Lúc này trời đã hửng tối, bên ngoài đám côn trùng bắt đầu cất lên bản hòa ca. Đột nhiên một tiếng gió vụt tới, trên cành cây không xa, xuất hiện một tên nam tử.
Hiếu Luật nhìn tới ngôi nhà rách nát, le lói ánh sáng phát ra từ cây nến. Thiếu nữ ngồi trên bàn ăn, xung quanh chỉ có một bát cơm khô, cùng với đĩa rau.
Nàng ta gắp từng ngó rau, chậm rãi đưa vào bát, ăn uống thanh đạm. Chốc chốc lại có cơn gió lạnh ùa vào, đôi vai gầy khẽ run.
Qua một lát bữa ăn đã xong, nàng ta bắt tay dọn dẹp mọi thứ.
Trên cành cây, Hiếu Luật vẫn nhìn chăm chú, tới khi ánh đèn buông xuống, gã mới rời đi.
Trong căn phòng phát ra từng hơi thở nhẹ nhàng, thiếu nữ gầy ốm co ro với tấm chăn mỏng.
Không lâu sau, bên ngoài căn nhà lại có một bóng dáng nam tử hiện ra. Gã ta là Hiếu Luật, hiển nhiên là đến để kiểm tra lần nữa cho chắc ăn.
Từ sau khi nàng ta mất tích không rõ nguyên do, gã đâm ra hứng thú nhiều hơn, số lần tìm tới cũng nhiều hơn.
Sau khi xác định thật sự ổn thỏa, gã lúc này mới quay người rời đi. Cùng lúc đó, một cánh điệp ảnh nhẹ nhàng bay qua khe cửa mà vào, nó khẽ đậu lên bờ vai nàng.
Mệnh Tại Y chầm chậm mở mắt, đôi hàng mi nhíu lại.
Kẻ này đột nhiên tới tận hai lần, không chỉ có thế, gã đến gần hơn, cách thức kiểm tra cũng tỉ mỉ hơn.
Không ổn, Mệnh Tại Y cảm thấy có gì đó bất ổn. Nàng ta rất nhanh hiểu ra, hẳn là gã đã phát hiện ra điều gì đó mờ ám.
Mấy ngày nay nàng thường xuyên ra ngoài tìm kiếm đàn sói, thời gian ngụy trang không nhiều. Nhất định là gã đã ra kiểm tra mà không tìm thấy, cho nên trong lòng sinh nghi…
Nàng trầm ngâm, chỉ có gã cảnh giới tầng ba kia là vẫn chủ quan, còn gã này lại rất cẩn trọng.
Nếu như thời lượng gã ta tới càng nhiều, nàng sẽ càng không thể có thời giờ hoạt động. Bó chân bó tay, điều này ảnh hưởng rất lớn tới những kế hoạch sắp tới.
Xem ra…..
Cũng cách đó không xa lắm, trong một khu đồi tĩnh mịch, bao phủ bởi màn đêm đen. Tiểu Thất Tử quỳ rạp xuống đất, trời đã bắt đầu lạnh, nhưng mà trên trán đã lại lấm tấm đầy mồ hôi.
“Hừ... Nếu ngươi còn trì hoãn việc này, đừng trách ta độc ác. Hạn cho ngươi ba ngày!.”
Trước mặt gã một khoảng có thân ảnh màu đen đứng đó, màn đêm u giá che đi, chỉ có thể thấy rõ được đôi chân. Gã lạnh lùng ra lệnh, trong giọng nói không hề có chút cảm tình, tràn đầy khí lạnh.
Tiểu Thất Tử luôn miệng dạ vâng, dập đầu lia lịa, mãi một lúc lâu sau gã cảm thấy không có ai, lúc này mới ngẩng đầu lên xem xét. Quả nhiên người đã đi rồi, gã chỉ đành quệt đi mồ hôi trên trán, sau đó lồm cồm bò dậy.
Không lâu sau đó, đêm đã về canh hai, trên trời ánh trăng dần ngả về tây. Từng áng mây trôi qua, chậm rãi che đi.
Lúc này, Mệnh Tại Y đang đứng ở một bãi đất nhỏ.
Trước mặt nàng ta là Vũ Kiệt, gã đang thở phì phò, trên người vài chỗ tổn thương. Cách gã vài mét, một con lợn rừng to lớn đang nằm tại đó, cùng với vô số vết thương. Máu tươi từ thân thể nó chảy ra, nhuộm đỏ một vũng, hẳn là đã chết.
“Tiến bộ khá lắm!.”
“Đa tạ sư....”
Vũ Kiệt hồ hởi, ánh mắt lộ ý cười, nhưng mà nói chưa hết câu, đã bị cắt ngang.
