[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 4 - Trớ Chú (Nguyền Rủa)

Chương 6: Chương 6




Buổi tối, Hồng Diệp sai Tư Đồ đi tìm Lê Thiên, tên thiên tài máy tính nọ.

Thành Chu khó hiểu, lúc ngủ hỏi Hồng Diệp: “Nhóc mày tìm Lê Thiên làm gì?”

“Nhờ gã làm giúp một trang web.”

“Trang web ư?” Thành Chu đắp kín chăn cho Hồng Diệp.

Hồng Diệp ngại nóng, đạp chăn ra.

“Đừng nghịch, coi chừng bệnh bây giờ.” Thành Chu luôn sợ mình sẽ lây bệnh cảm cho Hồng Diệp. May là tối về Hà Sinh nấu canh gừng dành riêng cho hắn, không ngờ sau khi uống hắn đã tốt lên rất nhiều, hết chảy nước mũi luôn.

“Tôi sẽ không bệnh đâu.” Hồng Diệp xoay người nhìn hắn, đưa bàn tay nhỏ bé ngắt lấy mũi hắn, chán chường nói: “Nước mũi gì đâu mà dài gần ba tấc, xấu chết đi được! Thân thể anh yếu quá, cuối tuần này mình ra ngoài đi dạo đi, xem có kiếm được gì cho anh ăn không.”

“Sức khoẻ của ba mày tốt mà. Làm người ai không bệnh bao giờ? Nhóc mày còn chưa nói tìm Lê Thiên tạo trang web để làm gì đây này.”

“Thì tạo một kênh tương tác cho cả người và ma quỷ để chúng nó giao nhiệm vụ cho mà làm.”

Thành Chu ngạc nhiên, “Đầu tư chi dữ vậy?”

“Kiếm. Tiền. Nuôi. Gia. Đình!” Hồng Diệp nhìn hắn với ánh mắt ‘Ai bảo tôi tìm phải một người cha vừa nghèo khó vừa vô dụng như anh làm gì’.

Thành Chu hơi đắng lòng nhưng cũng có chút vui mừng… Con hắn còn nhỏ xíu như vậy mà đã muốn kiếm tiền nuôi gia đình rồi, người làm cha như hắn làm sao mà không cố gắng cho được?

“Nào, con à, nói cho ba nghe xem, con tính làm việc này cụ thể như thế nào? Làm sao để kiếm tiền từ kênh tương tác này? Vậy là về sau mình sẽ nhận nhiệm vụ từ đó sao?”

“Ngốc! Đó là cách kiếm tiền cứng nhắc ngu ngốc nhất thế giới! Nếu chỉ đơn giản là nhận nhiệm vụ thì tôi tạo ra cái kênh tương tác đó làm gì?”

Thành Chu thấy nhột nhột, nhưng không để ý lắm về việc bị thằng cu mắng ngốc, vẫn chộn rộn hỏi xem con sẽ kiếm tiền như nào.

Hồng Diệp bị hắn hỏi đến là phiền, bèn đạp hắn hai cái rồi trùm chăn kín mít qua đầu.

“Hồng Diệp?”

Hồng Diệp khò khè như đã ngủ.

Thành Chu mỉm cười, đưa tay kéo chăn nó xuống, chọt chọt đầu mũi nó, hôn nhẹ lên trán nó rồi ôm nó mà ngủ. Thôi, con không chịu nói thì đành vậy, dù gì thì sau này hắn cũng sẽ biết thôi.

Ngày hôm sau, vừa đến công ty, hắn đã bị Lý Gia Thành hối thúc.

Thành Chu biểu thị hắn là người có nguyên tắc, trong lúc làm việc kiên quyết không chuồn mất.

Lý Gia Thành câm nín nhìn hắn ba giây, sau đó quay người báo cáo với Thủ trưởng rằng mình cùng với Thành Chu đi mở mối làm ăn, nửa giờ sau liền dẫn hắn đến gần nhà họ Diêu.

“Bình thường cậu cũng thế à?” Thành Chu nghiêng nhìn gã.

Lý Gia Thành cười thấu hiểu, “Chỉ cần chỉ tiêu hoàn thành công tác không thấp hơn người khác là được. Đây là lần đầu tiên em thấy một nhân viên kinh doanh thành thật như đàn anh đấy. Cơ mà em khuyên đàn anh nên tích điểm công tác thì tốt hơn, để sau này người ta khỏi nghi ngờ anh ngủ ở nhà hay làm việc tay trái trong khi anh đang chạy việc tận tuỵ bên ngoài.”

Thành Chu trúng tim đen. Nghe giọng Lý Gia Thành cứ như là đang nói hắn giả bộ quá mức, nhưng vấn đề là biểu hiện của hắn ở công ty là bản sắc diễn xuất thật sự mà!

