“Thành Chu…”
Ai đang gọi tên hắn? Vì sao giọng nói kia lại quen thuộc đến thế?
Thành Chu mệt mỏi cực độ, cảm giác mình như đang rơi xuống một vực thẳm không thấy đáy rồi chìm dần, chìm dần…
Ơ, sao hắn lại bay lên rồi…?
Sau đó, thần trí Thành Chu vẫn rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê như vậy.
Ngay sau khi hắn nghe được giọng nói quen thuộc kia thì lờ mờ trông thấy một đôi tay xé rách không trung tối đen, và bước ra khỏi khe nứt là một bóng hình quen thuộc.
Đó là một nhóc con độ bốn, năm tuổi, chiều cao chưa hẳn đến một mét, mặc áo hoodies màu vàng in hình gấu con cùng quần jean xanh xắn ống, trên chân là đôi giày cũng in hình gấu con, tất cả phối hợp rất ăn ý cùng gương mặt cực kì xinh trai. Cho dù khuôn mặt nhỏ nhắn kia đang lạnh như băng vì giận dữ, nhưng bộ dáng con con ấy vẫn đáng yêu vô ngần.
Nhóc nhỏ này trông quen quá, hắn nghĩ. Hơn nữa chắc chắn hắn còn rất yêu quý bé con này. Tên đàn ông mỉm cười.
“Hà Sinh, anh qua xem ổng trước đi.” Nhóc con ra lệnh.
Một chàng trai hiền lành trông hơn hai mươi tuổi xuất hiện sau lưng nhóc con qua chiếc khe. Sau khi nghe thấy mệnh lệnh, cậu lập tức chạy đến bên cạnh một người đang nằm trên đất.
“Lý Gia Thành, anh tìm Tư Đồ đi.”
Một gã trai trẻ tháo vát và anh tuấn khác cũng bay ra từ trong khe, bất quá sau khi gã nghe thấy mệnh lệnh của nhóc con thì do dự một chút, “Vậy còn những cảnh sát hình sự phòng bên…”
“Nó có tay sai đấy. Anh có chắc một mình anh chọi nổi với lũ tay sai đó trong khi tôi xử nó không?” Nhóc con cười lạnh.
Gã trai tên Lý Gia Thành nghe vậy bèn rút ra một thanh kiếm gỗ đào, miệng niệm chú, tay niết bùa, đâm kiếm bổ đến một khoảng không gian trống.
Sau khi những người được giao nhiệm vụ rời đi, nhóc nhỏ quay đầu mang theo vẻ mặt cười nhạo mà nhìn về một nơi nào đó trong bóng tối.
“Mày trốn đi, cứ trốn đi. Mày cho rằng trốn rồi thì tao sẽ không tìm thấy mày à?”
Một lúc lâu sau, trong bóng tối vang lên một giọng nói khản đặc và khó nghe, “Không thể nào! Mày… Làm sao mày có thể tìm được tao cơ chứ? Rốt cuộc mày là ai? Còn nữa… Hự… Làm sao tên ma con kia lại đánh trúng tao? Không… Không thể nào!”
“Mày không xứng để biết thân phận của tao đâu.” Lời lẽ và thái độ của nhóc con tựa như một vị vua ngạo nghễ, ánh mắt tràn ngập sự nhạo bángkhiến đối phương không thể nào chịu thấu.
“Về phần vì sao tao tìm được mày… Muốn biết ư? Không nói cho mày đấy, cứ ức chế mà chết đi!” Vị vua lập tức biến thành nhóc con bướng bỉnh.
Tên đàn ông cười to giữa không trung.
Thằng nhóc gấu này rất biết cách chọc tức người, chỉ cần người bị chọc tức không phải mình thì xem nó chọc người khác vui lắm lắm.
Tên đàn ông bay qua định chạm vào nhóc con, nhưng khi đến trước mặt nó, hắn lại phát hiện có một bức màn chắn ngăn cản hắn. Hắn cố thử bay qua tiếp cận Hà Sinh bên kia, nhưng vẫn bị cản lại như cũ.
Kỳ lạ thật… Hắn có thể trông thấy và nghe thấy bọn họ, nhưng không cách nào tới gần bọn họ được, mà bên kia lại hoàn toàn không nhận ra sự hiện hữu của hắn.
Bóng đen trong khoảng tối phẫn nộ thở mạnh.
Tiếng thở mạnh ấy phần nào doạ ngược lại bản thân nó.
Nó vốn không thở, nhưng lúc này nó đã có thực thể – một thực thể chính thức. Đã vậy, nó không chỉ thở được mà còn có thể cảm nhận được rất nhiều cảm giác chân thật khác.
