Thành Chu cất tiền chi tiêu trong nhà mà Hà Sinh chuyển lại cho mình rồi tiến lên chuyến xe lửa đi đến nội thành núi Cửu Hoa. Bởi lẽ, Tư Đồ nói rằng, ngoại trừ trên người Thành Chu thì nơi phát ra tín hiệu mạnh nhất của Hồng Diệp là ngay tại núi Cửu Hoa.
Thành Chu nghĩ mãi mà không biết vì sao Hồng Diệp lại có thể chạy từ thành phố Tử Kim đến núi Cửu Hoa trong thời gian ngắn như vậy, nhưng bây giờ ngoại trừ manh mối này ra thì hắn cũng không biết phải tìm kiếm Hồng Diệp như thế nào, đành nghe theo lời Tư Đồ vậy.
19:03 tối, chuyến xe lửa đến Trì Châu khởi hành.
Khi xe lửa khởi hành, trên hành lang cũng không thiếu người qua lại tìm kiếm chỗ ngồi của mình hoặc sắp xếp hành lý.
Một dãy ghế ba người ngồi, Thành Chu mua vé có lối đi nhỏ. Ở vị trí chính giữa và cạnh cửa sổ là một đôi vợ chồng, người chồng thì gầy nhom không có lấy một chút tinh thần, người vợ thì có dáng người đầy đặn và tướng mạo hiền lành.
Khi Thành Chu ngồi xuống, người vợ hiền lành kia bắt đầu tán gẫu cùng hắn.
“Anh là người ở thành phố Tử Kim à? Định đến đâu vậy? Tôi thấy anh không mang hành lý…Là về nhà sao?”
“À, tôi có chút việc phải đi Trì Châu gấp.” Thành Chu chẳng muốn nói chuyện chút nào, nhưng hắn lại không làm mặt lạnh được nên chỉ có thể vất vả ứng phó.
“Anh kết hôn chưa? Có con chưa?”
“Có, tôi có con trai.”
“Ừ, thật tốt. Vậy anh làm nghề gì?”
“Nhân viên bán hàng.”
“À, việc đó kiếm được nhiều tiền đấy, tuy hơi cực chút. Các anh bán cái gì?”
“Một ít sản phẩm điện tử.”
“Ơ, sản phẩm công nghệ cao! Vậy mỗi tháng thu nhập của anh chắc khá lắm nhỉ?”
“Bình thường thôi, tôi chỉ là nhân viên kinh doanh bình thường thôi.” Thành Chu thật sự không muốn trả lời mấy câu hỏi của người vợ nữa, bèn lấy điện thoại di động ra làm bộ như xem tin nhắn.
Người vợ như hoàn toàn không thấy Thành Chu đã mất kiên nhẫn, đảo mắt lại phát hiện ra chủ đề mới.
“Mấy mảnh tua rua trên vòng tay anh nhìn lạ quá, làm từ gì vậy? Trông như gỗ ấy.”
“Đúng là làm từ gỗ đấy, mấy món đồ chơi rẻ tiền ấy mà.” Thành Chu nhét vòng dây bện màu đỏ có hai mảnh tua rua trên tay trái mình vào trong tay áo.
Người vợ lắc đầu, “Nhưng mà hình dạng không đẹp lắm, thoạt nhìn… như là bài vị ấy.”
Chị nhìn đúng rồi! Chúng nó chính là bài vị mà. Hai mảnh tua rua là bài vị siêu nhỏ chỉ cỡ chiếc móng tay do đại sư Tư Đồ làm ra, còn vòng tay đỏ là do Hà Sinh khéo tay bện lại.
Thành Chu đang định tìm cớ tránh đi vấn đề này, chợt nghe vang lên bên tai: “Chào ngài, xin hỏi bên cạnh ngài còn chỗ trống không?”
Người hỏi là một bà lão tóc hoa râm khoảng hơn sáu mươi tuổi, đứng trên lối đi nhỏ cạnh Thành Chu. Bên cạnh bà là một cô bé đang đứng cúi đầu khoảng chừng tám, chín tuổi.
