Buổi sáng, Thành Chu vừa ra khỏi cửa liền bắt gặp bảo vệ khu chung cư đang chỉ huy công nhân dùng cưa máy cưa vách tường của căn nhà đối diện ra.
“Đây là sao vậy?” Thành Chu đưa giấy lên lau lau nước mũi.
Vầng, Thành Chu đau buồn nên sinh bệnh rồi.
Lý do là vì đêm đầu xuân lạnh lẽo mà anh nhà đi ngủ không đắp chăn.
Hồng Diệp cũng không đắp chăn nhưng lại chẳng bị gì hết, không biết có phải là nhờ được ba nó ôm ấp cả đêm hay không nữa.
Bảo vệ trông thấy người quen bèn vội chào, “Chào buổi sáng, ngài Thành.”
“Chào buổi sáng.”
Bảo vệ bất đắc dĩ và buồn rầu phàn nàn với Thành Chu: “Anh xem đi, anh xem đi! Không biết đứa mất nết nào dám tráng xi măng khắp toàn bộ cửa nhà người ta. Buổi sáng người ta ra ngoài không được, phải gọi điện thoại cho chúng tôi, chúng tôi sang đây xem mới phát hiện ra đấy.”
Xi-măng? Thành Chu… cảm thấy hình như bệnh tình của mình nghiêm trọng hơn rồi.
Người hàng xóm mới đến đã đắc tội Hồng Diệp hay Tư Đồ vậy? Không không không…Hắn không nên nghi ngờ người nhà của mình, có lẽ việc này là do người khác làm đấy.
Thành Chu hỉ mũi cái rột.
“Ngài Thành bị cảm sao?” Bảo vệ hỏi thăm.
“Đúng vậy.” Thành Chu xấu hổ rút khẩu trang ra khỏi túi mà đeo lên.
Hai bên nói chuyện với nhau vài câu, tiếng máy cưa chói tai vang lên, Thành Chu lấy cớ đi làm muộn rồi nhanh chóng té khỏi hiện trường.
Nguyên hôm nay Thành Chu cứ bất an làm việc, chốc chốc thì nghĩ đến vụ “nguyền rủa” mà hai mẹ con kia nhắc đến, chốc chốc lại nghĩ tới sáng này đi làm mà không nói một câu nào với Hồng Diệp.
Hồng Diệp cũng hơi là lạ, cả buổi sáng đều yên tĩnh đến thần kỳ.
Thành Chu đã muốn làm hoà với con, cơ mà lại không muốn xuống nước chủ động cầu hoà —— hắn thấy tối hôm qua hắn đã ra hiệu rất rõ ràng rồi, vậy mà Hồng Diệp chả chịu nói chuyện với hắn, hôm nay cũng chẳng thèm nhìn hắn lấy một cái.
Điều này khiến hắn cảm thấy có chút thất bại lại có phần đau lòng.
Vất vã nhịn xuống đến lúc tan việc, Thành Chu mua chút hoa quả đến bệnh viện thành phố.
“Anh muốn biết chuyện của bạn em ư? Vì sao thế?” Trần Nhan thấy Thành Chu đến thăm cô, ngoài miệng thì nói cảm ơn, nhưng lại nhíu mày.
Cô chỉ muốn tiếp tục giữ quan hệ đồng nghiệp với Thành Chu chứ không hề muốn nó phát triển thêm thành bất cứ mối quan hệ thân thiết nào khác. Cô cho rằng Thành Chu chỉ đang kiếm cớ đến gặp mình mà thôi.
Thành Chu khẽ cười xấu hổ, hắn cũng không biết phải lấy cớ gì nên đành nói thẳng: “Tối hôm qua anh mơ thấy một đôi mẹ con tìm anh để cảm ơn. Người mẹ nói rằng cô ấy tên là Diêu Phương Thanh, là bạn của em.”
Không ngờ Thành Chu vừa thốt ra câu này, Trần Nhan hốt hoảng kêu lên: “Anh cũng mơ thấy mẹ con họ rồi hả?”
“Em…?”
Trần Nhan ra sức gật đầu, “Vâng, tối qua em cũng mơ thấy bọn họ, họ cũng cảm ơn và xin lỗi em. Em cứ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ…”
“Hiển nhiên nó không chỉ là một giấc mơ.” Thành Chu che miệng ho khan.
“Anh bị bệnh ư?”
