[Nhân Tiểu Quỷ Đại Hệ Liệt] - Bộ 5 - Chân Ngôn Động Truyền Thuyết

Chương 1: Chương 1: Tiết tử




Sức cùng lực kiệt, Thành Chu lột sạch quần áo rồi ngâm mình vào nước ấm đã được pha sẵn trong bồn tắm.

Hai ngày nay… Không, mà là trong khoảng thời gian này, hắn cứ như phải đi đánh giặc, cả tinh thần lẫn thể xác đều mệt mỏi vô bờ bến.

Cửa ngăn cách bị kéo ra. Một thằng nhóc trần truồng nghênh ngang đi tới, bước lên ghế đẩu rồi phóng vào bồn tắm, sau đó nằm giang tay giang chân trên người Thành Chu.

Hai cha con người bé nằm trên người to, cùng một tư thế, cùng ngửa đầu híp mắt ngâm mình.

“Nhóc mày nói xem Tư Đồ trước kia làm nghề gì ấy nhỉ? Sao gã ta có thể lấy được nhiều thuốc phiện đến vậy?” Thành Chu thì thào. Hành động và những lời nói của Tư Đồ đã khiến anh nhà khiếp sợ đến tận bây giờ.

Trước đó Tư Đồ đã mách nước cho hắn cách khai báo với cảnh sát, sau đó nói rằng gã sẽ lo liệu những chuyện khác, hắn không cần phải lo lắng, nhưng hắn không ngờ Tư Đồ lại có thể giải quyết vấn đề tận gốc như vậy được.

“Anh quản nghề nghiệp trước kia của gã làm chi! Gã là quỷ, lại còn là hung quỷ, trước kia không có thân thể thì thôi, giờ đã có thân thể rồi thì muốn làm gì mà chẳng được, lấy một ít thuốc phiện thì có khó gì? Có lẽ khi còn sống gã đã tàng trữ ở nơi nào đấy thôi.” Hồng Diệp thoắt ngụp vào trong nước nhả bong bóng rồi lại thoắt ngoi lên.

“Lần này nhờ có gã chứ không là ba mày không biết phải giải thích sao cho cảnh sát hiểu nữa. Uây, xem ra về sau ba vẫn không nên dính dáng nhiều đến mấy chuyện ma quỷ này thì hơn. Nhóc mày trông cảnh sát Nghê đi, ổng nhìn ba chằm chằm cứ như ba đang giấu trùm cuối ở đâu vậy. Nếu không nhờ Trần Nhan làm chứng giúp thì nói không chừng ba mày còn chưa được về nhà nữa.”

Còn “con người” tên Tư Đồ đột nhiên xuất hiện cứu người thì được cảnh sát cho rằng đó là một anh hùng đi ngang qua thấy nguy liền cứu giúp nhưng lại muốn giấu tên. Vậy mà hắn đây chính thức mạo hiểm tánh mạng để cứu người thì lại bị cảnh sát coi là kẻ tình nghi.

Tóm lại là nhiều chuyện phiền muộn quá đi! Có điều Thành Chu vừa nghĩ tới Trần Nhan, trên mặt liền xuất hiện nụ cười. Qua cuối tuần, đến thứ hai, bọn hắn sẽ lại được gặp nhau ở công ty rồi… Có khi nào… hắn nên thử thử không?

Trần Nhan Trần Nhan! Trở về là cứ lẩm bẩm không ngừng! Hừ!

Hồng Diệp giơ bàn chân nhỏ đạp đạp ba nó, “Ngày mai thứ bảy, anh định mang tôi đi đâu chơi đây?”

Thành Chu không thèm mở mắt ra mà đáp luôn: “Ở nhà nghỉ ngơi.”

Hồng Diệp dẩu môi, “Tuần trước anh đã hứa với tôi rằng cuối tuần này sẽ dẫn tôi đi xem phim mà!”

“Ba mệt quá, muốn nghỉ ngơi hai ngày. Hồng Diệp, nghe lời chút đi, mai mày để Hà Sinh dẫn đi xem phim đi.”

“Hà Sinh vẫn chưa khôi phục hoàn toàn mà. Nếu ngày mai Trần Nhan rủ anh đi xem phim là thể nào anh cũng sẽ mừng điên lên luôn đúng hông?”

Hồng Diệp mất hứng quay đầu bò lên trên, đè lên ngực ba nó xuống.