Lẽ ra đây phải là một chuyện khiến nó vui sướng đến phát điên, nhưng phần vui sướng này lại phai dần và tắt hẳn khi nó cảm nhận được cơn đau đớn quằn quại truyền đến từ thân thể chân thực kia.
Nhóc con bất chợt cất tiếng như cố ý trêu chọc nó: “Cơ mà, mày cứ đoán thử xem.”
Bóng đen trong khoảng tối cũng bắt đầu suy đoán thật.
“Tao nhận thấy… Trong tinh khí người kia dường như có ẩn chứa một sức mạnh khác không thuộc về hắn… Đó là mày… Mày để lại ấn ký trên người hắn phải không? Mày cố tình dùng hắn để cám dỗ tao, dùng hắn làm mồi dụ… lừa tao ăn hắn, để rồi sau đó mày lại tìm được tao thông qua ấn ký trong tinh khí của hắn, có phải như vậy hay không?”
Đáng hận nhất là mặc cho nó đã biết rõ sự thật này ngay từ lúc hút ngụm tinh khí đầu tiên, nhưng vì cảm giác tuyệt vời ấy nên dù có thế nào nó cũng không muốn dừng lại.
Nó đã từng dung hợp qua một gã nghiện thuốc. Cảm giác này hệt như cảm giác đê mê khi gã ta hút thuốc, dù biết rõ có hại nhưng lại không thể nào dừng lại cho đến khi chết đi vì độc.
“Đoán đúng đấy, nhưng tiếc là không có thưởng.” Nhóc con mỉm cười nham hiểm, “Vậy có muốn đoán thử xem vì sau nhóc ma kia lại đánh trúng được mày dù đang ở trong kết giới của mày không?”
Lần này bóng đen suy tư hơn mười giây, “Bên trong kết giới này, chỉ có tao mới có thể đả thương chính mình… Tao biết rồi! Vì tên ma con đó có liên quan với người mà tao đã từng dung hợp qua, hơn nữa còn có quan hệ huyết thống rất khắng khít, phải không?”
Tại sao phải dong dài với thứ kia như vậy? Vì sao không tranh thủ thời gian bắt nó đi? Không phải nó đang bị thương sao?
Lơ lửng giữa không trung, không được ai trông thấy… Tên đàn ông nghe hai người nói chuyện mà sốt ruột vô cùng. Hắn rất muốn nhắc nhở nhóc con rằng thứ trong bóng tối kia đang kéo dài thời gian, chắc chắn nó đang chữa thương hoặc đang có âm mưu gì đó.
Nhưng thật không may, hắn chỉ có thể bay mà không thể làm gì.
“Đúng vậy, mày thông minh hơn tao nghĩ đấy. Nhưng rủi thay, mày lại đụng phải tao.” Nhóc con vênh váo.
“Mày… Mày lừa tao ngay từ đầu sao?”
“Ngay từ đầu? Ý mày là lúc nào?”
“Từ lúc tao xuất hiện trước mặt Thành Chu, khi tao tỏ ra có hứng với hắn?”
“Không…” Nhóc nhỏ cười xấu xa, “Là từ khi tao ăn một trong những bản sao của mày và cảm thấy cũng tạm lót dạ. Tao nghĩ bản thể của mày nhất định sẽ ngon hơn, đặc biệt là bây giờ mày còn hút nhiều tinh khí của tên Thành siêu não ngắn như vậy nữa.”
Tên đàn ông nghe thấy bốn chữ “Thành siêu não ngắn” liền có chút tức giận. Hắn cũng không biết vì sao, nhưng hắn chẳng muốn nghe thằng nhóc nói xấu người tên là Thành Chu chút nào.
Hà Sinh cũng ngẩng đầu, rất bất bình trộm liếc nhìn nhóc con.
Lồng ngực của người nằm trên mặt đất vẫn còn phập phồng, điều này chứng tỏ anh ấy còn sống, nhưng cậu có lay có gọi như thế nào thì anh ấy vẫn không tỉnh lại.
Tại sao lại đẩy Thành Chu vào chỗ nguy hiểm như vậy?
Nếu như búp bê máu trên người Thành Chu không phát huy tác dụng và bọn cậu lại không kịp tìm tới nơi này thì… chẳng lẽ Thành Chu sẽ chết như vậy thật ư?
Lần đầu tiên Hà Sinh chính thức phát hoả với nhóc con. Uổng công Thành Chu thật lòng đối xử tốt với nhóc mày!
“Cho nên đây hết thảy đều là do mày sắp đặt? Để ăn tươi tao ư?”
