Nhân Thường

Chương 11: Chương 11: Trần Thiềm




Đại viện Hàn gia lúc này một mảnh hân hoan, sau khi thương lượng một số sự tình hôn ước trời cũng đã bắt đầu tối.

Vô số gia nhân tấp nập nhộn nhạo ra ra vào vào chuẩn bị yến hội, mà những tộc nhân trẻ tuổi sôi nổi bàn luận, người hâm mộ kẻ ghen ghét đều là có đủ.

Chỉ mấy trưởng gia lão tử là mặt ngoài còn mỉm cười chúc tụng, Hàn gia lần này hẳn là sẽ áp chế được Mộc gia.

“Chư vị gia lão, lần này Nguyễn gia sẽ ở đây mấy ngày, ta hy vọng các vị tiếp đãi thật chu đáo, tương lai của Hàn gia là nhờ vào lần này“.

Hàn Thanh Đại nhìn các vị bô lão trong tộc tươi cười nói ra.

Ngồi trong phòng nghị sử hầu hết đều là các vị bô lão ngoài năm mươi, nắm giữ chức quyền trong tộc, ngoài ra còn một ít chấp sự phụ trách sự vụ hàng ngày. Họ đều là con cháu trong tộc. Chỉ có một số ít chấp sự khác họ.

“Điều này là tất nhiên rồi, ta đã lệnh cho người dưới đi mua toàn đồ tốt, đảm bảo thức ăn phong phú, tộc trưởng yên tâm.”

Người nói chính là nhị thúc Hàn Hoàng Sa.

“Những sự tình hôm qua tộc trưởng phân phó ta đã sai Hàn Song Tử đi làm rồi, tộc trưởng yên tâm“.

Lời này người nói là tam thúc Hàn Trường Sa, Hàn Song Tử là con trai y.

“Sự tình này một khi công bố chính là nhát dao chí mạng cho Mộc gia, ha ha… Mấy tên khốn kiếp đó vẫn hay nói Thuỷ sinh Mộc*, lần này bọn chúng có thể ngậm cười xuống suối vàng được rồi.”

Lời này chính là từ một bà lão ngồi phía xa tay cần quải trượng, Hàn Cung Niên bà ta là cô ruột Hàn Thanh Đại.

Hàn Thanh Đại gật gật đầu mỉm cười đang tiếp tục phân phó thì bên ngoài có tiếng một nam tử.

“Gia chủ, các vị trưởng lão đại nhân, phía tiền viện bỏ hoang phát sinh cháy lớn“.

Âm thanh này vang lên căn phòng nghị sự bỗng nhiên im bặt, không ít bô lão và chấp sự nhíu mày.

“Tộc trưởng, chuyện này chẳng lẽ do bên phía Mộc gia làm ra? “.

Lão phụ Hàn Cung Niên lên tiếng.

“Ta nghĩ không phải, không chỉ có người Nguyễn gia mà ngay cả hộ pháp Tru Thiên Môn cũng tới, bọn chúng không có ngu ngốc đến vậy“.

Hàn Hoàng Sa nhàn nhạt nói ra.

“Tộc trưởng, có phải chuyện kia…..”

Hàn Trường Sa vội lên tiếng.

“Được rồi chư vị thúc thúc, chuyện này ta sẽ giải quyết, hy vọng sự tình không có tới tai Nguyễn gia để bọn họ đánh giá Hàn gia ta không tốt.”

Hàn Thanh Đại thần tình nghiêm túc nhìn các vị bô lão cùng quản sự nói ra.

“Chư vị hãy đi làm việc của mình đi.”

Hàn Thanh Đại phân phó một câu rồi bước nhanh ra ngoài.

“Nhị ca huynh nói, sự tình đứa bé đó rốt cục là có cái gì phát sinh?“.

Hàn Cung Niên nhìn bóng lưng đứa cháu tộc trưởng của mình nói ra.

“Ta cũng không biết, cuộc nói chuyện năm đó của y và lão đạo Tru Thiên Môn chẳng phải là chúng ta cũng không có được nghe hay sao?”

Hàn Hoàng Sa nói ra.

“Lão tam, ta nghe nói mấy ngày nay tộc trưởng y có hai lần tới tiền viện đó, sáng nay cũng là ngươi đi gọi hắn ở chỗ đó về, sự tình là thế nào?“.

