Hồng Diệp nhìn sang Thành Chu, hỏi hắn, “Muốn gã này không?”
Thành Chu say sưa nhìn cuộc đối đáp qua lại của Hồng Diệp và bộ xương, cho rằng nhân viên ở đây chẳng những hành động chuyên nghiệp mà ngay cả lời nói thốt ra cũng hết sức phù hợp với hoàn cảnh.
“Được, anh hướng dẫn viên này…”
“Tư Đồ.” Bộ xương đáp.
Thành Chu không nỡ để gã tiếp tục quỳ dù đó có là diễn kịch, vội bảo gã đứng lên.
Tư Đồ nghe lời đứng lên.
“Chào Tư Đồ, hiện giờ công việc mỗi người cũng khó khăn, nếu anh muốn đi theo chúng tôi thì tốt quá rồi. Cơ mà chúng tôi đành phải nói trước là…”
Tư Đồ nín thở, không biết Thành Chu sẽ yêu cầu gì.
“Thật ra hôm nay tôi quên mang theo ví tiền, vậy nên cho dù anh dẫn bọn tôi đi thăm quan các quầy hàng thì bọn tôi cũng không có cách nào để chi trả cả, cũng vì vậy nên anh tất nhiên sẽ không nhận được tiền hoa hồng. Nếu như anh chấp nhận việc này thì chúng ta sẽ đồng hành cùng nhau, anh thấy thế nào?”
Tư Đồ ngẩn ngơ, cái này xem như đồng ý rồi phải không? Còn vụ chi trả với tiền hoa hồng là đùa sao?
“Tôi đồng ý hợp tác cùng ngài, thề sống chết bảo vệ sự an toàn của ngài.” Tư Đồ thận trọng hứa hẹn, bởi vì đây là tế phẩm của người mà gã sẽ phục tùng nên hiển nhiên là phải bảo vệ thật tốt rồi.
Được rồi, nếu anh muốn diễn nguyên bộ thì cứ diễn đi. Thành Chu vỗ vỗ bả vai Tư Đồ, xem như đã chấp nhận gã. Cơ mà trang phục bộ xương này được thiết kế chuẩn quá, nhìn giống thật mà sờ cũng giống thật.
Hà Sinh gật đầu mỉm cười với Tư Đồ, năng lực của người này mạnh hơn cậu nhiều lắm.
Hồng Diệp mở miệng, “Tôi tên là Hồng Diệp, đừng gọi tôi là đại nhân.”
Tư Đồ hành lễ một lần nữa, nhanh nhẹn đứng dậy dâng tiền vàng bằng hai tay.
Thành Chu thò tay cầm qua một đồng. Ơ, nặng nhỉ? Không biết làm từ vật liệu gì nhỉ? Trông chất lượng và sức nặng của mấy đồng tiền vàng, có thể nhận thấy người đầu tư cho lâu đài ma này cũng chịu chơi ghê gớm.
Ước lượng tiền vàng, Thành Chu ưỡn ngực cười nói, “Tư Đồ, chỗ anh có bao nhiêu tiền vàng thế? Có thể cho chúng tôi xin thêm mấy đồng nữa được không?”
Tư Đồ ngại ngùng đáp: “Mười đồng tiền vàng này đã là tất cả tài sản của tôi rồi. Nếu như ngài còn cần, tôi sẽ ra ngoài giúp ngài tìm xem xem, nhưng không chắc là tìm được đâu nhé.”
“Ha ha, thôi cũng không cần lắm, mười đồng cũng được.” Hình như mười đồng là đổi được một bộ dụng cụ nấu ăn nhỉ? Thôi đủ rồi, làm người không được tham lam quá.
Thành Chu đón lấy mười đồng tiền vàng Tư Đồ vừa đưa, tiện tay bỏ vào trong túi đóng gói của Hồng Diệp.
Hà Sinh nhịn không được, tiến lên giữ lấy túi đóng gói, “Để em giữ cho, không khéo chút nữa bị lạc mất.”
Thành Chu nhìn ngó xung quanh, mới đầu hắn còn lo bốn người ở chỗ này ca múa diễn trò sẽ bị mọi người vây xem, không ngờ chẳng ai để ý bọn hắn cả.
Có lẽ những cảnh như thế này đã diễn đi diễn lại nhiều lần rồi chăng? Tất cả mọi người đã xem chán rồi hả?
Hà Sinh nói gì đó bên tai Tư Đồ, Tư Đồ hiểu ý cười cười, dẫn cả đám đi dạo trong lâu đài ma.