Bóng đen bật ra tiếng cười kì dị và vô cùng chói tai.
“Để tao đoán tiếp xem, sau khi ăn nhân bản của tao và nhận ra tên ma con nguy hiểm trên người Thành Chu có liên quan đến tao, nên mày định lợi dụng thằng nhóc ma ấy để tìm tao chứ gì? Về sau cho dù tao không chủ động tìm tới Thành Chu thì chỉ sợ mày cũng khiến Thành Chu tới tìm tao, đúng không?”
Không đợi nhóc con trả lời, bóng đen thì thào tự nói: “Bảo sao mày lại bị bản sao của tao dụ dỗ dễ dàng như vậy… Bảo sao mày lại bị tao vây khốn đơn giản như thế… Nực cười là tao còn đắc ý vì Thành Chu rơi vào bẫy mà không biết đây chẳng qua chỉ là một màn dương đông kích tây mà thôi. Ha ha… ha ha ha!”
“Cườichói tai quá đấy.” Nhóc con chán ghét nói.
“Nhưng… chẳng lẽ mày không mảy may nghĩ đến việc Thành Chu sẽ thật sự chết dưới tay tao ư? Sao mày có thể chắc chắn được rằng thằng nhóc ma ấy sẽ khiến tao bị thương? Hừ, cũng thế thôi… Chỉ là một món tế phẩm mà thôi… Những đứa như chúng bây sao lại để ý đến một tế phẩm nho nhỏ như thế nhỉ? Dù đặc tính của món tế phẩm kia khá hiếm thấy, nhưng chẳng qua cũng chỉ là tế phẩm thôi mà.”
Bóng đen dừng lại một chút rồi cất giọng hỏi như nghi ngờ: “Nhưng tao nghe rõ mày gọi hắn là ‘ba’ mà… Chẳng lẽ chúng bây không phải là cha con ruột thịt ư? Thế tên Thành Chu kia có biết rằng trong mắt mày thì hắn chỉ là một trong những món ăn dự bị của mày không?”
Tên đàn ông khó chịu sờ lên ngực… Kỳ lạ thật, vì sao hắn lại cảm thấy đau đớn ở góc sâu nào đó bên trong nhỉ?
Nhóc con cười nhạo báng, “Đến lúc này mà mày vẫn còn muốn gây tác động lên tao à? Sao nào? Thương thế có tốt lên chưa? Định chạy trốn rồi hả? Mày cứ thử xem chạy nổi không… Mày thật sự nghĩ rằng tao sẽ tốt bụng hoặc ngu ngốc đến mức cho mày thời gian chữa thương để chạy trốn ư?”
Bóng đen không đáp lại, ngay cả tiếng hít thở nặng nề cũng nín bặt.
“Đồ con lừa! Mày nghĩ rằng Thành Chu nhà bọn tao ngon như vậy liền hút nhiều tinh khí của hắn mà không sợ bể bụng à?”
Nhóc con vừa dứt lời thì trong bóng tối đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét thê thảm: “Mày đã làm gì với thân thể kia? Mày không chỉ để lại ấn ký… Mày còn… Ah ah ah ——!”
Bóng đen bỗng cảm nhận được cơn đau kịch liệt trong thân thể nó, đau đến nổi nó muốn lột bỏ thân xác này… Nhưng dù có cố gắng như thế nào, nó vẫn hoàn toàn không có cách nào thoát khỏi!
Nhóc con cười ha ha, “Như thế nào đây? Trà sữa do Hà Sinh nhà bọn tao đặc chế có ngon không? Nó không những có dược liệu giúp hồn phách và thân thể vững chắc mà còn thêm bùa chú tăng lực, cộng với một chút dược phù đặc biệt mua ở chợ quỷ để chống ma quỷ nhập vào người. Một công dụng là cố định hồn phách, còn một công dụng là tách hồn phách ra khỏi cơ thể… Vừa giữ hồn vừa tách hồn, hai bên chọi nhau, trông hiệu quả với mày lắm đấy.”
Hà Sinh trầm mặc. Cậu pha trà sữa bình thường rành rành ra đó, mà người chế thêm dược liệu cũng có phải cậu đâu.
Nhóc con chợt thu lại nụ cười rồi cất giọng nói lạnh lẽo đến tột độ: “Cứ ngoan ngoãn tận hưởng sự đau đớn chân thật này đi. Trước kia mày hại ‘Ba ba’ của tao bao nhiêu thì hiện tại chỉ cần mày nhận lại gấp nghìn lần thôi. Đương nhiên, nếu mày cảm thấy thiếu thì tao có thể cho thêm đấy.”