Hàn Hoàng Sa liếc nhìn lão tam Hàn Trường Sa.

“Tin tức của nhị ca đúng là linh thông, sáng nay ta quả thực có đến tiền viện, thấy hắn giết vũ mẫu của tên nhóc đó lại định phế luôn tên nhóc, bất quá sự tình hôm trước hắn đến ta cũng không biết “.

Hàn Trường Sa liếc nhìn nhị ca mỉm cười nói.

“Tam đệ, ta chỉ là tò mò một chút về tên nhóc đó đến cuối cùng là có bí ẩn gì thôi, hai daa... hy vọng là đứa nhỏ đó không quá yểu mệnh, ta nói có đúng không tam đệ?.”

Hàn Hoàng Sa lắc đầu đầy ý vị mỉm cười nhìn lão đệ nhà mình rồi quay người bước về một hướng khác.

“Tam ca, chỉ cần tên nhóc trên Tru Thiên Môn và đại ca hắn không đổ, chức tộc trưởng cũng là nên thôi đi thì hơn“.

Lão phụ Hàn Cung Niên cũng là mỉm cười nhìn tam ca nhà mình rồi chọn một phương khác mà đi.

Hàn Trường Sa nhìn thân ảnh hai vị huynh muội nhà mình đi xa thầm tình bất định.

Sau một khắc có một tên nam nhân đi tới chắp tay trước mặt y, chính là tên chấp sự họ Ly.

“Tam lão, tên nhóc đó đã chạy thoát, thật không uổng công chúng ta sắp xếp, dầu cá này thật sự là cháy rất hay“.

Gã họ Ly chấp sự chắp tay mỉm cười nói một câu lấy lòng Hàn Trường Sa.

“Ta cũng chỉ là gieo lên một hạt giống tốt trong lòng bọn chúng mà thôi, hy vọng thằng nhóc có thể trưởng thành, đến lúc đó mới thật sự thú vị“.

Hàn Trường Sa mỉm cười cũng là hướng một bên đi khỏi.

Tại tiền viện cháy đen cả mảnh, Hàn Thanh Đại nhìn ngôi mộ mới dựng ở góc tường, y lạnh nhạt hỏi.

“Điều tra thế nào rồi?“.

“Lão gia, theo sơ bộ mà nói hẳn là hoả hoạn do người gây ra, hắn đốt rơm ẩm sinh nhiều khói, trong không khí còn có mùi dầu, tiểu nhân đã cho người đi tìm.”

Gã chấp sự họ Nhân chắp tay nói.

“Lão gia, một đứa trẻ tám tuổi có khi nào lại nghĩ ra được cách thoát thân như vậy? Tiểu nhân là nghi ngờ phía sau có người tính kế hộ nó“.

Gã lại hướng Hàn Thanh Đại nói thêm.

“Tính kế hộ thì không hẳn, nhưng cũng không loại trừ có kẻ phía sau tiếp ứng giúp nó thoát thân, nhưng suy cho cùng một đứa trẻ có thể chạy được bao xa? “.

Hàn Thanh Đại lắc đầu nói, y cũng không có ở lại thêm mà cất bước quay về đại viện

“Chung quy cũng chỉ là đám ếch nhái ngồi trong cái giếng Thanh Phong thành nhỏ bé này mà thôi, hạt giống ta gieo trồng đã bắt đầu nảy mầm, chỉ cần nó trưởng thành như ta mong đợi, đến lúc đó liền là đại ca cũng chẳng là gì“.

Hàn Thanh Đại nhìn trời cao một mảnh đen kịt lẩm bẩm.

Năm xưa khi phụ thân Hàn Biển Đông qua đời, cũng là nhờ có ca ca y ở sau chống lưng mới có thể ngồi lên chức gia chủ này, nhưng y cũng biết mình chỉ là ngồi giữ chỗ cho ca ca mà thôi, với tư chất không cao chỉ một vài năm nữa hẳn sẽ quay lại gia tộc, khi đó với thực lực mạnh mẽ y sẽ phải nhường lại vị trí này cho ca ca.

Nhưng bao nhiêu tâm huyết đổ ra như vậy cứ thế bay theo gió, y làm sao cam lòng. Thật may ông trời thương xót ban cho y một hạt giống tuyệt diệu, chính là đứa nhỏ Hàn Phong.