“Có ạ.” Thành Chu lấy làm lạ, tự động ngẫm lại câu hỏi của bà lão một lần, sau đó…
Hắn lập tức dựng tóc gáy, tay phải bắt ngay lấy cổ tay trái của mình. Hắn thậm chí không dám quay đầu nhìn sang người vợ kế bên… Bảo sao hắn cứ thấy chị ta mãi lải nhải, còn anh kia mãi im lặng… Thì ra bọn họ lại là…!
“Mẹ! Mẹ xem mẹ vừa doạ người ta kìa.” Người vợ trách cứ.
Chồng chị ta rốt cục cũng mở miệng, “Mẹ, mẹ với Tiểu Mạn ra trước ngồi đi. Tiểu Mạn, dẫn bà ra trước ngồi đi con.”
Cô bé tên Tiểu Mạn kéo bà lão đến chỗ ngồi phía trước.
Người vợ quay qua xin lỗi Thành Chu: “Xin lỗi anh, mẹ tôi…” Đoạn, chị giơ ngón tay lên chỉ vào trán của mình, “Tuổi lớn rồi nên có hơi lẩm cẩm chút.”
Thành Chu miễn cưỡng cười, người vợ quay lại với khuôn mặt tươi cười nhưng rất khó coi.
Bà lão mới vừa ngồi xuống hàng ghế phía trước lại đột ngột đứng lên, quay người tựa lên ghế, hai tay khô gầy nắm chặt lấy thành ghế, cặp mắt đục ngầu nhìn thẳng vào Thành Chu: “Nó có ổn không?”
“Ai cơ?” Thành Chu bị bà lão nhìn chằm chằm đến ngây người, lưng dán chặt lên ghế dựa như muốn cách bà già ra xa xa một chút.
“Nó có ổn không?” Bà lão lại hỏi.
Thành Chu quay đầu nhìn sang người vợ – con dâu của bà lão.
Sắc mặt người vợ trở nên xấu xí, đứng lên ấn bà lão ngồi xuống, đồng thời thấp giọng quát bảo con gái trông chừng bà lão.
Cô bé ra sức kéo bà lão mong bà ngồi xuống.
Bà lão cứ nhìn chòng chọc vào Thành Chu, hai con ngươi đục ngầu bỗng chảy xuống hai dòng nước mắt, hỏi lại lần nữa: “Nó có ổn không?”
Thành Chu ngồi không yên.
Vì sao sau khi gặp Hồng Diệp hắn cứ mãi gặp phải những chuyện như thế này?
“Thật xin lỗi.” Người chồng ngồi ở vị trí cửa sổ đứng dậy sau khi xin lỗi Thành Chu.
“Để anh đổi vị trí với Tiểu Mạn. Bệnh của mẹ càng ngày càng nặng, phải có người trông coi mới được.”
Người vợ thì thầm hai tiếng, đứng dậy nhường đường.
Thành Chu bước ra lối đi nhỏ, cũng chủ động đề nghị: “Hay để tôi đổi chỗ ngồi với các vị?”
“Ây da, như thế kia là tốt nhất rồi. Tôi đã nói với bố nó nên mua vé ngồi chung cho cả nhà, thế mà bố nó bảo ngồi lẻ ra một mình thì buồn, đòi tách đôi. Anh xem bây giờ ảnh hối hận rồi kìa!” Người vợ vội vàng tỏ ý cảm ơn.
Thành Chu gật gật đầu với chị, quay người đi tìm nhân viên phục vụ. Hắn định đến toa ăn một lát, đợi gia đình này dàn xếp ổn thoả rồi sẽ quay lại.
“Xin chào, cho hỏi toa ăn ở toa thứ mấy ạ?”
Nhân viên phục vụ đứng nghỉ tại chỗ nối tiếp các xe thu hồi đường nhìn ngoài cửa sổ, quay đầu lại, “… Toa 14.”
Gã đàn ông đứng cạnh cửa sổ bên kia cũng quay đầu lại nhìn nhìn Thành Chu.
Thành Chu phát hiện người này đang lén hút thuốc, mà kì lạ là nhân viên phục vụ đứng gần đó lại không nhắc nhở gã.
“Cảm ơn.” Thành Chu cảm ơn nhân viên phục vụ.
“Ngài định đi đến đâu?” Nhân viên phục vụ chợt cất tiếng hỏi.
