Số là bọn họ vì thất bại lần trước đã tồn kho không ít tài liệu cùng đan dược, tuy không hao hụt chi phí hàng ngày nhưng không bán thu hồi vốn được, khiến bọn hắn không có linh thạch xoay vòng. Điều này ảnh hưởng rất lớn hoạt động thường ngày của bọn họ, đừng nhìn Hàn Tông chỉ lãi có vài ngàn viên. Nó chỉ là một góc quá nhỏ so với Lan hội, càng đừng nói là hội đứng đầu muốn nuốt trọn ổ như Song Tượng, con số phải tới vài trăm ngàn viên chứ không ít hơn.
Bọn họ tất nhiên là không cam chịu bán với giá thấp, bởi lẽ so với lúc đầu mua vào, khoản lỗ cực kỳ lớn. Nhưng để đó không làm gì, kết quả cũng không khả quan là bao nhiêu. . Truyện Linh Dị
Vì lẽ đó sau khi cân nhắc lợi hại, tất nhiên bọn họ sẽ tìm đến tên đầu sỏ của vụ này để giải quyết rồi. Trong giao dịch này, Vô Từ Tà là người đứng ra tìm tới Hàn Tông ngỏ ý hợp tác.
Mà Hàn Tông hắn sau khi cân nhắc đã bấm bụng đánh liều, bắt tay hợp tác. Hàn Tông sau hai ngày ngẫm nghĩ hắn rốt cục cũng nghĩ được một cách, ấy là không làm công khai được thì làm chui.
Số hàng hầu hết đều là đan dược cùng bảo khí, vậy thì không nghĩ cũng biết, muốn bán giá cao thì nơi cần tới nhất chính là chiến trường.
Chủ ý của Hàn đưa ra chính là xé lẻ chúng ra, bên ngoài thì lấy nhiệm vụ ở Nội Các phong làm lý do. Thực chất là cho người tới những nơi có chiến sự chào hàng, phải biết rằng những nơi như vậy cần nguồn cung là rất lớn.
Bọn họ tới nơi lấy danh nghĩa làm nhiệm vụ đi ngang qua, về vấn đề này thì chọn nơi hẻo lánh càng tốt. Nói một cách tàn khốc thì những nơi như vậy lại rất ít được môn phái chú trọng, như thế càng dễ làm giá.
Về phần chi phí đi lại đều tính cả vào giá của vật phẩm, nói chung chỉ mất thời gian đi và về mà thôi. Về phần bại lộ thì cũng không lo lắm, Luân Đằng Vân không phải là kẻ bình thường không có trọng lượng như Hàn Tông. Chỉ cần y không có kẻ thù giết cha hại vợ, cũng chẳng lo họa chạy tới cửa.
“Bước đầu ta chỉ đoán được bọn họ tìm ta có hai khả năng, một là muốn dùng lại kế ly gián, và hai là kìm hãm ta. Ngoài ra ta cần phải đề phòng hơn nữa…”
Hàn Tông ở trong động phủ tính toán từng bước, thời cục thay đổi hắn cũng phải tập đoán tâm tư kẻ khác. Về vấn đề ly gián và kìm hãm, Hàn Tông đều hiểu. Giao dịch với y chính là một loại hợp tác, trong khi hai bên đều là đối thủ.
Cũng có nghĩa là Hàn Tông sau này sẽ không thể dùng mẹo nào mà chơi bất ngờ Song Tượng hội được. Bọn họ sẽ dùng mối giao dịch này để uy hiếp, hắn muốn làm xong chùi mép là chuyện không thể.
Song Tượng hội anh tài đầy rẫy, không lý nào chuyện này lại quá khó như vậy, cho nên mối giao dịch này khiến hắn cảnh giác rất lớn.
Nhưng Hàn Tông lần này đã khôn ra một chút, người ta bắt thóp hắn thì hắn cũng phải tóm đuôi người ta để phòng ngừa. Ấy là mẹo mà hắn hiến cho Song Tượng hội, dẫu sao thì làm chui chính là phạm vào môn quy rồi. Luân Đằng Vân một khi dùng kế ly gián công khai hại hắn, Hàn Tông tất nhiên sẽ đáp trả. Nhưng chỉ cần y không làm gì, hắn cũng chẳng quan tâm, đôi bên có lợi thì không nhất thiết phải cá chết tàu đắm.
Còn một nguyên do nữa, vì chuyến hợp tác này từ hôm nay trở đi Hàn Tông bắt đầu hành động tiểu xảo kia để kiếm linh thạch được rồi….
….
Ở nơi mái hiên nhỏ thỉnh thoảng lại có vài hạt mưa lất phất bay lên áo một nam tử, y vẫn thản nhiên nhìn ngắm cảnh ngoài. Phía đối diện với y có năm thân ảnh nam tử khác, bọn họ mỗi người đều mang một vẻ lãng tử tiêu sái khác nhau.
