“Vô Ưu….”
Tiểu Thất Tử nói ra được hai tiếng, gã lại câm bặt, cảm giác miệng lưỡi đắng chát khô khốc.
Lúc này Mệnh Tại Y mới nhìn tới gã, ánh mắt lạnh lẽo, còn có hồi ức trong đó.
“Nửa đêm ngươi đến tìm ta, có chuyện gì sao?.”
Nàng hờ hững nói, biểu cảm tĩnh lặng như nước mùa thu. Chỉ là lời nói tới tai gã, lại như mấy cái tát vào mặt, làm cho gã tỉnh táo mấy phần.
“Vô Ưu… cô là tu giả… không đúng, rõ ràng khi đó….”
Gã nói lắp bắp, khó mà tin được vào mắt mình, nhưng lại không thể không tin. Gã sợ hãi vô thức lùi lại, trực giác từ linh hồn mang đến cho gã nhận biết, nàng ta không phải là Mệnh Vô Ưu ngây thơ mà gã biết.
Còn đang lùi lại, sau đầu cảm nhận đến một làn hơi thở tử thần, bàn tay gã vô thức chạm vào một vật. Gã quay người nhìn lại, thì ra con thạch mãng vừa đẩy gã xuống đây. Nó đang chậm chạp trườn tới, làm gã vật ra đất, khuôn mặt xám như tro tàn, không nói thành lời....
“Hừ… con người vô tri lại thêm tính tự phụ, khi đứng trên cao họ luôn coi mình là cái rốn của vũ trụ, luôn nghĩ kẻ khác chỉ là tôm cá. Thất Tử à, chuyện trên đời này, người biết còn ít lắm.”
Mệnh Tại Y chậm rãi đứng dậy, một tay nàng vẫn đang vận khí linh lực truyền vào lò đan, tay còn lại duỗi ra gạt đi làn tóc mai bết lại trên trán.
Nàng tiến đến gần chỗ gã, ánh mắt bình thản lại có phần ai oán xa xăm...
“Có một cô gái ngây thơ… à không, phải nói là ngu ngốc mới đúng. Cô ta có cha nhưng cha không nhận, còn mẹ lại bị chính gia tộc người cha hại chết. Vậy mà cô ta vẫn một lòng kiên trì mong muốn trở thành tu giả, mong một ngày người cha sẽ chấp nhận bản thân…”
Giọng nói của Mệnh Tại Y bình thản, không mang một chút hờn trách. Trên mặt lại có ý cười, giống như là đang kể về quá khứ của một người khác vậy…
“Ngày đại điển trôi qua, hi vọng cuối cùng của cô ta dập tắt, trời đất như sụp đổ. Cô ta sống trong vô vọng, sợ hãi và tủi thân, nhưng một ngày nọ, cô ta lại như tìm thấy ánh sáng. Phải! Một người đàn ông đến bên cô ta, an ủi và quan tâm. Hừ… Ngỡ tưởng, đây là niềm sống để cô ta vực dậy, nào ngờ…. “
Mệnh Tại Y nói tới lời này, nàng nhìn gã, hồi ức ba trăm năm trước, hai người nhìn nhau chỉ ngỡ như ngày hôm qua.
“Ha ha... Hoá ra, tên đàn ông này chỉ là ham muốn danh lợi, thể xác của cô ta. Sau khi chiếm hữu, gã không chút mảy may lộ ra bản chất, mạnh mẽ uy hiếp, khiến cho cô ta một lần nữa rơi xuống vực sâu. Nhục nhã và tủi hổ, bị đuổi ra khỏi gia tộc, sống chui lủi như chó mất nhà, mất luôn cả niềm tin cuối cùng. Ngươi biết không, cô ta sau đó còn bị bán vào thanh lâu, sống không bằng chết! Tiểu Thất Tử à, ngươi nói xem, nam nhân như thế, có đáng chết không?.”