“Chớ nói nhảm!” Nghe thấy Hà Sinh vẫn chưa hồi phục, Thành Chu lo lắng mở mắt ra, “Không phải Hà Sinh mới vừa hút một ít tinh khí của ba sao? Chẳng lẽ vẫn chưa đủ ư? Có cần ba cho thêm không?”

“Không cần, cứ để anh ấy tự hồi phục dần dần. Tuy anh có thể tự động hấp thu năng lượng từ đất trời để bổ sung tinh khí, nhưng nếu bị rút đi quá nhiều một cách đột ngột thì không ổn đâu. Hơn nữa Hà Sinh là hồn thiện, hấp thụ quá nhiều tinh khí của anh cũng không tốt cho ảnh.” Đương nhiên nếu như anh cam tâm tình nguyện dâng tinh khí thì không tính.

Nhưng Hồng Diệp còn lâu mới nói điều này cho ba nó biết. Trong mắt nó, toàn thân Thành Chu đều là của riêng nó đấy. Nếu không vì sức mạnh hiện tại của nó vẫn chưa chịu khôi phục thì còn lâu nó mới để Thành Chu cung cấp tinh khí của hắn cho hai con ma kia.

Còn bây giờ, vì sự cần thiết bắt buộc, nó không thể không dưỡng hai con ma đế chúng giúp nó trông coi Thành Chu. Thế nên nó đành phải chia sẻ một chút thức ăn của mình cho Hà Sinh và Tư Đồ, nhưng cũng chỉ có một chút như vậy thôi.

“Vậy à….” Thành Chu mệt mỏi nên không hỏi nhiều. Vừa nãy lúc Hồng Diệp hỏi hắn ngày mai dẫn nó đi đâu chơi, trong đầu của hắn xẹt qua thứ gì đó, nhưng hắn nhất thời không nhớ ra. Mà càng nghĩ không ra, hắn lại càng cảm giác như mình đã quên mất việc gì rất quan trọng của ai đó.

“Anh mang theo linh bài của hai người họ bên người là cũng có tác dụng tẩm bổ rồi. Hà Sinh sẽ khoẻ lại nhanh thôi.”

“Vậy thì tốt rồi.” Thành Chu cuối cùng cũng yên tâm. Giờ đây hắn đã hoàn toàn xem Hà Sinh như người nhà nên tuyệt đối không mong cậu sẽ gặp phải rắc rối nào.

Hồng Diệp đâm đâm hạt gạo nhỏ trước ngực ba nó một cách thích thú. Thành Chu đẩy tay nó ra. Hồng Diệp lại tiếp tục.

“Hồng Diệp!” Thành Chu bất đắc dĩ, đành ngồi dậy ôm thằng cu nghịch ngợm này lại, “Thôi nào, đừng làm rộn nữa. Nhắm mắt lại đi, ba gội đầu cho.”

“Đừng có để xà bông rơi vô mắt tôi á nha!”

“Mày cứ nhắm mắt lại thì nó không lọt vô đâu.”

Thành Chu với lấy chai đầu gội trẻ em, đổ một ít lên đầu con rồi bắt đầu vò nhẹ tóc nó.

Hồng Diệp ngâm nga thoải mái.

“Mày hát cái gì thế? Dở thấy ớn hà.” Thành Chu chọc ghẹo con hắn.

Hồng Diệp tức giận, đưa tay đập xuống nước, “Ông hát mới dở ấy!” Nói xong bèn dứt khoát hát rống lên.

Nghe tiếng trẻ con non nớt gào khản giọng bài hát “Em có một chú lừa, nhưng mà tới giờ em cũng hông cưỡi…”, Thành Chu bật cười ha ha.

Thành Chu càng cười, Hồng Diệp càng gào to hơn.

“Đừng lộn xộn, để ba xả tóc cho nè.” Thành Chu điều chỉnh nước ấm của vòi sen, sau đó giội nước lên tóc nhóc nhỏ. Được nửa đường, Thành Chu chợt hét to một tiếng: “Á! Tao nhớ ra rồi!”

Hồng Diệp ngẩng đầu, “Anh nhớ chuyện gì?”