Ấy vậy lẫn trong đám đó lại có một tên gầy còm, thật sự là làm cảnh đẹp ý hay càng thêm lu mờ.
“Hắn nói như vậy thật sao?.”
Không lâu sau thoát khỏi trầm tư, nam tử đang ngồi ngắm màn mưa lất phất kia mới lên tiếng hỏi. Y chính là Luân Đằng Vân cùng đám bạn hội Song Tượng….
“Vâng sư huynh, chính hắn nói vậy.”
Vô Từ Tà gật đầu thuật lại toàn bộ câu chuyện không dưới hai lần, chính là cuộc giao dịch với Hàn Tông.
“Bạch sư đệ thấy thế nào?.”
Nam tử áo lam từ nãy tới giờ đều trầm ngâm không nói, gã chính là Bạch Tạng, một trong những cốt cán của Song Tượng hội. Nhờ có những mẹo hay của gã, bao năm qua Lan hội gần như không vượt qua nổi. Nghe thấy Luân Đằng Vân dò ý, gã bèn đáp:
“Ý hay, nhưng mà đệ ngẫm ra thì thằng ôn này không chỉ có tài kinh thương đâu, còn rất biết tính đường lui nữa đấy.”
“Ha ha… Là ai thì cũng đề phòng trong trường hợp này thôi, đệ thử nói một chút xem mánh khóe của hắn nào…”
Luân Đằng Vân cười nói, lần này y tìm tới hắn chính là có mục đích thật. Thứ nhất bằng cách này y có thể sử lại một chiêu ly gián khi cần, thứ hai nhờ có ràng buộc này y không lo bị hắn đâm sau lưng. Thứ ba mới là quan trọng, sợi dây liên kết đã thành hình, từ đây có thể dần tiếp cận hắn, vừa thả vừa kéo.
Luân Đằng Vân là kẻ kiêu ngạo có vay có trả, y đương nhiên sẽ không tự nhiên tìm tới hắn đưa ra ý định hợp tác này.
Nhưng mà phía sư tôn đưa tin tới khiến y không thể không làm vậy, y đã tiến tới bình cảnh. Việc đột phá lên Hợp Linh là chuyện quan trọng trước mắt cần làm, suy cho cùng mà nói. Song Tượng hội cũng chỉ như là nơi tập luyện một chút cho quen với cảm giác lãnh đạo. Tương lai sau này chân chính đứng vào hàng ngũ cao tầng, đỡ khỏi bỡ ngỡ. Những kẻ sinh ra đã ở đỉnh chót, từ cái ăn cái mặc cho tới đường đi lối lại đều đã sắp sẵn trải hoa tỉ mỉ. Những chuyện như thế này với y chỉ là kiểm nghiệm một chút cho nhân sinh vui vẻ mà thôi.
Vè tính cách thì Luân Đằng Vân là một người trọng tài khinh sắc, bản thân y đánh giá hắn rất cao cho nên việc muốn giao dịch với hắn lại có thêm vài nguyên nhân ẩn dấu.
Thứ nhất hợp tác với hắn thì khoảng thời gian y bế quan ít nhất là về mặt này của hội sẽ không có rắc rối bất ngờ phát sinh. Thứ hai đây cũng coi như là một biện pháp câu giờ, chờ cho y đột phá xong xuôi. Lúc ấy không lôi kéo được hắn thì cũng có thời gian rảnh để xử lý hắn.
Thứ ba chuyện tới nhờ quá lộ liễu như vậy hắn tất nhiên sẽ cảnh giác mà phòng bị, từ đó hắn sẽ thu mình không dám làm liều. Chỉ cần như vậy y sẽ từ từ chiếm lại thế chủ động, từng bước từng bước, không sớm thì muộn hắn sẽ dần trở thành con rối trong tay y.
Thật ra Luân Đằng Vân quyết định như vậy phần lớn là nhìn rõ Lan Như Tiên, nàng ta đã tiến hành bế quan trùng kích. Y đương nhiên là không thể để kém cạnh mất mặt rồi, đây cũng là một lợi thế không nhỏ Lan Như Tiên trước khi đi để lại cho hắn.
Nhưng nếu như nàng mà biết hành động này của nàng vô tình tạo điều kiện cho hắn đục nước béo cò, ắt hẳn nàng sẽ hộc máu mà ngất.
Quay trở lại, gã Bạch Tạng lúc này mỉm cười nhìn mọi người đưa ra lý giải:
“Cách của hắn hay ở hai điểm, thứ nhất chúng ta và hắn có thể âm thầm làm giá ở khu chợ. Thứ hai, nơi chiến sự đúng là chỉ thiếu những thứ này mà thôi, đồ của chúng ta chất lượng hơn phần lớn tán tu. Điểm làm giá này thì không thể nghi ngờ, đây là một vốn bốn lời, với tài lực của chúng ta hoàn toàn có thể làm được… “
Gã thấy mọi người thầm gật đầu thì cười nói tiếp:
“Tuy nhiên thằng lỏi này cũng biết đề phòng gớm lắm, bởi lẽ chuyện này dù sao cũng là gian lận môn quy. Hắn phòng ngừa chúng ta đâm sau lưng đấy….”