“Hừ... Vội mừng gì chứ, ngươi vẫn còn thiếu sót quá nhiều! Đặc biệt khi ngươi tấn công lại quên chú ý phòng bị, nếu như đối thủ của ngươi cũng muốn liều mạng đối cứng, chẳng phải là cá chết lưới rách rồi hay sao? Còn nữa, chiến đấu phải dựa vào cái đầu, bằng không chỉ so cảnh giới thì cần chó gì đến chiến thuật? Hơn nữa, phương diện nhận biết, phán đoán đối thủ của ngươi vẫn còn quá kém. Lấy ví dụ, đây chỉ là dã thú, khác với tu giả, linh trí chưa mở, có thể dựa vào cảnh giới mà đối cứng. Nhưng nếu là tu giả, bản thân ngươi cậy khoẻ xông lên, rơi vào cạn bẫy thì làm thế nào….”
Mệnh Tại Y vừa khen được nửa câu, nàng ta lập tức không tiếc lời phê bình gã ta. Vũ Kiệt đỏ bừng mặt, gã cúi gằm mặt, luôn miệng dạ vâng.
Từ khi bắt đầu tu luyện, gã luôn phải đấu với sư tôn, đây mới là lần đầu gã thực chiến sinh tử, thành ra kinh nghiệm có hạn.
Sư tôn đúng là có kiểu dạy khác người, không giống ai. Gọi gã tới chờ ở đây, trời đã lạnh thì chớ lại gặp ngay con lợn rừng từ đâu chạy tới, cứ nhằm gã mà liều mạng.
Không phải gã hàng ngày luyện tập chăm chỉ, đêm nay có lẽ đã phải đi gặp cụ tổ rồi. Trong khi sư tôn khen chưa được nửa câu, còn chê thì không tiếc lời...
“Mỗi khi chiến đấu với một dạng đối thủ khác nhau, trong đầu đều phải tình toán ra một loại chiến thuật khác nhau. Loài có linh trí thấp phải dựa vào mưu mẹo, chúng là loại thấy chết không sợ, chó cùng rứt dậu.
Tiếp đến, dạng có linh trí nhưng ưa dùng sức, ngươi phải cần có mưu lược, sử dụng tiểu xảo là phương pháp tốt nhất để phá cục.
Tất nhiên, đối với dạng có dũng có trí, ngươi phải lươn lẹo hơn gã, phải thủ đoạn hơn gã. Cách thức thường thấy là tự đưa thân vào hiểm cảnh, mới có thể đổi lấy một tia sinh cơ. Điểm yếu của những kẻ thông minh là biết quý trọng mạng sống, luôn sợ những kẻ dám liều.
Cuối cùng, vạn sự trong thiên hạ luôn luôn chuyển biến. Đánh không lại thì nên chạy là tốt nhất, thà mang tiếng còn hơn mất mạng.
Nói một cách dễ nghe thì là, rừng xanh còn đó sợ gì không có củi đốt, tu giả trả thù ngàn năm chưa muộn.
Do đó hãy nhớ cho kỹ, không phải thế giới quay quanh ngươi, là ngươi đang quay quanh nó. Có ngươi hay không, thế giới vẫn vậy. Cho nên ngươi không cố gắng, thì chỉ có mình ngươi tụt lại mà thôi….”
Mệnh Tại Y một hơi không ngừng giảng giải đạo lý nhân sinh, kinh nghiệm sống còn cho gã ta. Dù rằng mục đích chỉ để lợi dụng, nhưng mà gã yếu quá thì không có giá trị.
Cuối cùng, chờ cho gã dần tiêu hóa bớt kiến thức. Lúc này Mệnh Tại Y thâm trầm nhìn gã, thật lâu sau mới hỏi:
“Theo ngươi, vì sao chúng ta phải chém giết lẫn nhau?.”
Vũ Kiệt ngẫm nghĩ, gã ta nào biết. Trước khi biết bản thân có thể trở thành tu giả, cuộc đời gã chỉ có làm và phải làm tốt hơn nữa mà thôi.
Mặc dù không nhìn rõ mặt sư tôn, nhưng Vũ Kiệt lại cảm thấy có hơi lạnh người. Sau cùng gã không chịu nổi áp lực, cắn răng liều mạng trả lời:
“Thưa sư tôn, có lẽ tất cả vạn vật, bao hàm con người, đều là… một đám thổ phỉ...”
“Thổ phỉ?.”
Mệnh Tại Y nhíu mày, nàng nhìn xoáy vào trong mắt gã, câu trả lời này…
Lời đã nói ra khó mà rút lại, phóng lao theo lao, gã mạnh dạn nói tiếp:
“Thưa sư tôn, con nghe cổ nhân dạy rằng, thiên địa vạn vật bình đẳng, nhưng chúng ta chẳng phải vẫn đang giết gia súc, lấy thịt ăn hàng ngày đó sao? Không chỉ con người, loài vật cũng đều như thế, từ đó mà suy, chẳng phải cũng là đang cướp đoạt sinh mạng hay sao?.
Còn nữa, cứ đến tháng nhận lương, lão quản gia lại thu mất mười đồng của bọn con, đây cũng là chèn ép, cướp đoạt hay sao?
Thậm chí, bữa ăn hàng ngày đều không có phân chia từng người, ai đến muộn thì nhịn. Mọi người muốn ăn no, phải ăn tranh cả phần của kẻ đến sau, đây chẳng phải cũng là cướp đoạt sao?