“Không có gì, bị cảm lạnh thôi.” Thành Chu nói với tiếng mũi đặc nghẹt: “Anh muốn biết chuyện của hai mẹ con kia, vì trong giấc mơ hôm qua Diêu Phương Thanh có nói về một chuyện khiến anh rất lưu tâm, nhưng dường như cô ấy không có nhiều thời gian để kể. Trước khi đi cô ấy nói với anh rằng em cũng biết chuyện của cô ấy, nên anh có thể đến hỏi em để biết rõ chuyện.”
Phòng bệnh rơi vào trầm mặc.
Trần Nhan đỡ trán, trông như đang suy nghĩ xem phải sắp xếp lời kể như thế nào.
“Cô ấy là cô gái kiên cường nhất mà em từng gặp, nhưng lại kỳ vọng hơi nhiều vào tình yêu màu hồng. Cô ấy luôn tin chắc rằng tình yêu đích thực tồn tại trên đời, rằng trên đời này nhất định sẽ có một người đàn ông tốt luôn chờ đợi cô ấy mà không quan tâm đến sắc đẹp, dáng người hay gia thế của cô ấy.”
Thành Chu thấy Trần Nhan cuối cùng cũng mở miệng bèn lấy giấy viết ra để ghi lại những cái tên người hay nơi chốn mà Trần Nhan có thể nhắc đến.
Trần Nhan cũng không ngăn hắn, trông cô như đang hoàn toàn đắm mình vào dòng hồi ức.
“Thời đại học, Phương Thanh đã phải lòng một quân nhân đến huấn luyện quân sự cho chúng em vào dịp khai giảng. Sau khi đấu tranh tư tưởng, cô ấy bắt đầu viết thư cho gã khi gã trong quân ngũ, rồi cứ thư từ tới lui như vậy gần hai năm.
Cô ấy lén nói cho em biết rằng, gã quân nhân kia chuẩn bị tham gia kì thi sát hạch bộ đội đặc chủng. Nhưng gã lại thất bại, bị đào thải.Thế mà cô ấy vẫn cứ đến gặp gã mặc cho chuyện học hành vẫn còn dang dở.
Đến khi quay về thì cô ấy đã thay đổi, trở nên rất hạnh phúc mà cũng vô cùng bất an.”
Trần Nhan ngẩng đầu, “Em nghĩ anh đã đoán được rồi nhỉ? Cô ấy đã lên giường với gã đàn ông kia lúc đi gặp gã. Rất ngốc phải không? Trừ khoảng thời gian huấn luyện quân sự đó ra thì họ cũng chỉ viết thư qua lại, thậm chí gặp lại nhau cũng chỉ được một lần, vậy mà cô ấy lại trao thân như thế.”
Thành Chu vẫn giữ im lặng.
“Sau đó không lâu, gã đàn ông kia chuyển nghề, khi quay về đã trở thành một nhân viên nhà nước. Phương Thanh nói rằng, sau khi tốt nghiệp đại học, họ sẽ kết hôn ngay, còn bảo em nhất định phải dự đám cưới và làm phù dâu cho cô ấy.” Đôi tay đặt trên chăn của Trần Nhan dần nắm chặt lại.
Thành Chu ho khan, đưa khăn giấy lau mũi rồi hỏi, “Về sau thì sao?”
“Về sau bọn họ không kết hôn.” Giọng nói của Trần Nhan tràn ngập mỉa mai và lạnh lẽo.
“Lý do là nhà trai không thích cha của Phương Thanh vì ông đã từng ngồi tù và cho rằng Phương Thanh không đủ xinh đẹp. Họ cảm thấy một đứa con dâu như vậy chẳng những khiến họ không dám tự hào mà còn khiến họ mất mặt.
Sau khi biết chuyện ấy, em đã khuyên cô ấy từ bỏ gã đàn ông kia đi, bởi vì một người đàn ông dám làm dám chịu sẽ không bao giờ để gia đình sỉ nhục người yêu của mình như thế. Đằng này gã lại còn chấp nhận bỏ rơi Phương Thanh và những năm tháng thanh xuân cô đã trao cho gã chỉ vì ý kiến của người nhà.
Nhưng Phương Thanh thật ngốc, cứ nghĩ rằng cuối cùng gã sẽ hiểu ra tất cả.
