Nhân Thường

Chương 67: Chương 67: Trần Phương Trang




Đoàn người Trần thị đi đến một cánh rừng, từng đám hộ vệ nghênh ngang bước đi giống như là quá quen với công việc này rồi.

Bỗng từ xa một đám lá cây nhắm hướng bọn chúng phi thẳng tới.

Vút vút…

“Cẩn thận…”

Có chiếc xuyên qua người, có chiếc lại ghim thẳng giữa trán, từng tên từng tên cứ như vậy mà ngã xuống.

Ngay cả kẻ vừa hô cũng không tránh khỏi kết cục, đầu gã nổ tung giống như là quả dưa…

Một bóng hồng từ trên ngọn cây phi xuống, ánh kiếm lập lòe xen lẫn tiếng người thảm thiết.

Hứa Suông ngồi trong xe đang bực dọc, nghe thấy bên ngoài có tiếng gã liền thò đầu ra coi.

“Có chuyện g….”

Còn chưa kịp nói hết câu, một lưỡi kiếm sắc bén đã kề ngay lên cổ.

“Suông con…. Ngươi là ai? Mau thả con ta ra.”

Trần Phương Trang cũng vừa ngó ra thấy một màn như vậy, nàng kinh hồn bạt vía hét lên…

“Các ngươi nếu trả lời tốt câu hỏi của ta, có lẽ sẽ giữ được một mạng.”

Thường Xuân ánh mắt lạnh lùng coi thường, nàng hất cằm nhìn nữ nhân đang ở phía xe đối diện.

“Tu giả đại nhân, chỉ cần cô tha cho con ta, cô muốn gì ta cũng đáp ứng.”

Trần thị vội vàng nói.

“Các ngươi là người Thành gia?.”

“Đúng… đúng vậy.”

Trần thị ngập ngừng.

“Nhìn ngươi rất xinh đẹp, hẳn là một trong các phu nhân của Thành Quân Tử?.”

“Đúng thế, người muốn gì ở Thành gia chúng ta? Có thể làm được phu quân ta đều đáp ứng.”

Trần thị rất nhanh bình tĩnh, nàng không do dự gật đầu.

“Vậy thì tốt, các ngươi hẳn là biết Trần Phương Trang chứ?.”

Trần thị còn đang bần thần ngẩn ra chưa nói, Hứa Suông bên cạnh đã cướp lời.

“Vị tu giả đại nhân này, ngươi không cần phải đi tìm nữa đâu. Nương của ta chính là người đại nhân đang hỏi đấy.”

Bị một kiếm kề cổ, gã vừa sợ vừa lo nào nghĩ tới nguyên do

“Ồ vậy thì ngươi là….”

Trong mắt lóe lên một tia máu, Thường Xuân nàng ta cười hỏi.

“Không sai, người kia là Nương của ta, ta là con đẻ của người, tên gọi Thành Hứa S….”

Gã còn chưa kịp nói hết tên mình, một đường kiếm xoẹt qua cổ gã, cái đầu cứ thế lăn lông lốc dưới đất.

“Hứa Suônggg….”

Trần thị hai chân quỳ trên xe bàn tay với ra, nàng ta nước mắt lưng tròng khổ sở hét lên.

“Hừ… Nghĩ không ra ngươi lại chính là kẻ ta đang tìm, thật là người có phúc đi không tốn sức.”

“Ta không thù không oán với các ngươi, tại sao lại muốn giết chúng ta?.”

“Trần Phương Trang, nguyên nhân vì sao ngươi biết rõ hơn ai hết. Ta nói thế hẳn là ngươi chết cũng được rõ ràng rồi nhé.”

Thường Xuân nâng trường kiếm lên nhắm ả ta định ra tay.

“Tha cho ta… cầu xin ngươi, ngươi muốn gì cũng ta cũng đáp ứng.”

Trần thị sợ sệt lùi lại trong xe, tấm rèm buông xuống che đi bóng dáng.

“Hừ, chỉ là phàm nhân có tư cách gì mà đòi trao đổi với ta.”

Nàng ta không chút do dự lao tới.

Khi ánh kiếm tới gần cửa rèm, đột nhiên một chưởng linh lực từ trong xe bay ra.

Thường Xuân chủ quan không kịp phòng bị, lúc xuất kiếm tay trái thủ thế gần ngực vì vậy chỉ có thể miễn cưỡng đỡ được một ít dư lực, nàng ta bị đẩy về sau hai vòng đập vào một thân cây.

“Hự, ngươi…”

Nàng ta phun ra một ngụm máu tươi, thanh kiếm cắm xuống đất cả người lảo đảo cố gượng đứng dậy.

“Ha ha, ranh con vắt mũi chưa sạch, ngươi hẳn không ngờ một màn này đi.”

Một kẻ trung niên ba mươi khuôn mặt dữ tợn bước xuống chiếc xe, theo sau gã Trần thị cũng lạnh lùng đi xuống.

“Khốn kiếp, già đầu còn dùng trò tiểu nhân, khốn…”

Thường Xuân tức tối mắng chửi, quả thật là không nghĩ tới.

“Ai sai ngươi tới đây ám hại tam phu nhân và đại thiếu gia? Nếu là nói rõ thì còn may được toàn mạng, bằng không dù ngươi vẫn còn là con nít ta cũng không tha đâu.”

Gã lạnh nhạt cười khẩy nhìn nàng ta.

“Ngươi đã biết ta là ai, dám động tới ta phải biết hậu quả thế nào? Trà thành nhỏ bé này cũng không giúp được ngươi đâu.”