Tiểu Thất Tử chưa bao giờ thấy nàng như vậy, gã vừa sợ hãi lại vừa kinh hoảng. Hồn vía bị con thạch mãng dọa cho sợ hãi, đã lên mây từ lúc nào. Lúc này, làm sao còn có tinh thần mà nghe nàng ta kể chuyện cổ tích cho được.
Thấy gã như vậy, Mệnh Tại Y vẫy vẫy một cái, con thạch mãng lập tức thu mình, không còn chắn lối sau nữa. Chỉ nghe Mệnh Tại Y lại nói:
“Ngươi nói xem gã có đáng chết hay không? Trả lời được chính xác, ta sẽ để người đi!.”
Thấy con rắn rời đi, lại nghe được rời đi, gã ta bừng tỉnh, vội vàng nói luôn:
“Gã đáng chết, tất nhiên là đáng chết rồi. Vô Ưu, hoá ra cô là tu giả, ta… ta khi xưa đều là không biết, không biết gì hết, cô đừng để bụng… Xin hãy thả….”
Tiểu Thất Tử nào cần quan tâm ai chết hay không, gã trả lời chỉ là mong muốn thấy nàng ta vui vẻ để thả gã mà thôi. Nhưng vạn lần không ngờ được, lời chưa nói hết, gã thấy nhói cả nơi lồng ngực.
Gã sợ hãi, nàng ta đứng trước mặt gã từ lúc nào, một bàn tay xuyên thẳng vào lồng ngực, chộp lấy quả tim lôi ra. Khuôn mặt nàng vẫn là dáng vẻ hờ hững, như là vừa lấy đồ trong túi ra mà thôi.
Gã vô lực gục xuống nền đất, trong ánh mắt mơ hồ dường như lại cảm thấy hình như nàng ta rơi lệ. Cứ như vậy, gã mất dần ý thức, màn đêm đen kịt bao trùm tới.
“Ngươi trả lời đúng rồi… gã đáng chết…”
Mệnh Tại Y nhìn gã đã chết, nàng ta vô thức rơi lệ. Ánh mắt lúc này tuy rằng có chút hờ hững, có chút bình thản, nhưng lại xen lẫn cả u sầu.
Dù sao gã cũng là người nàng từng yêu da diết, tình yêu mà, ai có thể đoán định được.
Nhưng rất nhanh, nàng hồi phục thần trí, thanh tỉnh đầu óc. Hừ, tình ư? Chẳng phải nàng đang tu Tâm Độc Địa Kinh, cái đầu tiên là phải dứt tình hay sao.
Kiếp trước nàng chọn theo con đường tu tâm, cũng bởi vì không dứt ra nổi hai chữ tình này, nàng ở lại Vương cảnh đỉnh phong nhiều năm, không thể đột phá vào Hoàng cảnh. Sau dần vô phương, nàng đành chuyển sang con đường tu võ, muốn dùng sức mạnh đột phá, nhưng lúc đó lại đã quá muộn rồi. Kiếp này sửa lại, nàng đã lên máu lạnh, dứt khoát vô tình.
Nàng không chút do dự bóp nát trái tim, sau đó ném vào bên trong lò đan, lại rạch vào tay mình lần nữa, máu tươi theo đó hòa nhập vào đan lô. Trái tim của tình cũ, máu huyết của gã, cùng với máu của nàng, thật còn hữu hiệu hơn nhiều so với đêm qua.
Trước đó nàng còn chưa muốn giết gã sớm như vậy, gã vẫn còn có giá trị lợi dụng. Chẳng qua họa tai đưa đẩy, tới lúc này thì không thể không giết, bắt buộc phải làm.
Truyền linh lực qua thêm nửa chén trà, Mệnh Tại Y đột nhiên trở lên ngưng trọng, bàn tay gấp rút hoán đổi thủ pháp.
Thì ra khi nãy vô ý cảm thán, nàng đã hơi lơ là phân tâm, đã làm cho lò đan xảy ra sự cố.