“Thư! Ba mày chưa có gửi lá thư kia nữa!” Thành Chu than thở, “Hèn gì cứ nhớ là đã quên chuyện quan trọng gì đó. Thôi hết được nghỉ ngơi rồi, ngày mai phải đi Trì Châu rồi…”

Nói còn chưa dứt lời, hắn chợt nghe tiếng nhóc con la lên: “Đồ ngốc! Đồ ngốc! Anh giội nước vô mắt tôi rồi! Cay quá cay quá!”

“Mày không mở mắt thì sao nó lọt vô được? Đã dặn bao nhiêu lần rồi, khi gội đầu đừng có mở mắt mà.” Thành Chu vội vàng rửa mắt cho con.

Hồng Diệp còn không nghe lời mà uốn qua uốn lại, mạnh miệng nói ba nó ngược đãi nó.

“Tao ngược đãi mày cái rắm!” Thành Chu tức giận tét lên bờ mông nho nhỏ của thằng cu.

Hồng Diệp quay phắt người lại, tóm lấy hạt gạo nhỏ trên ngực ba nó.

Và rồi hai cha con quậy tan tành phòng tắm.

Mười giờ tối thứ sáu, ngày hôm sau, Thành Chu lại đến nhà ga Trì Châu.

“Người nhân viên phục vụ kia bảo đến giao lộ đầu tiên bên ngoài nhà ga có thể trông thấy xe lửa, nhưng anh ta không hề nói là bên trái hay bên phải. Hơn nữa ở đây nhiều giao lộ nhỏ quá, biết anh ta nói đến cái nào đây?”

Thành Chu ra nhà ga liền phát hiện đối tượng chẳng dễ tìm như hắn nghĩ, lại bắt đầu lầm bà lầm bầm.

“Tư Đồ đi bên trái, tôi với anh đi bên phải.” Hồng Diệp mất kiên nhẫn. Chuyện đơn giản như thế mà cứ phải lầm bầm chi cho mệt vậy hà.

Tư Đồ từ trong đám người đi ra, gật đầu với Hồng Diệp, đi về phía bên trái như phân phó.

Hồng Diệp kéo Thành Chu đi sang bên phải.

Vừa đi ra nhà ga chưa bao lâu, Thành Chu liền thấy một con đường nhỏ có đèn đường. Đúng lúc này, hắn bất chợt cảm giác túi bên phải hơi nóng lên, bèn đưa tay vào sờ, chạm phải lá thư được gấp thành con hạc kia.

Thành Chu nhìn lá thư rồi nhìn ngõ nhỏ, vô thức bước chân đi vào.

Hồng Diệp bỗng nghiêng đầu nhìn ra sau lưng, khóe miệng khẽ cười lạnh, theo sát Thành Chu vào ngõ nhỏ.

Cuối ngõ nhỏ là một đường nhựa cắt ngang với bề rộng cho cỡ một chiếc xe con đi qua. Đường nhựa có đèn đường chạy dọc, cách đường ray xe lửa cỡ hai mét. Để phòng ngừa chuyện không may, một tấm lưới sắt bảo vệ được dựng lên giữa đường nhựa và đường ray.

Thành Chu nhìn quanh liền thấy một bà lão đang đứng dưới đèn đường.

Dưới bóng đèn vàng nhạt nhoà, bà lão ăn mặc chỉnh tề, đứng trước lưới sắt, hết sức chăm chú nhìn đoàn tàu lướt tới từ đằng xa.

Thành Chu do dự trong chốc lát, dắt tay con trai, chậm rãi đi đến bên cạnh bà lão, khẽ ho khan một tiếng.

Bà lão nghiêng đầu nhìn hắn một cái.

“Chào buổi tối ạ.” Thành Chu cười với bà.

Bà lão nhìn Thành Chu rồi nhìn sang Hồng Diệp bên cạnh hắn, chân mày hơi nhíu lại, “Tôi đã gặp rất nhiều kẻ lừa đảo như cậu rồi. Lần nào các người cũng bịa ra những lý do và hoàn cảnh vô cùng xót xa cả, lần này cậu định lấy cớ gì đây? Con cậu bị ung thư cần chữa bệnh, nhưng cậu lại bị trộm hết tiền ở nhà ga nên đến đây xin tiền chữa bệnh cho con à?”

“Ấy không không không! Con của tôi đang khoẻ mạnh thế này, sao tôi lại tự trù con tôi làm gì? Bác à, bác đừng nói lung tung chứ!” Thành Chu không biết nên khóc hay cười, không ngờ mình chưa kịp mở miệng đã bị xem là kẻ lừa đảo.