Con còn nghe đồn, năm xưa để lên được chức vị gia chủ, lão gia đương thời cũng là dùng ám toán, hại đi tính mạng cố lão gia. Đây chẳng phải cũng là vì lợi ích mà cướp đoạt hay sao?
Con mặc dù mới bước vào tu giả chưa lâu, nhưng cũng biết rằng, tu giả muốn trở lên mạnh hơn, đều không thể thiếu tài nguyên. Tài nguyên từ thiên địa mà sinh ra, tu giả chẳng phải cũng đang cướp đoạt của thiên địa. Sau lại vì nó mà tranh đoạt, giết hại lẫn nhau hay sao?.
Thế giới này, cá to nuốt cá bé, cá bé nuốt phù du…. Cho nên… sư tôn, bản tâm nói cho con biết rằng, tất cả vạn vật muốn sinh tồn, đều phải cướp đoạt tạo hoá của nhau. Vì thế nói là thổ phỉ….. “
Vũ Kiệt ban đầu còn ấp úng, càng về sau gã càng bình tĩnh hơn, lời nói vừa ngây thơ mới bước vào đời, lại có phần thâm thuý của cổ nhân.
Mệnh Tại Y nhìn rõ hết cảm xúc của gã, nàng ta không nghĩ rằng gã lại có thể nói ra như vậy.
Giác ngộ của ma đạo khác xa với chính đạo, không hề được phủ một lớp hào quang, mang đầy tính nhân văn.
Ma đạo là thế, đầy thực tế và máu me. Nhưng mà bản chất của con người lại là thích tin vào những điều mơ mộng.
Cá to nuốt cá bé, cá bé nuốt phù du, phù du lại ăn xác cá to, vòng tuần hoàn này cứ lặp lại liên tục.
Công bằng sao? Tất nhiên là không!.
Cá to chết đi, đó là chỉ có công bằng với sinh tử mà thôi. Bản chất thực tế là nó vốn không hề bị phù du giết chết, không hề có cảm giác sống nay chết mai, bị săn giết như bao loài khác. Do đó nếu nhìn theo cách này, ngay cả tự nhiên cũng chẳng hề có công bằng.
Con đường tuy rất rộng, nhưng người lại quá đông, muốn tiến về phía trước, ắt phải chen chân lên. Tranh đoạt tạo hóa để sinh tồn, đây mới chính là bản chất thật của tự nhiên.
Mệnh Tại Y hồi tưởng, ngày trước nàng còn kém xa gã, thậm chí chẳng đưa ra nổi một câu trả lời.
Sư tôn tức giận, phong toả linh lực, trói chân chói tay, ném trên núi hoang. Nàng gặp phải mấy tên tiều phu, kết quả khỏi nói cũng biết.
Bà làm vậy để cho nàng thấy được cái gọi là lòng người hiểm ác. Để cho nàng thấy được lương thiện của mỗi người, thật ra chỉ là cái mặt bề ngoài mà thôi. Chỉ cần cho họ cơ hội, lòng tham và dục vọng ắt sẽ làm mờ đi lý trí con người.
Thổ phỉ? Đúng vậy! Ma đạo chính là không cần phải màu mè, chỉ có thực tế, máu tươi và kết quả mà thôi.
Gọi ma đạo là một đám tiểu nhân, đứng trước kẻ mạnh thì xu nịnh, gặp kẻ yếu kém thì ra oai, bản chất không có tôn nghiêm, thật sự là không sai.
Nhưng mà chết rồi thì cần mẹ gì tôn nghiêm, có lưu danh trăm vạn năm được hay không.
Trong thế giới tu giả này, kẻ được lưu danh chỉ có cường giả.
Một khi nắm quyền sinh sát trong tay, ắt sẽ được muôn loài kính sợ. Từ sợ hãi chuyển sang tôn kính và sùng bái, đây cũng là lý do một số kẻ thủ ác lại có thể được lập đền thờ, phong thần phong thánh.
Mệnh Tại Y biết rất nhiều kẻ đứng trước cường giả, còn cố giữ tôn nghiêm, kết quả mười người chết chín.
Hiện tại thì sao, liệu có ai nhớ tới bọn họ? Liệu có chắc rằng, mười tám năm sau lại trở thành một trang nam tử? Số mệnh, đừng nói là phàm nhân, tu giả cũng chẳng thể đoán biết nổi chuyện ngày mai nữa là.
Một cuốn truyện hay, cũng chỉ thật hay khi lần đầu đọc nó, thời gian trôi qua liệu còn được mấy ai nhớ tới.
Mệnh Tại Y gạt đi những điều vớ vẩn, trình bày hoàn cảnh để làm gì, giết người còn nói đạo lý thì chỉ có chính đạo mà thôi.
Lúc này nàng quan sát Vũ Kiệt rất kỹ, biểu hiện của gã tương đối tốt, một chồi non ma đạo đang chậm rãi hình thành.
Xem ra cuốn tâm pháp nhập ma này, đã dần phát huy hiệu quả, nghĩ tới đây, nàng ta cười lớn:
“Ha ha ha…. thổ phỉ sao? Nói đúng lắm! Lần sau ta sẽ đưa ngươi đi giết người!.”
...