Nhân Thường

Chương 42: Chương 42: Vạn Niên Thanh




Nữ tử họ Bạch hỏi như vậy cũng là có nguyên do.

Phàm là đệ tử tiềm lực tốt khi ở ngoại môn đều sẽ không nghĩ tới chuyện bái sư, cái gọi là tranh nhau cũng chỉ là nói tới những kẻ không có tiềm lực mà thôi.

Bởi vậy nàng ta là đang thăm dò Hàn Tông, chỉ có điều khóe miệng Hàn Tông lại hơi giật một cái. Hắn nghĩ nàng ta có thể đổi từ “khôn” thành “thông minh” được không?

“Ngươi cũng biết, tương lai của những kẻ như ngươi gần như chắc chắn sẽ vào được nội môn hạch tâm. Bởi vậy sẽ không hứng thú bái nhập ở đây, nhưng mà đó là vì bọn họ có thực lực phía sau.”

Nữ tử họ Bạch nhìn Hàn Tông thâm ý

“Ý sư tỷ là…..”

“Ngoại môn vào nội môn hạch tâm đã khó, tranh đoạt được tài nguyên lại càng khó hơn. Hơn chín phần mười những kẻ đi vào mà không có tiềm lực hoặc thế lực đều bị loại bỏ.”

“Ồ, xin sư tỷ chỉ rõ thêm.”

“Ngươi thử nghĩ xem, hầu hết nội môn hạch tâm là từ đám người nội môn đi lên, bọn chúng khai mở linh căn từ rất sớm, lại được tu dưỡng trong môi trường khắc nghiệt từ nhỏ. Đám ngoại môn đi vào lấy cái gì để tranh với chúng? Ngay cả những kẻ nội môn bị đào thải ra cũng là đứng đầu đám ngoại môn, như tên Bách Xuyên là ví dụ.”

Hàn Tông nhìn nàng ta khi nói đến gã họ Bách có hơi nhíu mày.

“Ý sư tỷ là khả năng sau này ta đi vào đó bái sư cơ hội sẽ rất thấp, thậm chí không có nửa cửa?”

Hàn Tông nhìn nàng ta bộ dáng ngơ ngác hỏi.

Điều này hắn tất nhiên là hiểu, hắn còn hiểu nàng ta tới có mục đích gì, chỉ không nghĩ ra người tới lại là nàng ta.

“Tất nhiên, số lượng đệ tử không ít đâu, ngoài trừ đám nhóc mầm như các ngươi lại có đám người thế hệ trước nữa. Ta là còn chưa nói, trưởng lão cũng là chỉ có vài người mà thôi, không phải ai cũng thích thu đệ tử. Ngươi có cái gì để khiến mấy lão đó chú ý đây?”

“Còn nữa, ngươi tuy có tư chất ngang bằng với đám nhóc nội môn. Nhưng trưởng thành ở ngoại môn chắc chắn sẽ chậm hơn nội môn rất nhiều. Chưa kể kẻ nào bên trong đó mà không có thế lực phía sau ủng hộ.”

“Ta được biết ngươi lại là cô nhi, dù tư chất ngang bằng nhưng ngươi lấy đâu ra tài nguyên mà cạnh tranh với chúng? Chẳng lẽ nhờ vào mỗi tháng tông môn cấp phát cho vài viên Linh Khí đan?”

Nói đến câu cuối, nữ tử họ Bạch giống như trào phúng hắn.

Hàn Tông ánh mắt âm u bất định, lời nàng ta nói cũng là phiền muộn mấy tháng nay của hắn. Tu hành chăm chỉ hơn người nhưng tài nguyên không có, hắn vẫn cảm thấy chậm đi rất nhiều.

Khi xưa hắn dùng hơn ba mươi viên trong hơn mười ngày đã muốn đột phá tầng 3.

Hiện tại gần ba tháng khoanh chân, lại có vài viên Linh Khí đan hắn mới có cảm giác chỉ tới gần một nửa của tầng 3 mà thôi. Muốn đột phá tới tầng 4, khẳng định cần thêm bốn tháng. Lại nói cảnh giới càng tăng, tài nguyên cũng tăng theo cấp số nhân.

Nhưng mà nếu có linh thạch hoặc đan dược phụ trợ nhất định sẽ rút lại gấp đôi thời gian, bởi vậy từ khi hết đám linh thạch kia để hắn trở lại tốc độ rùa bò, hắn càng thêm nhớ thương.

“Ý sư tỷ là ta nên bái một vị ở đây làm sư?“.

“Chính xác, ngoại trừ có thể cung cấp tài nguyên cùng chỉ điểm, người ta còn có thể cho ngươi công pháp. Phải biết rằng cần nhiều điểm cống hiến mới có thể đổi công pháp ở Đạo Các.

Thực tế nơi đó cũng chỉ có công pháp cấp cơ bản, một số người được thu nhận mà được truyền cho một bộ không kém gì so với nội môn.

Năm xưa cũng từng có một vị bái sư trong này, sau cùng trở thành hộ pháp.”

“Còn ưu điểm nữa là hình thành cho ngươi một chút căn cơ sau này. Ngươi nghĩ xem, ngươi còn ở đây nhiều năm có ân sư ở Ngoại Môn Phong này ai dám làm gì ngươi? Có một số chuyện khó, ngược lại lại dễ dàng hơn.”

Nàng ta chốt câu này đủ hiểm, mà đây cũng là điều mà Hàn Tông nhắm tới.

Ngoài trừ tài nguyên thì công pháp cũng là mục tiêu hắn động tâm. Ví như hai kẻ tu luyện tu vi ngang nhau, không tính vật phụ trợ vậy thì công pháp chính là thứ quyết định ưu thế thắng bại.