Lý Gia Thành liếc thấy dây đeo hai linh bài nhỏ trên cổ tay Thành Chu bèn hỏi, “Anh đã đeo Tư Đồ và Hà Sinh trên người rồi hả?”

“Ừ.” Thành Chu không thích cách nói chuyện của Lý Gia Thành, giọng điệu kia hệt như đang đánh đồng Tư Đồ và Hà Sinh như đồ vật mà không phải con người vậy.

“Thấy khu chung cư cũ kỹ phía trước không? Cha mẹ của Diêu Phương Thanh ngụ ở đó đó. Đây là địa chỉ nhà họ. Em chờ anh ở chỗ này, có chuyện gì thì gọi di động cho em nhé. Điện thoại di động của em được điều chỉnh đặc biệt, có thể phủ sóng đối với cả những kết giới giăng bởi ác quỷ cấp bốn trở xuống. Điện thoại di động của anh được chỉnh chưa?”

“Chưa.”

“Cần em chỉnh giùm không? Lấy giá hữu nghị, hai mươi nghìn thôi.”

“… Khỏi, cảm ơn.” Thành Chu quyết định đợi hai ngày nữa tên Lê Thiên thiên tài máy tính kia đến thiết kế web, rồi bảo nó chỉnh điện thoại giùm mình luôn cũng được mà nhỉ? Tóm lại hắn không muốn cho Lý Gia Thành bất cứ cơ hội nào để gã thu lại tiền về.

Lý Gia Thành cũng không kiên trì. Đến bây giờ gã vẫn chưa điều tra chi tiết về Thành Chu, vẫn đang dò xét hắn những khi đi cùng nhau như thế này. Tuy nhiên mấy ngày nay dù thế nào thì gã vẫn cảm giác Thành Chu chỉ là một tên thường dân tóc húi cua nhỏ bé mà thôi.

Lý Gia Thành rời đi không lâu, Thành Chu bước nhanh đến khu chung cư cũ. Tư Đồ và Hà Sinh đi ra từ một hẻm nhỏ cách đó không xa, sau đó tựa như tình cờ bắt gặp Thành Chu rồi đi cùng nhau rất tự nhiên.

“Tên oắt Lê Thiên kia sao rồi? Có bị cảnh sát phạt không?” Thành Chu hỏi Tư Đồ mới trở về sau khi đi nguyên một buổi tối hôm qua.

Tư Đồ cho hai tay vào túi áo, mỉm cười đáp: “Không biết. Tâm lý tên oắt đó khá có tố chất, dù cảnh sát hỏi kiểu nào thì nó vẫn không đổi giọng. Cảnh sát bắt không bắt thóp được nó, cộng thêm ‘khả năng diễn xuất’ của nó nên nếu không có vấn đề gì thì có thể về nhà sau vài lần tạm giam nữa.”

Thành Chu gật đầu, do dự trong chốc lát, rốt cục quyết định hỏi: “Tư Đồ, anh nói cho tôi một chút về cấp bậc ác quỷ với một số điều tôi cần biết đi. Tôi… cũng nên biết rõ tình hình mà, đúng không?”

Nhìn Thành Chu cười khổ, Tư Đồ vỗ vỗ lưng hắn. Làm tế phẩm không khó, chỉ cần đạt chuẩn là được – nhưng nếu muốn làm một tế phẩm sống lâu, sống khoẻ và có thể giữ được tự do của bản thân thì chẳng dễ chút nào.

Hà Sinh nhìn Thành Chu đầy đồng cảm và thấu hiểu, “Anh Thành, cố gắng lên nhé!”

“Đầu tiên, đừng nghĩ về Địa phủ như những gì được kể trong truyền thuyết. Đó chẳng qua chỉ là lời đồn mà thôi. Thật ra Địa phủ là nơi có thể đi vào bất kỳ lúc nào…” Tư Đồ cười, “Nếu không ma quỷ mới đến cũng khó mà thích ứng, đúng không?”

Thành Chu cũng cười, “Vậy thì làm cách nào để đến Địa phủ?” Nhìn Hà Sinh và Tư Đồ, nếu như mọi con ma đều giống như hai đứa này, hắn cảm thấy ma quỷ cũng chẳng đáng sợ như nhiều người hằng nghĩ.

Tư Đồ giới thiệu cho Thành Chu một thông tin cơ bản về Địa phủ, đây cũng là kiến thức mà mỗi vị “Thiên Sư” cần biết.

“Địa phủ có một trại tập trung ác quỷ đã tồn tại từ mấy nghìn năm trước, chỉ là do đổi tên mấy lần mà thôi. Nơi đó tựa như trại tạm giam ở dương thế vậy. Bọn ác quỷ bị bắt về đều bị nhốt ở nơi đó cho đến khi nhận án phạt. Trại tập trung phân thành năm cấp. Cấp năm yếu nhất, cấp một mạnh nhất. Từng cấp bậc đều có Phán quan và Đầu trâu mặt ngựa tương ứng.”

