Đồ đạc trong phòng ngày một tăng, cuối cùng Thành Chu cũng có được thư phòng hắn hằng ao ước.
Mua một bàn làm việc thật to, một giá sách đa năng, còn thêm một chiếc ghế đi kèm nguyên bộ nữa.
Để cái máy vi tính dùng gần bốn năm lên bàn, vốn định thay màn hình tinh thể lỏng, nhưng phải chờ sang năm mới đủ tiền.
Mua một lò sưởi điện tử, mua về rồi mới phát hiện không đủ xài cho hai cha con.
Hồng Diệp coi đây là lý do, thế là vẫn chui vào ngủ chung phòng với ba.
Ba Thành không có tiền mua thêm một cái nữa, đành rưng rưng chịu đựng.
Đồng thời còn tự nhủ, hè đến nhất định phải mua thêm quạt điện! Bấm bấm máy tính, chi ra một khoản gửi cho mẹ già, cũng không dám mang Hồng Diệp đi theo, chỉ lặng lẽ chạy đến một mình.
Từ đây về sau, không cần phải nói, Thành Chu đã nghèo lại còn thêm mạt.
Hai tuần trôi qua, Thành Chu kết thúc kì nghỉ đông, bắt đầu bận rộn với công việc. Vì Hà Sinh bảo bây giờ không có công việc gì ở công trường, xung phong nấu cơm trông chừng nhóc con, Thành Chu cũng có thể yên tâm làm tăng ca kiếm tiền.
Vài ngày sau, các trường tiểu học và trung học cũng lần lượt mở cửa.
Hồng Diệp chính thức trở thành học sinh lớp một của trường tiểu học thực nghiệm Đông Nam Lộ.
Tuy rằng mỗi ngày Thành Chu đi làm về đều mệt như con cờ-hó, nhưng tinh thần cũng tốt lên dần dần.
Qua hai tuần tiếp theo, vẻ mặt kia có thể dùng hai từ “hưng phấn” để hình dung.
Vì sao? Vì những gia đình ở phòng 914 dãy nhà 13 đều không sống sót quá hai tuần! Tất cả đều xảy ra chuyện trong vòng hai tuần sau khi chuyển đến! Mấy bạn thử nghĩ lại xem, gia đình Thành Chu sống ở đây đã hai tuần rồi mà chưa xảy ra chuyện gì hết, hắn mất hứng mới lạ đấy! Hời quá xá con cá luôn! Năm vạn đồng mà mua được phòng bảy mươi vạn mới sốc! Đây là ý nghĩ của Thành Chu suốt hai ngày nay.
Hơn nữa báo chí nói giá nhà đất sẽ tăng vọt trong năm nay, chẳng hạn như khu vực tiểu khu Tam Nguyên nè, đã lên đến tám ngàn năm trăm một mét vuông rồi đấy! Thành Chu có thể không vui sao?! Vì vậy cho dù mỗi ngày bị bác bảo vệ trừng như trừng kẻ thù không đội trời chung, nhưng anh nhà cũng có thể nhìn ra được sự yêu thương và quan tâm không nói thành lời trong ánh mắt ấy, cả ngày về nhà đều cười tươi như bông.
Về tới nhà, mở cửa ra, Thành Chu liền tán thưởng ── Hà Sinh thật tốt làm sao! Xem xem nhà sạch làm sao! Xem xem cơm dẻo thơm làm sao! Xem xem cuộc đời đẹp làm sao! Xem xem…
“Hồng Diệp! Không phải đã bảo phải chờ anh mày về rồi mới được ăn sao?! Mày bắt anh phải nai lưng ra làm lụng vật vã đây này! Ngày nào cũng vậy hết trơn hết trọi! Sao mày lại tham ăn như vậy hả?! Hà Sinh chừa phần cho anh mà mày cũng lấy ăn hết! Có biết ai kiếm tiền nuôi mày không hả?!”