Nào ngờ chưa đến một tháng sau, gã dần dần rời xa Phương Thanh, lấy lý do rằng cô ấy che giấu hoàn cảnh gia đình, rằng tiền sử phạm tội của cha cô ấy sẽ ảnh hưởng con đường làm quan của gã.”
Thành Chu thở dài. Hắn cảm thấy Diêu Phương Thanh đã rất đẹp rồi, không ngờ còn có người chê bai cô ấy không đẹp.
Nhưng Trần Nhan hiểu lầm tiếng thở dài của hắn, mím môi nói:
“Tuy Phương Thanh kiên cường nhưng cô ấy lại rất sĩ diện. Cô ấy không muốn để người yêu biết mình có một người cha đã từng ngồi tù vì sợ đối phương xem thường hoặc thay đổi cái nhìn về mình nên mới che giấu. Cô cảm thấy kết hôn là chuyện của hai người, không liên quan nhiều đến cha mẹ của hai bên. Nhưng rõ ràng cô ấy đã lầm!
Thật ra em không hề biết chuyện cha cô ấy đã từng ngồi tù, cô ấy cũng chưa từng nói với em. Nếu không phải lúc ấy quá đau khổ, cần tìm người để chia sẻ thì e rằng cô ấy sẽ không bao giờ kể với em về chuyện này.”
Thành Chu gật đầu, hắn có thể hiểu được tâm trạng của Diêu Phương Thanh, ai cũng có những bí mật không thể kể cho người khác biết. Có lẽ bí mật này chẳng là gì so với người khác, nhưng đây chẳng qua là đối với người khác mà thôi.
“Thật không may, ngay trước khi cô ấy quyết định chia tay với gã đàn ông kia thì phát hiện mình mang thai.”
Trần Nhan cười lạnh, “Rất giống những bộ phim lúc tám giờ đúng không? Phương Thanh do dự thật lâu, cô ấy rất yêu gã đàn ông kia nên cũng rất yêu đứa bé này. Khi đó cô ấy còn hy vọng có thể níu kéo gã nhờ đứa bé này nên cô ấy đã cho gã biết chuyện.
Khi nghe xong thì gã đàn ông đó cũng rất do dự, bảo rằng gã cần bàn bạc với người nhà.
Phương Thanh tần ngần đợi chờ, đợi mãi, đợi mãi, đến khi bào thai trong bụng dần lớn lên.
Nhưng lúc đó cô ấy vẫn không biết rằng, khi cô ấy vẫn đang chờ đợi thì gã ta đang qua lại với một cô gái xinh đẹp, sang trọng, có gia thế trong sạch và tiền đồ rộng mở. Gia đình hai bên cũng rất vừa ý nhau và cuối cùng cả hai đi đến kết hôn.”
Thành Chu rút một tờ khăn giấy đưa cho Trần Nhan.
Trần Nhan miễn cưỡng cám ơn, nhận lấy khăn giấy rồi lau mắt qua quýt.
“Sau cùng Phương Thanh cũng phát hiện ra, bèn chia tay hoàn toàn với gã đàn ông đó rồi trở lại thành phố Tử Kim chờ sinh con. Khi đó cô ấy đã hoài thai sáu tháng, muốn phá thai cũng rất khó khăn, nhưng chủ yếu là cô ấy không bỏ được khối máu thịt kia.
Ôi, anh không biết sau khi trở về cô ấy phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn đâu. Người nhà mắng cô ấy bằng thứ ngôn ngữ khó nghe nhất, còn nhiều kẻ khác thì cười nhạo cha cô ấy sao có thể sinh ra một đứa con gái như vậy. Về sau cô ấy không chịu đựng nổi người nhà nữa nên mới kể cho em tình hình thực tế, xin em hãy giúp đỡ cô ấy.
Em đến rước cô ấy đi rồi thuê một phòng nhỏ giúp cô ấy. Cũng nhờ thế nên cô ấy được yên tĩnh một khoảng thời gian, đứa bé cũng được sinh ra thuận lợi và được đặt tên là Nguyên.”
“Rồi đừng nói là gã đàn ông kia lại tìm đến cô ấy nhé?” Thành Chu hỏi.
“Anh đoán đúng rồi, về sau gã đàn ông đó lại mặt dày mà tìm đến Phương Thanh.” Sự phẫn nộ và kinh bỉ hiện ra trên gương mặt Trần Nhan, “Bất quá đó là vì chuyện hai năm sau khi Phương Thanh sinh Nguyên Nguyên, và lý do gã khốn kia tìm Phương Thanh càng vô liêm sỉ lại thêm buồn cười.”