“Vậy người bình thường sau khi chết sẽ đến đâu?” Thành Chu không khỏi tò mò.

“Người bình thường sau khi chết cũng phải nhận phán xét. Sau khi chết, họ được phân thành hồn ác và hồn thiện, cũng được chia thành năm cấp. Bất quá, do tất cả lời nói và việc làm của mỗi người khi còn sống đều được Địa phủ ghi chép lại, cho nên sau khi con người chết đi không cần phải trải qua quá trình phán xét phức tạp như vậy. Trên đường xuống Âm phủ, họ sẽ trực tiếp nhận được thư ghi lại tất cả những gì mình đã làm khi còn sống cùng với kết quả phán xử, sau đó tự động đi đến nơi mình cần đến.”

“Vậy là sau khi chết, người ta cũng không đầu thai ngay lập tức mà phải đợi một thời gian ngắn trong Địa phủ ư?”

“Đúng vậy, và người đời thường mắc phải sai lầm khi cho rằng tôn chỉ của Địa phủ giống như lời Phật: ‘Kiếp này làm ác, kiếp sau quả báo. Kiếp này làm thiện, kiếp sau hưởng phúc’! Địa phủ chưa bao giờ áp dụng luật nhân quả như vậy cả. Họ đều là những người đã chết, thế nên linh hồn của họ sẽ nhận lấy hết thảy nhân quả họ đã tạo ra khi tại thế.”

Thành Chu vẫn đang cố gắng hiểu, còn Hà Sinh thì đã hiểu dù cậu chưa đặt chân đến Địa phủ bao giờ.

“Tư Đồ, ý của anh là sau khi chết, chúng ta sẽ sống trong trạng thái linh hồn ở Địa phủ, mà sống cực khổ hay sung sướng đều có liên quan đến những gì chúng ta đã làm lúc còn sống? Đến khi hết thảy nợ nần được trả về rõ ràng, chúng ta mới có thể uống Mạnh Bà Thang, rồi đầu thai đến kiếp sau và bắt đầu lại từ đầu?”

Tư Đồ gật đầu, “Gần như là vậy. Nếu khi còn sống là người ác, người đó sẽ bị phạt hoặc bị bắt làm khổ sai một thời gian dài trong Địa ngục. Nếu là người tốt, người đó sẽ được phân đến khu an nhàn, được làm những chuyện mình thích, tiền lương khởi điểm khá cao, cũng có thể xin kéo dài hoặc rút ngắn thời gian đầu thai.”

“Địa phủ còn phát lương sao? Vậy họ sẽ còn nhớ khi sống không?” Thành Chu hỏi.

“Đương nhiên. Nhưng cũng có vài người không muốn nhớ lại, chỉ cần là hồn thiện thì có thể xin uống Mạnh Bà Thang sớm sớm.”

Thành Chu chợt nhớ đến việc đốt tiền giấy vào những ngày lễ lộc, không khỏi hiếu kì với đích đến của chúng, “Nếu như người chết không đầu thai lập tức, vậy tiền giấy chúng ta đốt có đến tay họ không?”

Tư Đồ bật cười, “Làm sao có thể chứ? Nếu mớ tiền giấy kia có tác dụng thì Địa phủ đã sớm lạm phát mất rồi.”

“Ơ? Vậy chúng ta đốt tiền giấy cũng như không à?”

“Cũng không phải như thế. Theo tôi biết thì dường như Địa phủ có một phương pháp hối đoái, có vẻ như được tính dựa trên số tờ được đốt. Hơn nữa, không phải tất cả tiền giấy đốt đi đều được đưa đến người đã chết. Địa phủ sẽ căn cứ vào phán xét khi linh hồn còn sống, rồi cho linh hồn đó một số tiền nhất định.”

Thành Chu tỏ vẻ không hiểu, Tư Đồ đành giải thích đơn giản: “Nói cách khác, nếu người thân của con ma nào đó đốt cho nó một trăm tờ tiền giấy, một trăm tờ tiền này sẽ được đổi thành một trăm minh tệ. Nếu như con ma đó là hồn thiện cấp năm, vậy theo như quy định, nó có thể nhận được 6% số minh tệ, một năm không được nhận quá sáu trăm minh tệ; hồn thiện cấp một có thể nhận được 10%, một năm không được nhận nhiều hơn một ngàn minh tệ. Nếu như là hồn ác, vậy cấp năm sẽ nhận được 5%, cao nhất là năm trăm một năm; cấp một nhận 1%, cao nhất là một trăm. Hiểu chưa?”