Mí mắt Hồng Diệp không hề giật lấy một cái, vẫn cắm đầu ăn.
“Anh Thành, đừng giận nhóc con mà, anh muốn ăn gì thì tôi làm thêm cho anh cũng được mà.
Đến đây ngồi xuống đi, tôi dọn cơm cho anh nhé.”
Chẳng biết từ lúc nào Hà Sinh trở thành quản gia của nhà Thành, vẫn một thân áo sơ mi ca rô và quần jeans, mang ra một chén cơm từ phòng bếp.
“Hà Sinh, cậu đừng có chiều thằng nhỏ này! Cậu xem nó đi, sắp leo lên đầu ba nó rồi này!”
“Trẻ con mà…”
Tôi đâu có chiều nó, tôi sợ nó thì có! Anh không biết bình thường nó cứ bu theo tôi mà nói những gì đâu, hu hu hu….
Leng keng.
Chiếc thìa rơi xuống sàn nhà.
“Hồng Diệp! Hồng Diệp… Nhóc bị gì vậy?” Thành Chu đổi dép bước nhanh đến cạnh nhóc con, sờ sờ trán nó.
“Hèn chi mấy nay không thấy nhóc mày nói năng gì hết, sinh bệnh mà sao không chịu nói cho anh biết gì hết vậy?” Thành Chu càng nhìn nhóc nhỏ càng thấy nó ỉu xìu.
“Hà Sinh, cậu có để ý thấy nhóc nhỏ không…”
Hà Sinh lắc đầu, vẻ mặt có chút sợ hãi, “Xin lỗi, tôi không có.”
“Không sao không sao, tôi không trách cậu đâu.
Hồng Diệp, bị cảm lạnh phải không? Thấy khó chịu chỗ nào?” Thành Chu vừa nãy còn bày ra uy phong của ba ba, giờ liền ngồi ngay xuống, trong mắt tràn đầy lo lắng.
Có biết không, đầu năm nay tiền thuốc men đắt bỏ mợ luôn đó!
Hồng Diệp tựa lên người hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn.
Đừng nói là thằng cu đang làm nũng hắn nhé? Hiếm khi nào thấy nó ngoan như vầy, ba Thành có chút ưu tư ôm con đứng lên.
Vừa lo cho túi tiền của mình vừa lo cho tình trạng nhóc nhỏ.
“Tôi mang nó đến bệnh viện đây. Chắc do hai hôm nay tôi không đón mà để nó tự đi học về nên nhiễm lạnh rồi.
Hà Sinh, phiền cậu giữ nhà giúp tôi nhé, được không? Bọn tôi quay sẽ về sau.”
Trông mình giống bọn ngốc hay bị nhiễm lạnh lắm sao? Hừ! Nếu như ban ngày không phải ứng phó một người, ban đêm còn phải chống đỡ một người, lại không có thức ăn thích hợp để bổ sung năng lượng, mình đường đường là… Hồng Diệp nhíu mày, không nhớ ra sau chữ “đường đường” ấy rốt cuộc là cái gì.
“Được được, không thành vấn đề.”
Hà Sinh gật đầu.
Hồng Diệp vừa nghe hai chữ bệnh viện thì mắt sáng rực lên.
Nó nhớ tới lần trước tại Nhật Bản, khi ở cùng với tên ngốc kia trong bệnh viện, nơi có không ít thứ giúp nó no bụng và khôi phục sức khoẻ.
Đến đó tìm một chút, có lẽ sẽ tìm được thứ có thể ăn! Thế là nhóc con để Thành Chu mang nó vào bệnh viện.
Tới bệnh viện, bác sĩ chẩn đoán Hồng Diệp bị thiếu dinh dưỡng trầm trọng, trừng Thành Chu chỉ thiếu điều gọi cảnh sát đến còng đầu hắn.
Tội nghiệp anh nhà đổ mồ hôi hột liên tục, giải thích cũng không xong.