Thành Chu dừng bước xoay đầu, “Trì Châu.”
“Có thể đưa giúp tôi một phong thư không?”
“Hả?” Thành Chu kinh ngạc.
Gã đàn ông hút thuốc lén ở gần đấy cũng nhìn Thành Chu đầy quái gở.
Nhân viên phục vụ không đợi Thành Chu đồng ý liền móc ra một con hạc giấy được gấp rất cẩn thận từ ví tiền.
“Cứ mỗi mười hai giờ đêm, cô ấy sẽ đến giao lộ đầu tiên có thể nhìn thấy xe lửa ở gần ga để chờ tôi. Trước kia cô ấy luôn đứng ở sân ga đợi tôi, nhưng về sau người ta không cho cô ấy vào dù cô ấy có mua vé đi chăng nữa.”
Thành Chu lui về sau một bước, lúc này anh nhà mới phát hiện đồng phục của người nhân viên phục vụ này tuy sạch sẽ nhưng kiểu dáng đã có phần lỗi thời.
“Xin ngài đấy!” Người nhân viên phục vụ điển trai khẩn cầu Thành Chu với ánh mắt đầy bi thương.
“Xin lỗi, nhưng tôi…”
“Xin ngài!” Nhân viên phục vụ định thò tay giữ lấy Thành Chu, nhưng vào lúc sắp chạm vào hắn thì anh nhảy lùi về một bước.
“Xin lỗi ngài, tôi không có ý mạo phạm ngài, tôi chỉ… quá nóng vội mà thôi… Chúng tôi đã chờ đợi quá lâu, đã sắp mất hết hy vọng rồi. Xin ngài, van ngài, chỉ cần ngài chuyển bức thư này giúp tôi, tôi sẽ đồng ý giao tất cả tài sản của tôi cho ngài!” Nhân viên phục vụ nói xong lôi ra một chồng tiền mặt dày cộm từ túi tiền.
Thành Chu… cũng không biết vì sao mình lại vươn tay đón lấy cánh hạc giấy kia… Có lẽ do xấp tiền mặt, hoặc cũng có lẽ do ánh mắt vô cùng đau thương và tuyệt vọng của người nhân viên phục vụ.
Lúc này, ánh mắt của gã hút thuốc khi nhìn Thành Chu đã chuyển từ quái gở thành hoảng sợ, nhất là khi gã chứng kiến Thành Chu nhận lấy một con hạc giấy nhuốm máu và một xấp tiền dày từ không khí, thế là sợ đến bóp tắt điếu thuốc, giơ chân định… Gã vốn định chạy đấy, nhưng đôi chân gã lại mềm nhũn cả ra nên cuối cùng ngã ngồi trên mặt đất.
Toàn bộ đầu óc Thành Chu đều bị cuốn lấy bởi sự kiện ma quái mà hắn vừa phải gặp lại nên không để ý đến hành động của gã hút thuốc kia.
Hắn cúi đầu nhìn nhìn cánh hạc giấy trắng và xấp tiền giấy trong tay, lúc ngẩng đầu thì đã không thấy bóng dáng nhân viên phục vụ đâu nữa, đành méo miệng cười mà còn xấu hơn cả khóc.
Thành Chu đi đến bồn rửa tay trong WC, lẳng lặng giơ xấp tiền lên trên thùng rác…
“Đừng ném! Giữ lại đi, xài được đó.”
Bên tai Thành Chu vang lên giọng nói quen thuộc… Là Hà Sinh.
Hu hu…Vì sao lúc nãy cậu với Tư Đồ chẳng chịu nói lời nào? Chúng bây hẳn đã sớm phát hiện nhân viên phục vụ kia là… ma rồi phải không?
Thành Chu thầm oán trách hai con ma nhà mình, thu bàn tay đang lơ lửng trên thùng rác về mà buồn rầu nhìn xấp tiền trên tay, không biết nên cất nó ở đâu mới tốt.
Người qua lại không thấy xấp tiền trong tay Thành Chu thì không nói, nhưng kẻ nhìn thấy thì nhao nhao chạy trốn hắn.
Cuối cùng Thành Chu vẫn cất con hạc tiền giấy và tiền vào trong túi áo khoác.