Lời vừa nói ra cả đám không khỏi gật đầu, cũng thán phục tài thương nghiệp của gã, Vô Từ Tà thâm trầm nói:
“Hiện tại thì đây là một mẹo hay, nhưng làm thì đồng nghĩa với việc bị hắn bắt thóp, mà không làm thì coi như mất trắng bảy nghìn viên linh thạch….”
Luân Đằng Vân cười ha ha, tay vỗ vai Vô Từ Tà nhìn Bạch Tạng cười nói:
“Vô sư đệ, đệ còn không biết tính Bạch sư đệ à? Đệ ấy một khi đọc được mẹo kẻ khác ra miệng, ắt sẽ có biện pháp ứng đối ngay. Ta nói không sai chứ Bạch sư đệ… ha ha…”
“Ha ha… Sư huynh lúc nào cũng muốn ép cho đệ chết mệt đấy… HaHa ha. Đúng là đệ đã có cách giải quyết…”
Bạch Tạng cũng cười ha hả, gã bắt đầu đưa ra chủ ý:
“Chúng ta ngoài mặt vẫn làm như vậy cho hắn xem, nhưng thay vì bán chúng ta sẽ dùng cách thức khác phù hợp môn quy hơn.”
Gã nhìn Luân Đằng Vân và Vô Từ Tà nheo mắt nói tiếp:
“Thay vì bán ta sẽ đổi đồ lấy đồ, sau đó lại lấy đồ vừa đổi đó bán thành linh thạch. Ha ha… cùng lắm thì bắt họ lập một cái biên lai, như vậy là có thể hợp thức hóa rồi. Còn về thằng ôn kia cứ tạm thời để hắn tưởng bở đi, sau này tìm cách trị cũng không muộn.”
Lời này nói ra mấy người xung quanh đều rơi vào trầm tư, ngay sau đó Luân Đằng Vân và Vô Từ Tà chợt hiểu ý. Cả ba đưa mắt nhìn nhau ra hiệu cười ha hả, chỉ có gã gầy còm là khó hiểu không nhịn được bèn hỏi:
“Sư huynh, đệ vẫn chẳng hiểu gì cả….”
“Ngươi đấy, gái gú ít thôi, thành sự thì ít bại sự quá thừa. Từ sau ở yên trong động phủ tu hành tốt cho ta.”
Luân Đằng Vân cùng đám bạn hội nhìn gã lắc đầu, trong đám hạc lại có một con gà thế này, quả thật là hết nói nổi.
Thật ra mẹo của gã Bạch Tạng không hề khó hiểu, ban đầu dùng đồ đổi đồ chính là luồn lách qua môn quy.
Môn quy chỉ nói những đồ phát sinh khi đệ tử theo học ở đây không được phép mang trong môn ra bán. Lần trước Hàn Tông dùng mẹo, môn quy đã thêm cấm bán cả cho đệ tử ở bên ngoài môn. Tuy nhiên, lưới nào thì cũng có khe hở, chỉ cần hở ắt sẽ có gió lùa qua, môn quy cũng vậy, không hề có cấm điều nào không được cho đổi đồ.
Gã Bạch Tạng không khác gì Hàn Tông khi trước, tuy là cách thức vận dụng khác nhau, nhưng về cơ bản đều là tìm cách lách luật.
Tiếp đến khi đã đổi đồ được rồi lúc này lại lấy đồ ấy mang ra bán, điều này vẫn là không hề phạm luật. Bởi lẽ đồ bọn họ bán lúc này là đồ của đám người kia vừa mang đổi cho, không còn tính là đồ của môn phái nữa rồi. Cho nên lúc này đã có thể bán ra, về phần đám kia, bọn chúng cần đồ thì chắc chắn sẽ phải đồng ý theo cách giao dịch này.
Hàn Tông mà biết chắc chắn sẽ tợn mắt há mồm bội phục, cách như vậy mà bọn gã cũng nghĩ ra được.
Hắn lợi dụng sự tình này làm vài chuyện mờ ám, kiếm chác cho bản thân. Đám người kia cũng lợi dụng chuyện này, chủ ý tính kế hắn. Hai bên bắt tay hợp tác nhưng cũng là đang lợi dụng lẫn nhau, hành mẹo của bản thân….
Duy nhất chỉ có gã gầy còm là nghĩ mãi mà chả hiểu gì, gã lầm bầm nói:
“Bạch sư huynh đã nghĩ ra cách rồi, vậy chúng ta khi trước cần gì phải tới tìm hắn nhờ giúp. Hay là để đệ đi tìm hắn đòi cái bảo giáp về?.”
Luân Đằng Vân: “......”
Vô Từ Tà: “.......”
Bạch Tạng: “......”
….