“Nói cách khác, dù trong một năm tôi có đốt bao nhiêu tờ tiền, bao nhiêu giấy vàng giấy bạc thì nếu vượt quá một nghìn vẫn xem như vô dụng, đúng không? Đó là tôi muốn đốt cho hồn thiện cấp một. Nếu như là hồn ác cấp một, nếu tôi đốt quá một trăm tờ thì cũng vô dụng, đúng không?”

Tư Đồ gật đầu, “Đúng thế.”

“Vậy sốtiền giấy đốt dư ra không thể biến thành nhiều minh tệ được sao?”

“Vẫn được, nhưng những minh tệ thừa đó sẽ được chia cho những hồn ma không được người thân đốt tiền giấy. Mặt khác, cũng sẽ những cô hồn dã quỷ dừng lại ở dương thế đi đoạt minh tệ. Cho nên lúc đốt tiền giấy vàng mã, bình thường chúng ta phải nói rõ là đốt cho ai, việc này rất quan trọng đấy.”

Thành Chu hiểu rõ, chọt chọt Hà Sinh, “Vậy cậu có nhận được thư phán xét lúc mình sống không vậy?”

Hà Sinh lắc đầu, “Em trốn lời triệu hoán của Địa phủ, chưa đi xuống Âm phủ hay còn gọi là Hoàng tuyền, nên không có nhận được vật kia.”

“Vậy nếu cậu không ở Địa phủ thì tiền giấy người nhà đốt cho cậu đâu có đến được tay cậu đâu hả?”

Hà Sinh cười khổ.

“Cậu có muốn về thăm nhà không? Hồi đó nhà mình không có tiền, cậu không có cách báo hiếu cha mẹ, nhưng giờ thì… Sau này anh kiếm được bao nhiêu sẽ chia đều theo cho mỗi người. Về sau cậu có thể gửi một chút tiền sinh hoạt cho cha mẹ mỗi tháng. Nếu cậu lo cha mẹ mình sẽ hoảng sợ thì anh có thể giả vờ là bạn cậu, nói rằng trước kia anh mượn tiền cậu, hoặc mang ơn cậu nên muốn báo ơn chẳng hạn.” Thành Chu chân thành nói.

Hà Sinh dao động rõ rệt, nhưng cậu cũng không đồng ý ngay mà chỉ trả lời: “Để em cân nhắc đã.”

Thành Chu không rõ việc này còn phải cân nhắc cái gì, Tư Đồ ở bên cạnh liền giải thích: “Tuy Hà Sinh chết oan, nhưng dù thế nào thì cũng đã là người chết. Người chết theo lý không được phép xen vào chuyện ở trần thế nữa, vì một khi bị Địa phủ phát giác thì e rằng tuổi thọ của cha mẹ họ sẽ bị ảnh hưởng.”

Nghe xong như vậy, Thành Chu cũng không kiên trì nữa. Bất quá hắn cảm thấy mọi sự đều có ngoại lệ, tựa như Hà Sinh và Tư Đồ rõ ràng đã phải vào Địa phủ từ lâu, nhưng chẳng phải hai đứa nó vẫn đang tung tăng ở trần thế kia kìa? Thậm chí còn có cả một tên Âm ti suốt ngày lượn lờ xung quanh chúng nó nữa.

Có lẽ hắn nên hỏi Lý Gia Thành một chút về chuyện này chăng?

Trong lúc nói chuyện, ba người đã đến địa điểm.

Khu chung cư cũ kỹ có tên là Vương Gia này còn không có lấy một phòng bảo vệ. Thành Chu cầm địa chỉ, hỏi những hai người qua đường mới tìm được dãy nhà hiu quạnh nằm độc lập trong nơi sâu nhất của cả khu.

Cha mẹ của Diêu Phương Thanh sống trên lầu ba của dãy nhà.

Tư Đồ và Hà Sinh đứng hai bên đồng thời giữ chặt lấy Thành Chu.

Thành Chu dừng chân, “Sao vậy?”

Hà Sinh nhíu mày, “Âm khí nơi này nặng nề quá!”

Tư Đồ cũng nói: “Có kết giới, nếu không tới gần thì không thể nhận ra.”

Thành Chu ngẩng đầu, không biết có phải do tác dụng tâm lý hay không mà khi nhìn lại dãy nhà cũ một lần nữa, hắn chợt cảm thấy u ám vô cùng. Từng mảng tường loang lổ như từng gương mặt ma quái lần lượt hiện ra. Lấp ló sau khung cửa sổ tối om kia như có bóng ai đang âm thầm dõi theo bọn hắn. Chiếc cổng vào tối tăm hun hút khiến con người nhát gan do dự lại thêm do dự.

“Các cậu tìm ai?” Một giọng nói khàn khàn bỗng truyền đến từ chỗ chân tường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.