Mặc dù đã biết họa tai này có thể sẽ ảnh hưởng tới tâm tính của nàng, khiến cho việc hợp luyện xảy ra bất trắc.
Nhân vô thập toàn, đôi khi rõ ràng đã biết trước tình huống, dù phòng tránh thế nào, vẫn khó mà lường hết được.
Vạn sự trong thiên địa đều định sẵn số mệnh phúc họa, nếu có thể dễ dàng phòng trừ như vậy. Vậy thì chẳng phải đều là người người nghịch mệnh, nhà nhà đua nhau nghịch thiên rồi hay sao.
Lúc này con điệp ảnh hiện ra, nó chậm chạp đậu lên vai nàng. Mệnh Tại Y cảm thấy linh lực trong đan cầu đã hồi phục phân nửa, nàng quyết định không dùng tới thiên phú của nó nữa.
Từ nãy tới giờ, phúc họa đã đan xen hai lần liên tiếp, nàng mà dùng nữa lại sợ họa tai cả đàn kéo tới thì phiền.
Tiếp đến nàng không chút do dự truyền thêm máu huyết của bản thân vào tới lò đan, không chỉ có vậy, thủ pháp nhanh nhẹn, dẫn động thêm một phần máu từ cái xác Tiểu Thất Tử bay tới. Máu tinh huyết của hai người hòa vào làm một, chậm rãi bay đến lò đan.
Tới một khắc sau, khuôn mặt nàng lấm tấm mồ hôi, nhưng sắc mặt đã dễ chịu hơn nhiều. Hiển nhiên tình hình đã được khống chế, nằm trong tầm tay.
Lại thêm nửa chén trà qua đi, lúc này trong gian hầm, xác của gã Tiểu Thất Tử đã biến mất. Sau khi điều qua khí tức một chút, nàng ta mở mắt, bàn tay vung lên.
Nắp đỉnh mở ra, bên trong liền toả hương thơm ngào ngạt, quanh quẩn cả căn phòng. Mệnh Tại Y bước đến xem xét, bên trong lò chứa chín viên Độc Huyết đan vẫn còn tỏa khói.
Nàng giơ tay cầm lấy một viên lên xem xét, tất cả phẩm chất đều thuộc lọai rất tốt. Lần này thành công mỹ mãn, cũng xem như không uổng phí công sức.
Cuối cùng mặc dù nguy hiểm trắc trở, suýt đã tan thành một nước, khi này mọi sự đã được theo như ý nguyện….
Trưa ngày hôm sau....
Lúc này, Ngũ Tư đang đứng tại một hẻm núi, trước mặt gã là một cái xác.
Người chết hiển nhiên là Tiểu Thất Tử, gã đã bị dã thú ăn mất hai phần ba, thứ dễ nhận biết nhất chỉ là một bộ y phục rách nát.
Chuyện chẳng là sau khi xác định Tiểu Thất Tử mò vào trong phòng nàng ta, Ngũ Tư liền quay về đi ngủ. Ngay sáng nay gã tới tìm Tiểu Thất Tử xác nhận, sau đó y kế trước đó, định lên kế hoạch thủ tiêu gã ta.
Chỉ là tìm người không thấy, khó hiểu Ngũ Tư bèn lượn qua chỗ Mệnh Tại Y xem xét, nhưng nơi đó lại không thấy có gì bất thường, trong lòng gã lấy làm thắc mắc.
Cuối cùng gã thuê một con chim ưng mũi chuột để tìm, quả nhiên theo mùi mà tới, lại tìm thấy cái xác này.
Xác nhận xong thân phận, Ngũ Tư mười phần nghi hoặc, rốt cục là chuyện gì đã xảy ra sau khi gã rời đi? Nàng ta vẫn sinh hoạt bình thường, như chưa hề có chuyện gì xảy đến, còn gã thì nằm chết tại đây.