Tiền vàng trong lâu đài ma cực khó tìm, xuất hiện hên xui, mà tiền vàng hiện ra ở chỗ nào rồi thì hiếm khi thấy nó ở đó lần nữa.
Dưới chỉ dẫn của Tư Đồ, mãi cho đến mười giờ rưỡi bọn hắn mới tìm được tổng cộng thêm mười một đồng nữa.
Tư Đồ bật mí rằng, vào một thời điểm nhất định mỗi đêm, lâu đài ma sẽ xem lượng du khách đến mà xuất tiền vàng ra, số lượng xuất ra cũng đã được tính toán hợp lý.
Du khách đông như vậy mà tìm được trên mười đồng là tinh mắt và may mắn lắm rồi; số khách tìm được trên năm đồng chỉ khoảng 5% thôi đấy.
Mặt khác, quầy phục vụ cũng sẽ căn cứ vào biên lai của khách hàng để tính phiếu tích luỹ, cứ mỗi phiếu tích luỹ đạt đến năm trăm tệ là sẽ được tặng một đồng tiền vàng.
Thành Chu bắt đầu tính toán xem chừng nào lâu đài ma sẽ đóng cửa nếu chẳng có du khách nào chịu tiêu tiền.
Không biết Tư Đồ có nhìn ra ý nghĩ của hắn hay không mà ken két cười nói: “Người tới nơi này căn bản đều có chi tiêu cả, ít nhất là mua chút đồ uống hoặc các loại đồ ăn vặt. Trong lâu đài ma còn có nhà hàng đặc biệt, không ít thực khách đến đây để tận hưởng không khí ma ám. Nếu dẫn theo bạn gái thì có thể dẫn cô ấy đi xem phim kinh dị ở rạp chiếu với hiệu ứng đặc biệt. Các trò chơi đánh quái vật, bắt ma này nọ cũng tính tiền.”
“Gian thương…”
“Người ta kinh doanh mà anh.” Hà Sinh chen vào.
Thành Chu vừa hâm mộ vừa ghen ăn tức ở, “Ai nói? Chỉ cần đầu tư nhiều vốn là kiếm được nhiều tiền chứ gì?”
“Cũng không hẳn.” Tư Đồ chợt trả lời: “Nếu như sẽ không biết kinh doanh hoặc trong nội bộ có sâu mọt, hoặc gặp phải các tai nạn tự nhiên hay nhân tạo thì dù vốn nhiều cũng có ngày mất hết.”
Thành Chu cảm thấy cách nói chuyện của Tư Đồ hơi kì quặc nhưng vẫn không để ý. Thời gian không còn sớm, bọn hắn cũng nên đổi phần thưởng rồi về nhà thôi.
Đến quầy đổi phần thưởng ở lối ra, Thành Chu thả Hồng Diệp xuống, ra hiệu Hà Sinh đưa túi đóng gói cho hắn.
Hai mươi đồng tiền vàng đổi được phần thưởng hạng tư – một bộ nồi trị giá năm trăm tệ.
Hà Sinh thấy hắn đổ ra hai mươi đồng tiền vàng định giao toàn bộ cho nhân viên đổi quà liền bắt ngay lấy tay hắn, “Anh Thành, anh làm gì vậy?”
“Đổi phần thưởng ấy mà.” Thành Chu khó hiểu nhìn cậu.
Hai nhân viên nhìn bọn hắn đổ tiền vàng ra vèo vèo bèn rất kinh ngạc, trong đó một nữ nhân viên hơi lớn tuổi vội vàng tiến lên kiểm kê.
“Thật tuyệt vời, tìm được quá trời tiền vàng luôn.” Một gã béo tuổi trung niên dẫn theo vợ đứng cạnh bên trầm trồ.
Thành Chu khách khí cười cười, “Bọn tôi đông người nên chia nhau ra tìm mới được ngần này đấy.”
“Ha ha, đúng thật, gia đình chúng tôi cũng vào xem nhưng bị hù tá lả rồi lại đi dạo mấy quầy hàng nên không có tìm tiền.”
Hà Sinh muốn chen vào nói mấy lần nhưng không có cơ hội.
Hồng Diệp cười, cũng không biết đang cười cái gì.
Thành Chu đứng tám nhảm với gã béo trung niên, nhân viên nữ thì vùi đầu kiểm kê số tiền vàng, nhưng kiểm tới kiểm lui liền phát hiện có gì đó không đúng bèn vội chia tiền vàng thành hai đống.