Hai chữ “Ba ba” của nhóc con được cố tình nhấn mạnh.
Tên đàn ông nhìn về phía bóng đen. Dù hắn nhìn không thấy nó, nhưng hắn biết rõ nó ở chỗ này.
Hắn nhận ra mình chán ghét cái bóng đen kia đến cực độ, thậm chí là không thể nào chịu nổi khi nghe thấy tiếng nó. Cho nên, dù nhóc con có nói năng tàn nhẫn đi chăng nữa, hắn vẫn chấp nhận được.
Song, hắn vẫn nhận thấy những lời này của nhóc con quá sức không ổn. Nếu như hắn là ba nó, hắn nhất định sẽ dạy nó rằng nếu bắt được kẻ xấu thì phải giao cho các chú cảnh sát, còn lén lút phạt riêng như vậy là không được, vì đó phạm pháp.
“À, quên nói với mày, tao khuyên mày tốt nhất đừng ôm ý đồ trốn khỏi không gian này, bởi vì…”
Không biết có phải nhóc con trông thấy được bóng đen hay không, chỉ thấy nó nhìn rất chính xác vào nơi có bóng đen mà lên tiếng khuyên nhủ rất nghiêm túc, nhưng khi nó chưa dứt lời thì một tia sáng trắng chói loà loé lên giữa đêm tối.
“Xoẹt…!”
Dòng điện đánh thẳng vào bóng đen.
Bóng đen thét lên âm thanh rùng rợn kinh hồn.
“Bởi vì tên Âm ti nào đó đã dựng thêm một tầng lưới điện trừ ma bên ngoài kết giới của mày, nghe nói đó là sáng kiến mới của Địa Phủ để xử lý ác ma đấy. Nếu mày không bị thương thì có khi còn đi ra ngoài được, nhưng bây giờ thì… Mày nên hiền lành một chút thì hơn.” Nhóc con từ tốn nói.
Bóng đen tổn thương nặng càng thêm nặng, bị ép vào đường cùng, đành phẫn uất tung đòn sát thủ cuối cùng.
“Tao ra không được thì tụi bây cũng đừng mong thoát khỏi! Hiện ra, hiện ra hết cho tao!”
Sau tiếng rống điên cuồng của bóng đen, tên đàn ông phát hiện bốn bóng người lặng lẽ xuất hiện ở bốn góc phòng.
“Giết hết bọn chúng đi! Chỉ cần giết chết bọn chúng, tao sẽ cho tụi bây xuyên việt thật sự đến thế giới khác! Cho tụi bây được tự do thật sự!”
“Lý Gia Thành!” Nhóc con hô to.
Sức mạnh lúc này của nó chỉ tạm thời đấu lại với một mình bản thể của tiểu hòa thượng. Thêm vào đó, cũng không phải vì ăn tươi tiểu hòa thượng mà nó cố ý lấy Thành Chu làm mồi nhử mà là chỉ sau khi thấy tiểu hòa thượng rất mực thích thú Thành Chu, nó mới cân nhắc lựa chọn phương án ít tổn thất nhất và nhiều khả năng thành công nhất—— tuy nhiên, nó chẳng muốn giải thích với ai về điều này.
“Phải tìm được Tư Đồ đã! Cho tôi thêm một phút nữa thôi!” Lý Gia Thành đáp mà không ngoảnh đầu lại.
Cả hai bên đều đang kéo dài thời gian, bóng đen đang đợi khôi phục thương thế, còn nhóc con đang đợi thêm cứu viện cũng như tạo điều kiện cho những bước chuẩn bị đầu tiên đạt được hiệu quả.
Đại chiến hết sức căng thẳng!
Tên đàn ông bay tới bay lui đầy lo lắng. Hắn muốn đến giúp một tay nhưng không thể nào vượt qua khỏi lớp chướng ngại kia.
Một phút đồng hồ sau, một gã đàn ông cao lớn cũng khá quen thuộc với hắn xuất hiện từ không trung.
Gã với Lý Gia Thành và cả Hà Sinh cùng đối mặt với bốn bóng người vừa hiện ra trong phòng. Lý Gia Thành một mình chọi với hai tên.
Ngay lúc đứa nhóc mà hắn quan tâm và lo lắng nhất sải chân bước vào bóng tối thì bỗng nhiên, tên đàn ông cảm thấy thân thể bên trái của mình như bị thứ gì đó kéo đi.
Hắn quay đầu, nhưng chẳng thấy gì cả.
Nhưngchưa đến hai giây sau, cảm giác bị kéo lại xuất hiện, lần này càng rõ ràng hơn.
“Ai thế?” Hắn thử hỏi vọng vào bóng tối.