Bác sĩ nói gì hắn liền gật đầu.
Sau đó bác sĩ nghe nói Hồng Diệp không có mẹ, lập tức nhìn Thành Chu với ánh mắt “Thì ra là thế”.
Thành Chu cảm thấy thật oan ức mà! Ta đây vừa làm cha vừa làm mẹ, chỉ thiếu mỗi nước cung thằng nhóc này làm ông nội con, mỗi ngày đều phải nhìn nó ăn nhiều như thế, vậy mà còn có thể thiếu dinh dưỡng sao? Bác sĩ muốn để Hồng Diệp lại bệnh viện để quan sát một đêm, bảo Thành Chu hãy về trước.
Thành Chu lo lắng, bác sĩ thấy vậy, nửa đùa nửa thật nói một câu: “Anh yên tâm, con anh ở lại bệnh viện sẽ được chăm sóc còn tốt hơn cả ở nhà luôn ấy chứ.
Các y tá ở đây đều rất có trách nhiệm.”
Thành Chu khổ não nói không nên lời, chỉ có thể tạm biệt Hồng Diệp.
Vừa nghĩ đến ngày mai phải xin nghỉ, vẻ mặt Thành Chu thay đổi ngay lập tức.
Tối nay gió lớn thật! Kéo kín áo ba-đờ-xuy, Thành Chu lặn lội giữa đợt gió lạnh để đi bộ về tiểu khu Tam Nguyên vì tiếc tiền gọi taxi.
Về đến nhà, phát hiện Hà Sinh đang đứng ở ngoài cửa.
“Cậu có đợi thì cũng phải vào trong đợi chứ. Bên ngoài lạnh quá! Mau vào đi.”
Xoa xoa gương mặt bị đông cứng, Thành Chu muốn hỏi cậu vì sao lại không chịu mặc nhiều lên một chút, lạnh như thế mà chỉ mặc mỗi một chiếc áo sơ mi sọc ca rô.
Sau đó lại nghĩ rằng do điều kiện kinh tế Hà Sinh không tốt, nên hắn cũng ngại, không dám hỏi nữa.
Hà Sinh do dự đứng ngoài cửa, đến khi Thành Chu đưa tay kéo thì cậu mới chịu bước vào bên trong phòng.
“Hồng Diệp… Không sao cả chứ?”
“Không sao cả. Bác sĩ nói là suy dinh dưỡng, cũng không biết bình thường nhóc nhỏ ăn nhiều như vậy mà đồ ăn trôi đi đâu mất rồi.”
Thành Chu đổi giày, đi tới ghế sô pha ngồi xuống.
“Tiểu Hà, tôi có chuyện muốn hỏi cậu đây. Ngồi đi.”
“Gì vậy ạ?” Hà Sinh thấp thỏm trong lòng, kéo ghế ngồi xuống đối diện Thành Chu.
“Tiểu Hà, đều là người nghèo với nhau, cậu cũng đừng ngại với tôi. Bây giờ cậu đang sống đối diện đúng không? Một tháng đóng bao nhiêu tiền thuê nhà thế?”
“Ơ…” Hà Sinh gãi đầu, ngẫm lại, nói bừa một con số, “Bốn trăm.”
“Bốn trăm đối với cậu mà nói chắc cũng nặng lắm nhỉ?”
Hà Sinh gật đầu thừa nhận.
“Chừng nào cậu bắt đầu công việc ở công trường?”
“À… Đã kết thúc rồi ạ, tôi đang tìm công việc khác.”
Hà Sinh sợ sệt nói dối.
“Ra là vậy. Hà Sinh, cậu xem như vầy có được hay không, cậu cũng thấy bình thường tôi đi làm về rất trễ, nhiều lúc còn phải tăng ca vào thứ bảy, chủ nhật nữa.
Hồng Diệp còn nhỏ, tan học cần người đón, ăn cơm cần người nấu, để nó ở nhà một mình tôi cũng hơi lo.