Kẽo kẹt! Cánh cửa nhà vệ sinh đối diện mở ra, một người đàn ông cao gầy mặc áo len bước ra.
“Thành Chu?”
Thành Chu nhìn lại thì thấy cảnh sát Mông, bèn vô thức co giò bỏ chạy.
“Thành Chu cậu đứng lại đó cho tôi!” Cảnh sát Mông vừa định đuổi theo Thành Chu nhưng chợt dừng bước che miệng liên tục ho khan vài tiếng rồi lại đưa tay đấm đấm lồng ngực của mình.
Thành Chu đứng lại, đã đến trước toa ăn rồi, hắn có chạy cũng chẳng thoát.
“Khục khục! Sao cậu lại ở chỗ này?” Cảnh sát Mông bước nhanh đến đẩy Thành Chu lên cửa sổ xe lửa bên cạnh.
Gã đàn ông hút thuốc đang liều mạng thổi vào lòng bàn tay chợt thấy Thành Chu quay trở lại liền trừng lớn cặp mắt, sợ hãi vịn tường đứng lên, sợ hãi vượt qua cảnh sát Mông, đến khi sắp vào toa ăn thì ngã oạch thêm cái nữa rồi nhào vào toa xe đầy khí người.
Phần tử có hành tung đáng ngờ! Bệnh nghề nghiệp trỗi dậy, cảnh sát Mông quét mắt nhìn gã đàn ông kia, ghi nhớ ngoại hình và đặc thù của gã.
Sự trẻ trâu của Thành Chu đã sớm bị xoá nhoà theo ánh mặt trời chiều, nhường chỗ cho vẻ khúm núm của một người dân nhỏ bé luôn sợ công-kiểm-pháp. Anh nhà nghe cảnh sát Mông truy hỏi bèn thành thật hồi đáp: “Tôi phải đến núi Cửu Hoa tìm con tôi.”
“Hồng Diệp ở núi Cửu Hoa ư? Sao nó có thể chạy xa đến như vậy? Có người bắt nó đến đó sao? Bọn cướp bảo cậu đến núi Cửu Hoa trả tiền chuộc người?”
“… Cũng gần như thế.”
Cảnh sát Mông nhíu mày, “Cái gì mà ‘cũng gần như thế’? Khục khục khục!”
“Cảnh sát Mông, anh không sao chứ? Trông anh có vẻ không khoẻ, có khi nào nhiễm bệnh rồi không?” Thành Chu hơi lo lắng hỏi.
Cảnh sát Mông lắc lắc tay, “Không sao cả. Trước tiên cậu phải đi cùng tôi tìm đồng sự ở phân cục, sau đó kể lại thật rõ toàn bộ sự việc của cậu, Trần Nhan và con cậu. Lần này cậu không được phép giấu diếm bất cứ thứ gì cả, cảnh sát ở phân cục không dễ nói chuyện như tôi đâu. Vụ án này không nhỏ, cấp trên rất xem trọng.”
“Phân cục? Cấp trên? Đã chuyển giao vụ án rồi hả?”
“Ừ. Vụ án này liên lụy đến khá nhiều đối tượng, lúc tôi chuyển giao vụ án Trần Nhan cho một đồng nghiệp khác thì liền có người từ phân cục liên hệ với chúng tôi, bảo chúng tôi cung cấp thêm… thông tin…”
Cảnh sát Mông đột nhiên không nói nên lời, “Tóm lại, nếu cậu muốn cứu con cậu… khục khục khục!”
“Cảnh sát Mông?”
“Thành Chu, ngực tôi….tôi… Khục khục khục! Phụt ——!” Cảnh sát Mông liên tục ho sặc sụa rồi đột ngột phun ra một phún máu tươi vào người Thành Chu.
Thành Chu sợ đến ngây người, bất chấp quần áo bị máu nhuộm hết một nửa, đỡ lấy cảnh sát Mông sắp ngã vào lòng mình rồi quay đầu tựu hô to: “Có bác sĩ không? Mau cứu với!”
“Cứu mạng! Giết người!”
Cùng lúc đó, đầu toa xe bên kia cũng vang lên tiếng thét sắc nhọn thảm thiết.