“Anh biết không, nửa năm sau khi Phương Thanh rời đi, gã đàn ông và cô gái xinh đẹp có gia thế trong sạch, tiền đồ rộng mở kia kết hôn nhưng vẫn không cách nào có con. Sau khi kiểm tra thì họ mới vỡ lẽ ra là cô gái ấy không thể nào sinh con được, mà Phương Thanh lúc bấy giờ lại sinh con trai.”
“Vậy gã kia là do cha mẹ sai bảo đi tìm Diêu Phương Thanh sao? Muốn có cháu sao?”
Trần Nhan gật đầu nặng nề.
“Đúng thế! Gã đàn ông khốn kiếp ấy không đến để cầu xin Phương Thanh tha thứ, để nối lại tình xưa, mà đến để yêu cầu Phương Thanh đưa con cho gã, bảo rằng sẽ đền bù Phương Thanh bằng một trăm nghìn tệ.” Trần Nhan cười lạnh.
Thành Chu im lặng.
“Dĩ nhiên là Phương Thanh từ chối yêu cầu hoang đường này! Nhưng chuyện không chấm dứt ở đấy. Gã đàn ông mặt dày đó lại đến, sau đó cha mẹ gã cũng đến, nâng giá lên thành một trăm năm mươi nghìn. Thậm chí, vợ của gã đàn ông đó cũng đến dù không hề biết rõ chuyện trước đó. Lúc gặp nhau, ả rất phẫn nộ và bất bình cứ như mình là người đáng thương nhất thế giới rồi sau đó tiến lên tát Phương Thanh mấy cái!”
“Ôi!”
“Nhưng Phương Thanh cũng đáp trả lại rất nhanh. Hôm ấy em cũng ở đó, em phụ trách xử lí đám người ả ta mang theo, còn cô ấy thì đối phó với ả đàn bà đáng thương mà cũng thật đáng buồn. Ha ha…” Trần Nhan chợt cười, “Lúc ấy đánh nhau hăng say quá nên hàng xóm báo cảnh sát đến luôn.”
Thành Chu nhìn Trần Nhan đầy bội phục.
Trần Nhan ngượng ngùng vuốt vuốt vài lọn tóc rồi tiếp tục kể:
“Sau đó… mọi chuyện sáng tỏ, ả ta dẫn người trở về. Trước khi đi ả còn độc ác nói rằng sẽ không bao giờ ly hôn gã đàn ông kia, rằng gã ta đừng hòng có con nối dõi chính thức, còn bảo em tuyệt đối không được đưa nhóc con cho gã, nếu không ả nhất định sẽ làm một người mẹ kế xấu xa nhất.
Thật ra em rất thích ả ta, một người dám yêu dám hận, gia thế lại tốt hơn gã đàn ông kia nên chắc chắn gã và người nhà sẽ không dám đắc tội ả đâu.” Trần Nhan cười vui vẻ, thế nhưng nụ cười của cô nhanh chóng biến thành bi phẫn.
“Gia đình gã đàn ông day dứt vì không có con nối dõi mà lại không thể lay chuyển được Phương Thanh, nên cứ thế mà chạy đến tìm cha mẹ và người thân của Phương Thanh. Chỉ vì mấy trăm nghìn nhân dân tệ mà người cha hèn mọn ấy lại đến bắt nhóc con đi, còn nói là để tốt cho con gái.”
Nói đến đây, Trần Nhan bỗng im lặng, im lặng thật lâu…
Thật lâu…
“Lúc tranh nhau, không biết ai lỡ tay đẩy ngã nhóc nhỏ khiến đứa bé xấu số va đầu vào cạnh bàn rồi tử vong.” Trần Nhan ôm mặt.
Thành Chu nghĩ đến cục cưng nhà mình, trái tim nhói lên một lúc… Nếu việc này xảy ra với hắn… Không không không! Hắn phải cảm thấy may mắn vì con hắn mạnh hơn những đứa trẻ bình thường rất nhiều nên không cần cảm nhận sự đau khổ và tuyệt vọng đến mức tận cùng này mới đúng chứ nhỉ?