Nếu như được thì cậu dọn qua sống cùng chúng tôi nhé? Vừa lúc còn dư một phòng trống.
Tôi không thu tiền thuê nhà của cậu đâu, phiền cậu trông nhà giúp tôi là được rồi, nhất là Hồng Diệp.
Tôi thấy Hồng Diệp cũng thích cậu lắm đó.
Cậu nghĩ sao?”
Hồng Diệp thích tôi á? Sao có thể?! Nó muốn ăn tôi thì đúng hơn đấy.
Huống hồ, bây giờ chẳng phải tôi đang sống ở nhà anh đấy sao? Hà Sinh bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ sát đất hướng ra ban công.
“Hà Sinh?”
“Được ạ.”
Chiếc rèm cửa sổ sát đất được vén lên, im ắng, không nhìn ra chút khác thường nào.
“Cậu đồng ý sao? Thật tốt quá! Vậy mai cậu dọn tới nhé? Có cần tôi giúp không? Tôi nhớ hình như còn chiếc giường xếp trong nhà đấy, mai tôi lấy ra luôn cho.”
“Cảm ơn nhé, anh Thành.”
Hà Sinh nhìn Thành Chu, không biết người trước mắt này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực.
Bất quá anh ta còn có một đứa con thích ăn oan hồn, có thể nghe thấy cậu, biến cậu thành thực thể, hẳn là sẽ đối phó được với thứ trong phòng kia.
Nhưng bình thường anh Thành trông giống như người thường, nên tóm lại là không biết anh ấy có làm được không nhỉ? Có cần phải nhắc anh ấy rằng thứ kia sắp xuất hiện không? Có cần bảo anh ấy rời nhà này không?
“Tiểu Hà, quyết định vậy nhé. Muộn rồi, cậu cũng sớm nghỉ ngơi đi. Ngày mai tôi còn phải xin nghỉ việc ở công ty để đến bệnh viện chăm Hồng Diệp nữa. Haizzz…!”
“Anh Thành…”
“Ừ?”
“Anh có thể đối phó được đúng không?” Thành Chu cho rằng cậu đang hỏi hắn có thể xin nghỉ việc được hay không, miễn cưỡng gật đầu đau khổ.
Hà Sinh an tâm, tạm biệt rồi rời đi.
Nửa đêm, Hồng Diệp đi loanh quanh trong bệnh viện, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề.
Thứ trong phòng kia vẫn chưa hành động rõ ràng, lý do thứ nhất là cảm giác được nó không dễ chọc, lý do thứ hai là đang thăm dò thực lực của Thành Chu.
Tối nay nó không về nhà, chỉ có Thành Chu ngu ngốc kia ở một mình, nếu thứ kia muốn tiêu diệt từng chút một hoặc tìm ra thực lực của Thành Chu, thì đêm nay hẳn là cơ hội tốt nhất.
Sao bây giờ? Nên quay về xem thử không nhỉ? Nếu như oan hồn kia mà ăn Thành Chu… thì món ngon cuối cùng mà mình dày công chuẩn bị sẽ không còn nữa ư? Nhưng… nhìn phòng bệnh trước mắt, ngửi ngửi.
Hồng Diệp không muốn buông tha con quỷ ăn vụng óc người đang trốn trong nhà xác này.
Mùi vị của con quỷ cũng tạm được, chắc hẳn là đã trốn trong bệnh viện rất lâu để ăn óc người tăng sức mạnh, hôm nay bởi vì tham tăng sức mạnh mà lại chẳng muốn tốn công hấp thụ tinh hoa nhật nguyệt mà chạy đến ăn óc người. Cơ mà cũng vì nguyên nhân như vậy nên hương vị của nó mới khơi dậy hứng thú cho nhóc nhỏ nó đây.
Ừ, sao bây giờ? Bóng hình nho nhỏ vừa suy nghĩ phải làm thế nào, vừa bước chân vào phòng bệnh.