Đoạn Tuyệt đi tới cầm thanh kiếm vẫn còn dính máu tra vào vỏ rồi đến bên cửa hang nhìn vào. Đây là một hang nhỏ, phía ngoài bị nhiều cỏ mọc che bớt đi. Dựa vào địa hình dù là ban ngày, không tới gần rất khó nhận ra.
Cảnh đêm mờ ảo được ánh trăng chiếu xuống chỗ sáng chỗ tối, hơn chục thân ảnh nhìn cái hang nhỏ trầm ngâm, lát sau một lão giả không nhịn được nói:
“Tộc trưởng, đây khả năng cao là chỗ mà tên đó thoát ra, nay hai kẻ này lại có thể phát hiện mà chui vào để thoát thân. Điều này thật sự nghi hoặc, chẳng lẽ tên đó trước khi chết đã để lại ám hiệu gì…”
Lời này của ông ta khiến không ít kẻ đoán già đoán non, khi xưa kẻ tên Nguyên Quang có lẽ cũng từ đây mà thoát ra. Gã che dấu rất giỏi, khiến cho bọn ông ta tìm mãi không thấy. Không nghĩ tới truy sát hai kẻ này lại có thể tìm ra, đây quả thật là nghi vấn lớn.
“Không quản được nhiều như vậy, thế này đi, ta sẽ vào truy sát bọn chúng, các ông ở ngoài đặt bẫy mai phục. Nhớ kỹ không được để bọn chúng thoát ra, còn nữa thực hiện phương án phụ. Âm thầm di tản tộc nhân, đề phòng trở tay không kịp!.”
Đoạn Tuyệt nhìn cửa hang nhỏ rồi dẫn theo hai người đi vào, ông ta quyết không để hai kẻ này thoát. Ban đầu vừa truy đuổi vừa suy xét cẩn trọng, ông ta quyết định chỉ giết kẻ nam kia. Bọn hắn vốn không nhận ra thân phận của ông ta, vậy thì việc gì phải giết cả trong khi ông ta cũng hiểu được phần nào.
Rõ ràng trong hai người đó, chỉ có người nữ là quan trọng hơn, cho nên chỉ cần cô ta không chết, mọi chuyện sẽ không khó giải quyết.
Mà kẻ nam kia chỉ là đi theo trợ giúp, giết hắn có thể dọa cho người nữ bên cạnh sợ hãi mà quay về. Chỉ cần cô ta biết quý trọng sinh mạng, biết thân phận cao quý hơn kẻ khác, vậy thì sẽ không vì kẻ khác mà dấn thân thêm vào nguy hiểm.
Chỉ là lúc này đã khác rồi, bọn chúng đang đi vào nơi không nên đi, đang dần biết những thứ không nên biết.
Không giết hai kẻ này, mọi chuyện sẽ lộ ra ánh sáng, Đoạn gia tai ương ngập đầu. Mà giết hai kẻ này lại mang đến rắc rối cực lớn, tông môn phát động điều tra quy mô lớn. Mọi thứ ở đây cũng sẽ khó giấu nổi, nhưng ít ra sẽ kéo theo Cổ gia xuống nước cùng. Cổ gia muốn toàn mạng, không thể không giúp Đoạn gia.
Phía đằng này Hàn Tông và Bích Ngọc đang chạy, bọn hắn biết không chạy rất khó thoát thân, nhất là khi hang này chỉ có một đường.
Hàn Tông khi nãy trúng một kiếm của ông ta, tuy có bảo giáp hộ thân nhưng mà kiếm của ông ta cấp bậc pháp khí. Vì thế không tránh khỏi bị thương, còn may đó không phải là một chiêu kiếm mang theo linh lực.
Tuy chỉ là vết rách nơi bả vai, hắn nhanh chóng sử lý tránh cho rơi máu tạo thành dấu cho bọn chúng tìm tới.
“Sư huynh, chỗ này có mùi của Nguyên Quang!.”
Càng chạy sâu vào trong hơi ẩm càng tăng, mà ở những nơi không có gió lưu thông như vậy, mùi hương để lại rất khó tiêu tan.
“Nói như vậy, có thể đây là nơi Nguyên Quang chạy ra, mà nơi này cách hiện trường không xa. Xem ra, nơi này có gì đó không bình thường!.”
Hai người càng đi sâu vào trong theo đó hang động càng ngày càng rộng ra, dựa theo trầm tích hang này xem ra hình thành từ cách đây quá lâu rồi. Chỉ là Hàn Tông phát hiện dưới chân không có vết tích gì khác, nơi tốt thế này lại không có sinh vật nào sinh sống sao.