Trần Nhan nấc lên: “Tại bệnh viện, Phương Thanh ôm Nguyên Nguyên không chịu buông tay, đờ đẫn cả người. Cô ấy… cô ấy…”
Thành Chu không biết phải nói gì, chỉ có thể chỉ ngơ ngác nhìn Trần Nhan cố nén cơn đau lòng.
“Sau khi Nguyên Nguyên được hoả táng, cô ấy đến tòa soạn thành phố nơi gia đình gã đàn ông sinh sống với hy vọng có thể tố cáo bọn họ trước dư luận, nhằm chặn đường tiến quan của gã, thế nhưng tòa soạn hay đài truyền hình nào cũng đều từ chối yêu cầu của cô.
Cô ấy phát điên lên, mang dao đến giết, nhưng làm sao một cô gái như cô ấy có thể đấu lại một gã đã từng là quân nhân như thế? Về sau vẫn là người vợ của gã thấy cô ấy đáng thương nên xin cảnh sát thả cô ấy đi.
Sau đó cô ấy biến mất, đến một ngày… em nhận được một phong thư từ cô ấy.”
Trần Nhan đón lấy tờ khăn giấy mới từ Thành Chu, lau đi nước mắt trên mặt, “Gọi đó là phong thư không bằng gọi đó là di thư. Những chuyện em vừa kể là do cô ấy cho em biết đấy. Cô gái ngốc nghếch kia điên rồi, điên đến mức tin vào lời đồn thổi về xuyên việt, muốn đến núi Cửu Hoa để nhảy xuống, còn nói nếu như được bắt đầu một lần nữa, cô ấy nhất định sẽ lựa chọn cuộc đời khác và sẽ mạnh mẽ hơn.”
Trần Nhan cắn môi, “Tuy em hy vọng cô ấy có thể sống sót, nhưng em cũng biết Phương Thanh sống đến mức này thì thà chết còn tốt hơn. Huống chi cô ấy còn bảo rằng chết đi sẽ có thể trả thù tất cả những kẻ kia.”
Thành Chu nhận thấy những lời này chính là mấu chốt, đang định hỏi đến cùng bỗng chợt nghe thấy giọng nói xót xa của Trần Nhan: “Nếu Phương Thanh còn sống thì dù tương lai của cô ấy thế nào, chỉ cần cô ấy không mất ký ức thì vẫn không cách nào quên được những nỗi khổ đau kia. Cho dù cô ấy muốn quên thì vẫn có những người xung quanh nhắc đến. Sống như thế thì mệt mỏi biết bao!”
Dù vậy, Thành Chu vẫn thấy chết đi mà chưa trả được thù thì không đáng cho lắm —— ai biết được sau khi chết có trả thù được hay không? Có khi người ta còn mong mình chết sớm nữa cơ.
Nhưng với tình trạng của Diêu Phương Thanh, lúc ấy cô đã không có bất kỳ lựa chọn nào khác, trừ tuyệt vọng thì vẫn là tuyệt vọng, vậy thì cứ chết đi với chút hy vọng nhỏ nhoi ấy.
Trần Nhan như trút được gánh nặng sau khi kể lại toàn bộ, cả người cô trông nhẹ nhõm rất nhiều.
“Bây giờ Phương Thanh mất rồi, đến cuối cùng em vẫn không cứu được cô ấy. Em vô cùng, vô cùng muốn giúp bạn em trả thù. Hai ngày nay em vẫn mãi suy nghĩ về chuyện này, xem xem phải trả thù bọn kia như thế nào.”
Trần Nhan nhìn Thành Chu, trên mặt lộ ra nụ cười bí ẩn, “Em đọc lại thư của Phương Thanh một lần nữa, em nghĩ em có thể tìm ra cách để trả thù gia đình gã đàn ông kia. Có lẽ đó chỉ là một việc giải toả và an ủi tâm lý, nhưng chỉ cần có một chút khả năng, nếu có thể cản trở và quấy rối cho gia đình kia, nếu có thể trừng phạt bọn họ, thì bất kể là phương pháp gì, bất kể nó có tác dụng hay không, em vẫn chấp nhận thử một lần. Coi như đây là chút lòng thành cuối cùng của em vì mẹ con Phương Thanh… Không là một phần ác khí của em mới đúng chứ!”
Lòng Thành Chu cảm giác không ổn, “Trần Nhan, em làm gì vậy? Lá thư đâu? Có thể cho anh xem một chút được không?”