Nhân viên nữ ngẩng đầu, trên mặt là nụ cười khách sáo giả tạo, nói với Thành Chu: “Thật xin lỗi nhưng thưa ngài, số tiền vàng mà ngài đưa ra chỉ có mười một đồng là có giá trị, còn mười đồng kia không thuộc về quyền sở hữu của lâu đài ma, kính xin ngài thu hồi.”
“Làm sao được? Rõ ràng là tìm được bên trong lâu đài ma của các người mà, chẳng lẽ các người muốn chối bỏ sao?” Thành Chu giận dữ, phần thưởng từ một bộ nồi trị giá năm trăm tệmà tuột xuống thành hàng muỗng nĩa bán dạo ven đường sao? Coi chịu nổi hông?
“Thưa ngài, xin ngài đừng đùa. Mười đồng tiền vàng này rõ ràng được làm từ kim loại, mà tiền vàng của chúng tôi là bánh bích quy được bọc giấy vàng, chỉ cần ngài cẩn thận xem xét sẽ phát hiện ra sự khác biệt. Hơn nữa trọng lượng của chúng cũng không giống nhau.” Nữ nhân viên nhìn Thành Chu như nhìn bọn lừa đảo đần độn.
Gia đình gã béo trung niên cũng giật mình nhìn hắn. Tiền vàng mới quăng ra của lâu đài ma mà đã bị làm giả rồi hả? Gì mà nhanh vậy?
Gã cảm thán, thật bó tay với bọn lừa đảo thời nay rồi.
Thành Chu nhấc hai đồng tiền vàng lên, quan sát cẩn thận.
Ánh sáng trong lâu đài ma quá u ám, số tiền vàng Tư Đồ tìm được cũng vứt thẳng vào trong túi, hắn chưa hề chạm qua. Giờ cầm lên liền thấy khác hẳn, tuy hoa văn bên ngoài giống nhau, nhưng cân nặng trên hai tay hoàn toàn không đồng đều.
Nhân viên nữ còn nói: “Tiền vàng của lâu đài ma chúng tôi còn được xem như bánh ngọt ăn được, lấy tay tách ra sẽ thấy. Ngài tách tiền vàng của ngài ra thử xem?”
Thành Chu gượng chín mặt, quay đầu nhìn Tư Đồ, vừa thẹn vừa giận kiêm thêm tổn thương mà hỏi: “Sao anh gạt tôi?”
Tư Đồ cũng rất ngạc nhiên, “Sao ngài lại dùng tiền vàng tôi đưa để đổi lấy bộ nồi? Còn đổi những mười đồng một lượt?”
Thành Chu trừng gã, “Tôi không đổi lấy bộ nồi thì đổi lấy cái gì? Đổi tiền à?”
“Đương nhiên là để đổi tiền mà.”
“Bớt giỡn.”
Nhân viên nữ rùng mình một cái, nhích lại gần đồng nghiệp, nhỏ giọng hỏi: “Người kia đang nói chuyện với ai vậy cà?”
Người đồng nghiệp lắc đầu, cầm điện thoại chuẩn bị gọi bảo vệ.
Đứa con gái của gia đình gã béo chợt cất tiếng cười nhạo, “Mỗi tên lường gạt là một diễn viên, lời này quả nhiên rất đúng mà.”
“Tiểu Phỉ!” Mẹ cô bé lập tức ngăn lại.
Ánh mắt gã béo rơi xuống mặt bàn.
Thành Chu hết sức xấu hổ và tức giận, đỏ mặt quét mười đồng tiền vàng vào trong túi đóng gói.
“Đợi một chút!” Gã béo đột ngột chặn tay Thành Chu, “Phiền anh cho tôi xem tiền vàng trong túi một chút.”
“Mình à!”
“Cha à!”
Hai mẹ con đồng thanh hô lên.
Hà Sinh cuối cùng cũng tìm được khoảng trống để xen vào, khẽ nói với Thành Chu: “Anh Thành, anh bị hâm rồi sao? Tiền vàng anh Tư Đồ đưa cho anh làm sao có thể là tiền giả làm từ bánh bích quy được? Cái đó là tiền vàng thiệt đó!”
Thành Chu, “…!”
Tư Đồ gật đầu với hắn, chân thành nói: “Thiệt mà, có thể đổi thành tiền thiệt mà.”
Thành Chu nuốt ngụm nước bọt, vô thức gạt phăng tay gã béo ra.
Gã béo trung niên vẫn chưa từ bỏ ý định mà tiếp tục chèo kéo, “Tôi là chủ tiệm vàng đấy. Mấy đồng tiền vàng của anh rất thú vị, anh có thể cho tôi xem một chút không? Biết đâu…”
“Cảm ơn, không cần, tôi nhớ ra rồi. Mười đồng tiền vàng này là do tôi mang từ nhà ra đây nhưng bất cẩn để lẫn lộn với tiền vàng của lâu đài đấy… Ha ha, tạm biệt.” Thành Chu quấn túi đóng gói lại vài vòng, nắm chặt cứng trong tay, tay còn lại dắt con chạy đi.