Hàn Tông vừa chạy vừa chém vào hai bên vách, tạo thành ngăn cách để những kẻ phía sau có đuổi tới cũng mất nhiều thời gian. Hai người chạy thêm nửa giờ thì dừng lại, phía trước mặt có tới hai ngã rẽ mà trước mắt lại có thêm một đống đất đá đổ nát…
“Mùi hương tới đây thì không còn!.”
Bích Ngọc thả con thú xuống để cho nó xem xét kỹ hơn, còn hai người đi tới chỗ đổ nát tra xét.
“Xem ra tới tám phần là Nguyên Quang chạy ra từ đây, còn nữa gã sợ có người phía sau đuổi theo nên mới phá đường đi này!.”
Bích Ngọc gật gù đưa ra phán đoán, sau đó nói tiếp:
“Dựa vào tiếng vang, kẻ địch cách chúng ta hai dặm, nếu như dọn dẹp chỗ này chạy theo hướng Nguyên Quang đi ra sợ là không kịp. Nhưng hai lối kia dẫn đi đâu thì không biết, vì thế nguy cơ đi vào ngõ cụt sẽ cao hơn!.”
Hàn Tông đồng tình với ý kiến của Bích Ngọc, bọn hắn không có yêu thú hệ Thổ, việc khai thông sẽ rất lâu. Tên Nguyên Quang này vì đề phòng mà phá hủy nối đi, thật sự là cẩn trọng. Nhưng cái cẩn thận này của gã lại hơi thừa thãi, thành ra lúc này lại bất lợi cho bọn hắn.
“Sư muội, lối ra đã bị bọn chúng chặn, mà lối vào lại không biết đi về đâu. Chúng ta nên làm liều hay mai phục chúng đây?.”
Bọn họ sắp đuổi kịp, hai người lúc này phải đưa ra quyết định, hoặc đánh tiếp hoặc chạy tiếp. Hàn Tông tất nhiên đã có chủ ý của riêng mình, nhưng hắn vẫn phải hỏi thử xem nàng ta có phương pháp nào tốt hơn không?.
“Đánh nhau ở nơi chật hẹp này không có lợi khi phối hợp, dùng phù cũng không hiệu quả, tốt nhất là chạy tiếp, chỉ là…”
Hàn Tông hiểu ý, chỉ là không biết nối nào mới không phải là ngõ cụt. Hắn cũng có chủ ý chạy tiếp, bởi lối rẽ càng nhiều lực phân tán của bọn chúng sẽ càng giảm. Khi đó chạy không kịp cũng không tới nỗi chật vật, không có cơ hội đánh trả. Còn việc xác định ngõ cụt, Hàn Tông đã có một mẹo nhỏ, hắn đi tới nhặt một hòn đá rồi nói với Bích Ngọc:
“Trong hang tiếng vang luôn lớn và đi xa hơn bên ngoài do địa hình không gian chật hẹp, chỉ cần hòn đá này là có thể xác định được hướng đi.”
Bích Ngọc nghe vậy thì hiểu ra, nàng gọi Lục Vị Cửu Thính tới để nó nghe Hàn Tông ném đá. Hắn đáp lần lượt vào sâu trong mỗi hang một hòn đá để cho nó nghe, xác định tiếng vang.
“Hang bên trái!.”
Nhờ có con thú hai người rất nhanh xác định được hang bên trái có lối đi dài hơn, Hàn Tông không do dự vung kiếm chém luôn hai nhát vào vách hang bên phải.
Không có nhận định nào là tuyệt đối cả, hắn quay lại phá luôn cả nối vào. Sau đó hai người phi thân vào lối hang bên trái, Hàn Tông lại chém thêm hai kiếm rồi mới rời đi. Lối này đã có người mai phục, giữ lại chỉ làm lợi cho kẻ khác, hắn tiện tay phá luôn.
Phía sau Đoạn Tuyệt đuổi vừa tới thì nghe thấy tiếng động lớn, trong lòng ông ta thụp một tiếng, bước chân không khỏi tăng nhanh. Chẳng mấy chốc ông ta đã chạy tới cuối, nhìn lối đi bị phá bịt kín, quả nhiên giống như ông ta vừa nghĩ.
“Để ta!.”
Một lão giả ở sau bước lên, ông ta thả ra một con chuột lớn, nó lao tới phá đá dọn đường. Chả mấy chốc đã có một lối đi nhỏ hiện ra, ba người phi thân chui vào, chỉ là vừa vào lại gặp một cảnh tương tự.
Nơi này có tới tận ba chỗ bị phá, tương đương với ba lối đi, điều này khiến cho ông ta phải đánh giá lại hai kẻ. Sau một nén nhang ba cửa hang đã dần hiện rõ, quả nhiên là ba lối đi khác nhau.
Ông ta đi tới trước một lối cửa hang rồi thúc giục cho con Thôn Huyết Tuyệt Dực trên vai dò xét. Con dơi này có thính giác nhạy bén, ở bên ngoài thì khó tìm chứ trong hang lại là thế mạnh của nó.