Gã nghĩ mãi cũng không ra, nguyên do Tiểu Thất Tử sao lại chết ở đây. Dựa theo thể trạng có lẽ là khoảng cuối canh bốn, cái xác lại không còn đủ thể trạng, muốn xác định nguyên nhân cũng là rất khó.
Trong suy nghĩ của gã, Mệnh Tại Y không có khả năng giết được người này, càng đừng nói là mang được cái xác ra khỏi Mệnh gia tới đây mà không ai phát hiện. . Đọc thêm nhiều truyện ở ( TR ÙMTRUYỆN.м E )
Việc này quan hệ trọng đại với kế hoạch của phu nhân, Ngũ Tư sau khi cân nhắc, nhanh chóng rời đi.
Lúc này nơi căn nhà của Mệnh Tại Y, nàng ta vừa ngủ dậy rồi, hiện đang chuẩn bị bữa trưa.
Nghĩ lại chuyện đêm qua, nàng ta trầm tư trong lòng hồi lâu.
Mặc dù tai họa tưởng như không có gì to tát, thậm chí vì thế mà làm lợi cho bản thân, luyện đan thành công toàn vẹn.
Phải nói thêm rằng, vạn vật sinh khuyết, mười phần được chín, đã được xem là hoàn mỹ rồi. Thế gian này muốn tìm ra thứ mười phân vẹn mười, thật sự là từ cổ chí kim, chưa từng xuất thế.
Việc luyện đan tuy đã thành toàn, nhưng ẩn dấu trong đó, quả thật việc buộc phải chọn Độc Huyết đan, đã là nàng lỗ vốn rồi.
Đầu tiên, nếu như dùng biện pháp giống với hôm trước để đuổi gã đi, tất nhiên mọi chuyện sẽ như cũ, luyện đan chắc chắn thất bại.
Nhưng nếu để cho Tiểu Thất Tử đi vào mà không giết gã, vậy phải làm cách nào vẹn toàn đôi đường.
Để gã không tìm thấy gì, vậy thì bằng hòa, khác gì không làm.
Còn nếu làm gã mất trí, quên đi việc đã thấy, cái này càng không được. Gã ta mất trí thì tất sẽ mất đi giá trị lợi dụng, khi đó kẻ phía sau chỉ cần tra hồn kiểm phách là xong.
Giữa việc giết gã và luyện đan thất bại, nàng chỉ được chọn một mà thôi, thế gian này nào có chuyện vẹn cả đôi đường.
Nàng chọn giết gã thì như đã thấy, mặc dù luyện đan thành công, cái giá phải trả lại khá lớn.
Trong khi nàng không thể để cho việc luyện đan thất bại lần nữa, không có đan dược hỗ trợ, tiến cảnh sẽ bị chậm lại khá lâu. Cho nên, điểm hoạ này nhìn thì bình thường, lại rõ ràng hung hiểm hơn đêm hôm trước rất nhiều.
Chuyện này xem ra vẫn còn may mắn ở chỗ tâm chí nàng kiên định, cứng rắn vô cùng. Bằng không mà nói, dù có giết gã thì gặp phải tâm sinh rối loạn, luyện đan suýt nữa bại thêm một lần rồi.
Mệnh Tại Y khi này, mặc dù luyện thành đan dược, nhưng việc Tiểu Thất Tử chết, sẽ mang tới kẻ khác chú ý.
Một gia nô chết là chuyện nhỏ, lộ ra cái đuôi của nàng quá sớm mới là chuyện đáng nghĩ.
Bởi vậy mới nói, họa có rất nhiều loại, không chỉ có tai họa ngoài thân, còn có tai họa trong tâm, thậm chí họa kéo thành đàn, họa ủ thành mầm, từ từ tìm tới.
Dù sao, nàng vẫn đang ở trong tối, vẫn có thời gian trù tính, tin là có thể lật ngược tình thế, biến nguy hóa an....
….