Tất cả đều biết rõ Thành Chu đang nói láo.
Nữ nhân viên gọi điện thoại cho bảo vệ trước tiên để bọn họ mau đến, sau đó liên lạc ngay với cấp trên.
Trung niên mập mạp cũng chặn đường Thành Chu, sống chết đòi xem tiền vàng của hắn.
Ba bên giằng co ầm ĩ khiến du khách chú ý, dần dần có nhiều người kéo qua đây hóng hớt.
Thành Chu gấp đến mức đổ mồ hôi đầy đầu, thấy Tư Đồ theo sát hắn không rời bèn nhỏ giọng oán giận nói: “Sao anh nỡ biến dáng vẻ tiền vàng thật thành tiền vàng trong lâu đài ma vậy hả?”
Tư Đồ cười ken két, “Nhập gia tùy tục.”
“Rốt cuộc thì anh là ai? Vì sao lại cho tôi tiền vàng? Anh theo bọn tôi để làm gì?”
“Tôi đã nói rồi mà.”
“Không phải anh đang diễn kịch sao?”
“… Chẳng lẽ ngài không hề nhìn ra tôi là cái gì sao?”
“Không cần biết anh là cái gì. Giờ sắp rời lâu đài ma rồi thì phiền anh cách xa tôi ra một chút.”
“Tôi có thể cách xa ngài ra một chút, nhưng Hồng Diệp lại muốn tôi theo sát ngài. Huống chi ngài đã đồng ý và nhận quà bái lễ của tôi rồi.”
“Thì tôi trả lại…”
“Đó là vàng ròng 24K thứ thiệt, một đồng năm mươi gram, mười đồng năm trăm gram, trị giá bao nhiêu thì ngài cứ tính đi… Ngài muốn trả lại cho tôi thật ư?” Tư Đồ vẫn không hiểu nổi Thành Chu, đành phải dò hỏi lần nữa.
Một lời nói ra đập phát chết luôn!
Chỉ cần năm trăm tệmà Thành Chu đã chịu bỏ ra một ngụm tinh khí, huống chi bây giờ được nhận hơn một trăm nghìn tệ!
Thành Chu thấy bảo vệ chạy đến, cũng không biết vì sao mà có tật giật mình. Hắn có biết giải thích làm sao về lai lịch mớ tiền vàng kia đâu, mà Tư Đồ rõ ràng là không thể hiện ra để bào chữa giúp hắn được.
Giờ thì hay ho rồi! Anh nhà thừa nhận, hắn đã nhìn ra ánh mắt của hai nhân viên và gia đình gã béo – đó là ánh mắt sợ hãi – vì hiện tại hắn đang nói chuyện với không khí mà!
Ban nãy hắn còn khăng khăng bảo đã tìm được đống tiền vàng này trong lâu đài ma, mà hình dạng tiền vàng thật và tiền vàng giả của lâu đài cứ giống nhau như đúc, nếu như lũ người của lâu đài ma thấy hơi tiền nổi máu tham mà bảo rằng số tiền vàng ấy là của bọn chúng thì…
“Anh có cách nào giúp bọn tôi trốn khỏi đây không?” Trong lúc bối rối Thành Chu vội hỏi Tư Đồ rồi ôm chầm lấy Hồng Diệp, nhét tiền vàng vào trong ngực nó, dặn dò nó phải giữ cho thật kĩ.
Hồng Diệp dễ dàng đồng ý ngay, vàng đến trong tay nó thì phải là của nó rồi, vừa đủ lắp mạng mẽo và mua máy tính luôn. Ừ, chắc chắn phải mua loại mới nhất và đắt tiền nhất ấy!
“Ngài sợ cái gì?” Tư Đồ không hiểu vì sao bên người đã có Hồng Diệp mạnh như vậy mà Thành Chu vẫn cứ xoắn lên như thế.
“Anh có thể xuất hiện để chứng minh rằng tiền vàng này là của anh cho tôi không?”
“Không thể.”
“Thì đó! Lỡ cảnh sát đến rồi thì tôi giải thích như nào đây?!”
Cảnh sát sao? Trong mắt Tư Đồ hiện lên một vòng sáng hoài niệm.
“Đi vào lâu đài ma.”
“Cái gì?”
“Đi ngay!”