Nhưng mà lần lượt thử qua ba cái hang, con dơi không hề phát hiện ra tiếng động lạ thường nào. Điều này khiến cho ông ta cùng hai lão giả khác bối rối, một trong ba kẻ sốt ruột liền nói:
“Tộc trưởng, bọn chúng hẳn là phương pháp triệt tiêu tiếng động, chúng ta có ba người, chi bằng….”
“Không được, bọn chúng có hai người mà tu vi lại ngang ngửa với các vị, ngay cả ta cũng chật vật. Nếu mỗi người đi vào một hang, dù là ai gặp bọn chúng cũng đều có nguy cơ mất mạng.”
“Tộc trưởng, hang bên trái và ở giữa có mùi con người. Hơn nữa, hang bên trái có mùi máu!.”
Đúng lúc này lão giả chủ nhân con chuột kia lên tiếng, chuột ngoài đào hang còn có khứu giác rất tốt. Hiển nhiên có thủ đoạn, mọi việc sẽ trở lên dễ dàng hơn, bọn hắn đã quên mất chuyện mùi hương lưu lại.
“Vậy thì tốt, hai vị đi một đường mình ta một đường. Nhớ kỹ bọn chúng chiến lực rất cao, hai vị cẩn trọng không nên đối cứng, dụ chúng đi vào nơi “đó” là tốt nhất.”
Nói rồi ba người chia ra hai hang mà đi, hai lão giả đi đường giữa, Đoạn Tuyệt ông ta đi bên trái. Việc phải chờ phá hang làm mất không ít thời gian, bọn chúng giờ chắc đã cách rất xa. Nhưng mà ông ta cũng phần nào yên tâm, tuy động này nhiều lối nhưng đa phần là ngõ cụt.
Giống như Nguyên Quang, khả năng bọn chúng đi tới nơi đó là rất cao, mà chỉ cần đi tới nơi đó, trước có người sau lại có ông ta chặn hậu, chung quy vẫn là đường tử. Chỉ là vừa đi thêm gần nửa giờ, ông ta ngẩn ra khi phát hiện lối đi phía trước bị lấp.
“Đây là…”
Nhìn vết đất đá còn mới tinh, ông ta rốt cục đã hiểu vì sao từ nãy đến giờ con dơi của mình lại không hề phát hiện có mục tiêu di động đằng trước. Dơi của ông ta không dựa vào khứu giác mà dựa vào thính giác, nó phát ra một tần số rồi dùng đó để xác định vật thể chuyển động.
Bọn Hàn Tông cứ chạy một đoạn lại chém ra vài kiếm lấp lại cửa hang, khi nãy giao đấu hắn đã nhìn thấy con thú của ông ta. Nhưng mà nhờ vậy lại khiến cho ông ta nhận ra một điều...
“Cẩn thận chu tất thế này thì không có khả năng bọn chúng phân ra mỗi đứa đi một hướng, có lẽ… một trong hai là mùi của kẻ kia.”
Đoạn Tuyệt lúc này đã nhận ra, lần trước không biết kẻ tên Nguyên Quang kia thoát thân từ nơi đó kiểu gì. Lúc này ông ta đã biết gã thoát được là nhờ có hang động đây, điều này chứng tỏ hai kẻ kia chỉ đi vào một hang mà thôi. Hang còn lại cũng có mùi nhưng ấy là của Nguyên Quang, vì thế hai hang mới đều có mùi.
Ông ta quyết định đi vào nơi hang có mùi máu, ấy là vẫn giữ chủ ý giết cho được người nam. Hắn có cảnh giới và thủ đoạn cao hơn người nữ, để hai gia lão kia đi làm, ông ta không yên tâm. Ngược lại người nữ mặc dù nhiều phù nhưng dễ đối phó hơn, để cho hai vị gia lão đi là hợp lý.
Tuy vậy phát hiện này của ông ta lại hơi trễ, giờ đã đi được một đoạn xa rồi, lúc này quay lại gọi hai người kia là không kịp. Bấm bụng phóng lao, theo như kế hoạch vừa định, ông ta chỉ đành bám theo.
Phía trước hai người Hàn Tông và Bích Ngọc đã cách ông ta một đoạn xa, hai người vừa đi vừa dò xét nên cũng không nhanh hơn ông ta là bao.
Chỗ này địa hình ẩm thấp lại nhiều đất ít đá, Hàn Tông cũng không thể thích là phá sập lối đi được, nhỡ mà sập luôn cả hang thì toi mạng.
Bất chợt hắn nhận thấy lối đi ngày một phình ra như hình cái phễu, điều này làm hai người đã dự đoán từ trước nhưng không tránh khỏi lo lắng. Ấy là gặp loại địa hình thế này, phía trước đa phần đều là có nhiều lối rẽ….
…