sự hiểu lầm….”

Ông ta cũng làm như không biết chuyện gì, nói qua vấn đề cho Hàn Phong hiểu. Nhưng mà ánh mắt vẫn nhìn trên người hắn, tò mò muốn biết hắn là vì sao lại thế.

Hàn Phong nhớ lại cảnh vừa nãy đỏ mặt tía tai, hắn vội vàng chắp tay đa tạ rồi nhanh chớp rời đi. Trong lòng hắn nội tâm vô cùng xấu hổ, cùng với hối hận. Nếu biết trước Thiên Vây Địa Hãm cảnh lợi hại như vậy, có cho tiền hắn cũng không dám tới thử.

Hàn Phong cũng âm thầm quyết tâm, nếu như tâm tính không vững, từ sau trở đi hắn sẽ không trở lại đây nữa.

Ngay mà lúc Hàn Phong rời khỏi, phía xa xa một nữ tử váy trắng cũng cất bước rời đi. Chẳng tới bao lâu, nàng ta đã về tới đình viện của mình, nữ tử này chính là Thanh Tử Dương.

Có bóng dáng của nàng ta ở đây, hiển nhiên là có chuyện. Thật ra, người nhìn thấy Chân Ngã cảnh có vấn đề, chính là nàng.

Lúc này Thanh Tử Dương đang khoanh chân ngồi trên giường nhắm mắt, khuôn mặt để lộ ra nét lo lắng.

Nàng nhìn ra có kẻ lợi dụng bí cảnh, hãm hại Hàn Phong, vẫn may kịp thời ứng phó. Bằng không, Hàn Phong lúc đã thành phế nhân rồi.

Bình thường mà nói, đây là tu luyện thần hồn, thất bại có thể tổn hại hồn phách. Nhưng tuyệt đối sẽ không bị thương thân thể, tiếc là Hàn Phong kinh lịch quá ít, không nhận ra điểm này.

Thanh Tử Dương trầm tư, kẻ này là ai? Mục đích của kẻ này là gì, ghen tị ư?

Rất khó nói, bởi vì có thể âm thầm động tay chân vào bí cảnh, kẻ này không phải tu giả tầng thấp.

Nếu là cao tầng, vậy mục đích là tranh đấu phe phái ư?

Cũng có khả năng, Thanh Tử Dương suy nghĩ hồi lâu, nàng ta đi đến một kết quả khác.

Nàng mở mắt ra, đôi mắt thâm thúy, dường như đã có thể nhìn thấu đáp án này.

Cũng phải nói thêm, từ sau lần giúp Thanh Y, pháp nhãn của nàng đã biến mất hoàn toàn rồi.

Từ khi gặp được Hàn Tông, nàng muốn giải đi mối nghiệt kiếp này, bao nhiêu lần vì hắn, chính là nàng đã đặt chân vào con đường hồng trần. Duyên tuy còn nhưng thiện lại dần mất đi, cuối cùng đây chính là kết quả.

Nếu như để lộ ra ngoài, sẽ là một tin tức chấn động toàn thể cao tầng. Sẽ có vô số kẻ vui mừng, cũng có rất nhiều kẻ tiếc nuối. Chỉ là Thanh Tử Dương không để ý tới điều đó, nàng chấp nhận hậu quả để đổi lấy điều mình cho là đáng giá.

Đột nhiên ngọn nến trên bàn khựng lại, Thanh Tử Dương có thể cảm nhận rõ, mọi thứ dần trở lên yên ắng lạ thường. Nàng cũng nhìn thấy cách đó, một con côn trùng nhỏ đang đứng yên trên không trung, đôi cánh của nó không có bất kỳ cử động nào.

“Xin hỏi người tới là vị nào?.”

Thanh Tử Dương bước xuống giường, nàng ta nghiêng mình thi lễ, sau đó mở lời.

Thời gian ngưng lại, không gian chuyển biến, chớp mắt Thanh Tử Dương đứng ở một nơi khoảng không trắng xóa.

Bất chợt trước mặt nàng ta giao động, một tiểu nữ tử hơn mười tuổi từ trong hư không hiện ra.

Tiểu nữ tử này mặc một bộ áo dài thêu hình đóa Thanh Liên, đầu nàng ta đội khăn xếp. Khuôn mặt trắng trẻo bụ bẫm, đôi môi hồng nhỏ nhắn, nhìn thật đáng yêu.

“Tử Dương bái kiến tiền bối!.”

Thanh Tử Dương nghiêm túc, nàng ta nghiêng mình thêm một lễ nữa. Lúc này tiểu nữ tử mới đánh giá xong, nàng ta cất lên một giọng nói vẫn còn có phần non nớt:

“Huệ chất Lan tâm, thân Liên tịnh Dương, thiện duyên có đủ, trí tuệ không thiếu. Quả nhiên là người mà Thiên Ý chọn trúng. Bản thánh hiệu là Ngọc Tiêu tiên tử, nay tìm đến ngươi, tất nhiên là có chuyện…..”

….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.