Thường Xuân không đáp lời gã mà nhìn Trần thị uy hiếp, nàng ta vốn tính ương ngạnh, kẻ trước mắt này còn chưa đủ lực dọa.

“Hộ lão, giết nàng ta đi.”

Trần Phương Trang lạnh nhạt nói một lời, nàng quay sang hướng khác như thể chẳng nghe thấy gì.

Cả gã cùng Thường Xuân đều ngây ra như phỗng không tin vào tai mình. Kẻ được gọi là hộ lão hơi do dự, gã nhìn Thường Xuân nàng ta không giống như sợ chết.

Nói đúng hơn, thái độ nàng ta không phải là sợ chết nói quàng mà là giống như con nhà quan nhìn đám dân đen uy hiếp, điều này mới làm gã lo ngại.

Thường Xuân cũng thế, cái nơi khỉ ho lao cò viêm phổi này cũng có kẻ dám giết nàng ư? Không nghĩ ra là có thật.

Nội tâm lo lắng, khi nãy nếu mà quay về gọi tên phế vật kia cùng đi thì đã không xảy ra cớ sự này, giờ hối hận cũng đã…

“Hộ lão, đại thiếu gia chết trong tay kẻ này, người không giết nó liệu còn có thể ở lại Thành gia?.”

Nhìn ra suy nghĩ, Trần thị bắt đầu uy hiếp, khuôn mặt nhìn gã lại ủy khuất như kiểu chồng không nghe lời vợ.

Mặc dù nàng là phàm nhân còn gã là tu giả nhưng trên thực tế nàng là chủ mà gã chỉ là kẻ làm công.

Bản thân gã có chút khó xử, đúng là đại thiếu gia đã chết, không báo thù vậy thì Ngụy gia cần gã để làm gì? Nghĩ tới ánh mắt kia, lão cắn răng lao về phía nàng ta bổ một kiếm.

Nhìn gã lao tới, Thường Xuân vung kiếm tạo hình Song Nguyệt Phá Nhai thủ thế đón đỡ.

Gã là Ngưng Khí còn nàng mới chỉ là Luyện Khí tầng 7, một chiêu vừa nãy khiến nàng đau đớn khó động.

Xoẹttt…

Hơn chục chiếc lá mang giống như linh lực huyễn hóa từ xa bắn tới, gã hộ lão đang lao đến phải dừng lại vung kiếm đón đỡ.

“Kẻ nào?.”

Trần thị nhìn chiêu thức trong mắt co rút một cái, mà Thường Xuân thấy vậy lại thở ra một hơi, nhưng rất nhanh nàng ta quay về phía kia trách mắng.

“Ngươi muốn để ta chết xong mới thò đầu ra phải không, bọn nam nhân đều một lũ khốn nạn.”

Từ xa Hàn Tông co giật, hắn thật muốn rời đi ngay, tự mình ra tay không thèm bàn bạc giờ hắn tới cứu lại đổ vạ đổ thừa.

Đi tới đứng cách nàng ta cùng gã kia mười mét tạo thế kiềng ba chân, hắn mới quay sang nhìn nàng.

“Không nghe dặn dò tự ý hành sự, người ta tới cứu lại còn trách mắng, “vị kia” mà biết hẳn là rất vui?.”

“Được rồi, giờ không phải lúc nói chuyện, chúng ta liên thủ đập chết kẻ này đi thôi.”

Nàng ta nghe thế liền dịu xuống lảng đi.

“Chỉ là hai kẻ còn chưa dứt sữa mà cũng mạnh mồm gớm nhỉ?.”

Hiện tại quay đầu đã muộn, gã hộ lão đã triệt để có ý giết người.

“Ta cai sữa từ lâu rồi, hiện tại là muốn nếm thử vị máu, phiền ngươi cho xin tí huyết.”

Nàng ta cũng không kém cạnh mạnh mồm, bàn tay khu sử một chiêu cả người phóng đi.

Hàn Tông bên này bất đắc dĩ rút kiếm lao tới theo, trong lòng phải nói nàng ta ngu không thể tả.

Ai làm công ăn lương bán sức lấy tiền lại muốn bán cả mạng chứ, gã ta đâu phải người nhà họ Thành.

Lại nói chung quy chỉ là hai kẻ phàm nhân mà thôi, thiếu gì cách làm gã rút lui, việc gì phải cố nhảy vào được ăn thua chịu.

Hàn Tông đương nhiên là chưa biết, những kẻ mang linh căn Hỏa thường là nóng tính, nhất là đối với những kẻ khắc hệ.

Thứ đã ăn vào máu tủy rất khó kiềm, chỉ tới khi cảnh giới đủ cao tâm cảnh được mở mới có thể chế ngự tinh thần, điều hòa cảm xúc.

Tuy vậy đấy cũng chỉ là số ít, căn bản bọn họ quá chú tâm tới những tâm pháp cường dương, mà quên đi rằng âm dương phải hài hòa.

Dương cương hay âm thịnh cũng không tốt, bản thân không ổn tâm tính nhất định sẽ phát sinh lệch lạc, giống như là phải phát tiết ra bên ngoài để giải tỏa vậy.

Loại người như Thường Xuân này Hàn Tông không ngán, hắn ngán nhất là những kẻ bề ngoài thánh mẫu tâm địa đạo ma.

Những kẻ âm mưu quỷ quyệt mới đáng sợ, không đề phòng một cái là không biết chết lúc nào đâu, thậm chí chết rồi còn nằm không yên.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.