Bớt đi rắc rối lại là có thêm thời gian tu hành, hắn tuy thích an tĩnh ít người chú ý nhưng mà cũng không đến mức im hơi lặng tiếng, mục đích của hắn chỉ cần vài kẻ để ý đến là được.

Vài kẻ ở đây chính là đám cao tầng bên trên, một tên bên trên để ý bằng cả vạn tên bên dưới chú mục, cái hắn cần là tài nguyên, không phải danh tiếng.

Bất kể nơi nào, muốn gây chú ý đều có hai điều cơ bản nhất, chính là khoe cái ngu hoặc khoe cái khôn.

Đối với người ở địa cầu như hắn chỉ là chuyện vặt, quả nhiên một kế “Lăn Đùng Ra Ngất” đã có kẻ chú ý.

Thế giới này người ta chỉ chăm chú vào việc tăng thực lực mà quên đi rằng, tăng nhanh nhất là phải dùng đến cái đầu. Hắn tự tin kế nhỏ kia có thể qua mắt được đám nhóc ngoại môn nhưng sẽ không qua được mấy kẻ già đời.

Cái này cũng sinh ra hai tác dụng, một là làm người chán ghét, hai là để kẻ hứng thú. Hàn Tông có tiền đề làm kẻ khác hứng thú, chính là đệ nhất tư chất ở ngoại môn. Đám người kia chưa có đánh động vội vàng hẳn là còn thăm dò, nhưng hắn lại không đợi được.

“Ý sư tỷ ta đã hiểu, nhưng mà ta không hiểu tại sao sư tỷ lại đến đây nói với ta điều đó?”

Hàn Tông theo đúng trình tự hỏi, quả thật hắn cũng hơi bất ngờ. Không nghĩ tới kẻ hứng thú lại là nhân vật có quan hệ với nàng ta, hoặc nói nàng ta có hứng thú với hắn.

“Bớt xạo que đi, ý ta đến đây hẳn ngươi cũng biết, đi theo ta.”

Nàng liếc xéo Hàn Tông một cái rồi quay đầu đi ngay.

Đã bộ dáng không biết cảm ơn thì thôi đi, nói đến như thế rồi còn giả bộ không hiểu.

Hàn Tông mục đích đã thành, hắn cũng không có nói nhảm thêm nữa mà theo sau nữ tử họ Bạch.

Hai người phi hành ra khỏi Ngoại Môn Phong vài dặm tới gần một ngọn núi, trên đỉnh sơn có một tòa điện nguy nga hơi hướng cổ xưa.

Hắn cùng nàng ta dừng ở dưới sườn núi rồi đi bộ lên, đây là biểu hiện của sự tôn kính với tiền bối.

Nói trắng ra là hai người còn chưa đủ tư cách bay thẳng tới đỉnh.

“Bạch sư muội, sư tôn đang chờ ở trên.”

Một nam đệ tử tuổi chạc mười tám thấy nữ tử bọ Bạch đi tới vội nói, ánh mắt không khỏi liếc qua lại mấy lần trên người nàng ta.

“Ả? Vị này hẳn là Nguyên sư đệ?“.

Bắt gặp cái nhíu mày của nàng ta, gã lảng sang Hàn Tông bắt chuyện.

“À vâng, bái kiến sư huynh.”

“Ha ha, người nhà cả, ta là Lân Lâm Thao. Cứ gọi ta Lân sư huynh là được, sau này có gì không hiểu liền tới tìm ta.”

Hàn Tông nhìn ra gã là đang lấy le với nữ tử họ Bạch, nên cũng không có để ý nhiều, hắn chắp tay khách sáo vài câu cho qua.

“Được rồi, không cần ngươi dẫn, đi theo ta.”

Nữ tử mất kiên nhẫn thúc giục

“A...vậy không được, ta phụ trách dẫn người, để sư tôn biết tội này khó gánh.”

Cơ hội trước mắt như vầy gã làm sao bỏ qua cho được, nữ tử họ Bạch chỉ hừ một tiếng bất mãn.

Tiếp đó ba người đi lên núi, qua nhiều dãy nhà tới trước một sân rộng trăm trượng, nữ tử và Hàn Tông yên lặng đứng ở ngoài, gã họ Lân bước vào trong đại điện.

Chỉ lát sau gã tươi cười đi ra.

“Sư tôn cho gọi, mời Bạch sư muội và Nguyên sư đệ.”

Lân Lâm Thao đứng sang bên đưa tay làm dáng.

Nữ tử họ Bạch không liếc mắt gã lấy một cái lạnh lùng bước qua, Hàn Tông thấy vậy vội vàng bước theo.

Bước tới trước một gian đại điện, cánh cửa cao hơn một trượng điêu khắc thân hình một con voi nhưng mặt lại giống rồng.

Hàn Tông cùng nữ tử cúi thấp đầu cung kính đứng đó.

“Vào đi.”

Qua một khắc từ trong gian điện truyền ra một tiếng, âm thanh nghe như xa mà lại như gần, tiếp đó cánh cửa từ từ hé mở ra một chút đủ để một người đi vào.

Hắn đi theo sau nàng ta, vừa nghe âm thanh này hắn đã đoán ra danh tính, thật không nghĩ tới lại là...

Một gian phòng rộng năm sáu trượng, hai bên treo đầy phù tranh, phù chú, phù văn cùng vài pháp khí. Ngồi trên áng, một vị khoảng chừng sáu mươi đang khoanh chân nhắm mắt.

“Bái kiến Vạn trưởng lão.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.