Bà lão nghe Thành Chu nói thế bèn hơi ngượng ngùng, “Xin lỗi nhé, tôi cho rằng… Tôi ở chỗ này thường gặp phải bọn lừa đảo. Bọn chúng thấy tôi già cả nên định lừa gạt lòng hảo tâm của tôi để lấy tiền, tôi bị gạt vài lần nên đành phải đề phòng. Chàng trai, cậu đừng để bụng nhé. Có phải cậu muốn hỏi đường không? Cậu muốn đi đâu? Tôi biết khá rõ vùng này đấy.”

Thành Chu khoát khoát tay, “Bác ơi, tôi không định hỏi đường bác, nhưng đúng là tôi có chuyện muốn hỏi bác thật.”

Bà lão tuy cười nhưng thần sắc rõ ràng có chút đề phòng.

Thành Chu không để bụng lắm. Một bà lão già nua nói chuyện với một người trẻ tuổi thì có chút đề phòng cũng là bình thường.

“Bà ơi, con chào bà ạ! Ba con đến đưa tin đấy, tụi con không phải người xấu đâu.” Hồng Diệp làm ra vẻ chín chắn trước bà lão.

Bà lão bật cười, không khỏi xoa đầu nhóc con, “Ừa, đến đưa tin ha. Vậy mấy đứa lạc đường hay tìm không thấy địa chỉ đưa tin à?”

“Không phải ạ, tụi con nghĩ bà là người nhận thư nên mới tới đấy ạ.”

“Ơ?” Bà lão lại tắt đi ý cười, lại cảm thấy hai cha con này đúng là bọn lừa đảo, “Các người đưa thư gì? Trên thư viết cái gì? Là thuốc mới ra chuyên trị cao huyết áp? Hay thuốc bổ có thể vừa phòng ngừa các loại bệnh vừa điều hoà thân thể?”

Thôi rồi rồi, lần này bọn hắn bị coi là bán hàng đa cấp rồi.

Thành Chu cười khổ. Thấy dáng vẻ lấy điện thoại di động ra doạ gọi cảnh sát của bà lão, hắn không giấu diếm nữa mà nói thật luôn, “Bác à, trên xe lửa bọn tôi gặp được một nhân viên phục vụ kì lạ. Anh ta nhờ chúng tôi đến giao lộ đầu tiên gần nhà ga có thể nhìn thấy xe lửa vào khoảng mười hai giờ đêm để tìm một người, cũng không nói là nam hay nữ, già hay trẻ, chỉ giao thư cho tôi và biến mất.”

Bà lão nắm chặt điện thoại, vẻ mặt hơi biến chuyển.

Thành Chu miết miết bàn tay nhỏ bé của con, nhún vai nói: “Tôi sợ quá, không dám không đưa thư nên đi tìm rồi thấy bác đứng ở chỗ này. Thế là tôi tính hỏi bác thử, xem bác có ấn tượng nào với người nhân viên kia không.”

“Cậu…” Bà lão vừa mở miệng thì phát hiện giọng mình đã khản đi, liền vội vàng hắng giọng, dằn lại cảm xúc mà hỏi: “Cậu bảo nhân viên phục vụ đó trông thế nào?”

Thành Chu mô tả lại dáng vẻ người nhân viên, nhấn mạnh về bộ đồng phục cũ kỹ như đã từ nhiều thập niên trước của anh ta.

Bà lão nghe xong, một tay vịn lấy lưới sắt trước mặt, một tay ôm ngực thở dốc.

“Ơ, bác gái? Bác không sao chứ?” Thành Chu vội vươn tay đỡ lấy bà lão.

Bà lão run rẩy khoát khoát tay, run rẩy lấy ra một lọ thuốc trong túi áo, mở nắp, giũ xuống một viên thuốc rồi nuốt xuống.

“Cậu có thể cho tôi xem bức thư ấy được không?” Bà lão run rẩy hỏi. Vẻ bình tĩnh và tỉnh táo trên gương mặt bà đã không còn mà thay vào đó là nỗi khát khao khôn cùng.

Thành Chu không nói lời nào, lập tức đưa bức thư đến.

Bà lão vừa nhìn thấy hình dạng bức thư liền che miệng lại, vịn lấy lưới sắt mà chậm rãi ngồi xuống một cách yếu ớt

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.