Chỉ cần Hàn Phong có thành tựu vô lượng cho dù ca ca y cũng là vô phương, đối với y, mấy lão gia tử kia y còn chưa thèm để vào mắt. Ngay cả đứa nhỏ Hàn Tông, y cũng chỉ coi như chướng ngại nhỏ trên con đường đưa gia tộc tới vinh quang mà thôi.

Đừng nhìn bề ngoài dễ gần hay cười của y mà lầm, tính kế tranh đấu nhiều năm, y lại để một mầm mống tai họa cứ vậy mà ra ánh sáng hay sao.

Y là coi nó như con mồi thả xuống vùng nước đục câu mấy con cá to, tiếc rằng cá to chưa cắn câu, con cá nhỏ đã tự vùng ra khỏi móc câu chạy mất.

Nhưng mà, chỉ là vũng nước nhỏ mà thôi, con cá con này có thể bơi đi đâu được chứ. Ta liền thả một tấm luới xuống, tiện bắt tạm thêm một con cá to vậy.

...

Trên đỉnh một ngọn Tru phong một đứa bé khoảng tám tuổi, thân người bụ bẫm chạy đi phát ra những tiếng lộp cộp theo nhịp.

“Phong Phong, ta đã nói với đệ bao nhiêu lần rồi, nơi tu hành không có được chạy nhảy như thế“.

Một nữ tử hai tay chống hông nhìn tên nhóc tì có phần mũm mĩm, nàng nhăn hàng mi thanh tú nói.

“Lạc Lạc tỷ tỷ ta xin lỗi, là Thanh Thanh tỷ muốn ta chuyển lời cho sư tôn, thứ này Thanh Thanh tỷ cho ta mấy viên, ta chia cho tỷ này“.

Tên nhóc đó vừa cười vừa dúi vào tay nữ tử họ Lạc một viên đan dược màu nâu nhạt, rồi lại vội vội lộp cộp chạy đi.

“Hàyyy, cái đứa nhỏ này… mấy cái người kia lại chiều hư nó mất thôi“.

Nữ tử lắc đầu mỉm cười nhìn cái bóng dáng bụ bẫm ấy.

“Thanh Trúc tỷ à Thanh Trúc tỷ, ngay cả Dưỡng Cốt Thanh Mạch đan cũng cho nó mấy viên, hừ hừ... lần trước ta năn nỉ khóc cạn cả nước tỷ cũng không cho ta một viên, phải đi tìm nói lý mới được“.

Nữ tử họ Lạc hậm hực bĩu môi, nàng nhảy lên phi kiếm bay xuống dưới Tru phong.



Hàn Tông thấy tên nam nhân này dừng lại liền ngơ ngác, khi rõ ràng rằng ánh mắt gã hướng ra sau người mình thì hắn rùng mình một cái, cũng là từ từ quay đầu lại.

Một tên nam tử áo bào màu trắng nhạt, mái tóc hai bên không búi lại đeo lục quan như những nam nhân khác mà để xõa xuống hai bên, Hàn Tông nhìn tóc kẻ này còn mềm mượt hơn mấy cô nàng ở địa cầu.

Ống tay áo của nam tử dài che cả bàn tay phải, mà tay trái hắn cầm một cái trượng.

Hàn Tông nhìn kỹ thì thấy nó không phải trượng mà rõ là một cái ô rất to đang gập lại, dưới mỗi cánh ô còn có một quả chuông nhỏ màu đồng, tổng cộng có 6 cái, mỗi khi gió quét qua làm nó lay lay vang lên như tiếng leng keng. Hàn Tông nhìn rõ những dao động như sóng âm quanh mỗi chiếc chuông khi nó vang lên.

“Vị đạo hữu này, tại hạ là người Hàn gia, còn xin nể chút mặt mũi“.

Tên nam tử đối diện cầm kiếm cả người hơi run chắp tay hướng kẻ đối diện nói ra.

“Chết“.

Nam tử tóc dài không thèm trả lời tay phải giơ lên, lòng bàn tay một quả cầu lửa bằng nắm tay trẻ con, hướng tên nam tử cầm kiếm bay đi.

Thuỷ sinh Mộc* ý nói Hàn gia là bàn đạp cho Mộc gia

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.